Ngay khi Thường Hồng bắt đầu nhằm vào tập đoàn Phú Dân, nhân viên ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đã đến Thường Hồng.
- Bí thư Vương, ban Tuyên giáo Tỉnh ủy muốn tuyên truyền Thường Hồng nên phái một tổ công tác đến Thường Hồng. Dẫn đội là Phó trưởng ban Tuyên giáo Ngô Kim Thành.
Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy Chu Lương gọi tới.
Chu Lương biết Ngô Kim Thành là thân tín của Vương Trạch Vinh, đối với việc Tỉnh ủy phái Ngô Kim Thành tới, y liền gọi tới báo cáo với Vương Trạch Vinh.
Nghe Chu Lương nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười. Hôm qua Ngô Kim Thành đã gọi điện xin chỉ thị. Đối với việc Tiền Đại Quân phái Ngô Kim Thành tới Thường Hồng, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Tiền Đại Quân đây là muốn đưa Ngô Kim Thành tới, Thị ủy Thường Hồng sẽ không thể gây trở ngại. Như vậy sẽ tiện cho việc tuyên truyền tập đoàn Phú Dân.
Ngô Kim Thành là thân tín của Vương Trạch Vinh, y tuyệt đối nghe theo lời Vương Trạch Vinh. Sau khi được phái đi chúng tôi, y có chút không hiểu ý của Tiền Đại Quân. Vì thế sau khi nhận nhiệm vụ, y lập tức gọi cho Vương Trạch Vinh.
- Lão Chu, anh phụ trách tiếp đón.
Vương Trạch Vinh không dự định gặp Ngô Kim Thành.
Vương Trạch Vinh gọi Khương Tắc Xương tới rồi nói:
- Tôi bảo anh chuẩn bị tài liệu, bây giờ sao rồi?
- Bí thư Vương, tài liệu liên quan tới tập đoàn Phú Dân đã chuẩn bị đầy đủ.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Anh lập tức gửi lên văn phòng Tỉnh ủy.
Khương Tắc Xương gật đầu đi ra.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết mục đích của Tiền Đại Quân, đó chính là nâng tập đoàn Phú Dân lên, làm cho mình không thể đối phó tập đoàn Phú Dân.
Đối với thủ đoạn của y, Vương Trạch Vinh chỉ cười cười bỏ qua, làm như vậy sao có thể khiến mình chống hủ bại. Có lẽ Tiền Đại Quân bị Phú gia ép quá nên phải dùng cách này.
Vương Trạch Vinh báo cáo tài liệu về tập đoàn Phú Dân lên Tỉnh ủy, mục đích chính là làm cho Tỉnh ủy biết việc này. Nếu Tỉnh ủy đã biết mà không ngăn cản việc ban Tuyên giáo làm, như vậy là Tỉnh ủy không làm tròn chức trách.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng phải cầm điện thoại gọi cho Bí thư tỉnh ủy Lăng Vũ Trình.
- Bí thư Lăng, có một việc muốn báo cáo với ngài.
Vương Trạch Vinh cung kính nói.
Tình hình của Lăng Vũ Trình ở tỉnh không quá tốt. Là Bí thư tỉnh ủy mà y không thể khống chế Tỉnh ủy, bây giờ Uông hệ chiếm ưu thế, đặc biệt sau khi Vương Trạch Vinh vào Tỉnh ủy thì lực lượng Uông hệ tăng mạnh. Y không thể không nể mặt người Uông hệ.
- Trạch Vinh à, có chuyện gì thế.
Lăng Vũ Trình khách khí nói.
- Bí thư, là như thế này. Cao tốc qua ba huyện ở Thường Hồng do tập đoàn Phú Dân làm, gần đây trong công tác phát hiện tập đoàn Phú Dân tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng.
Vương Trạch Vinh giới thiệu qua vấn đề của tập đoàn Phú Dân với Lăng Vũ Trình.
- Bí thư, lần này ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đến tuyên truyền Thường Hồng, đây là việc tốt. Nghe nói còn trọng điểm tuyên truyền tập đoàn Phú Dân. Tôi lo lắng sẽ khó xử lý.
Lăng Vũ Trình nghe xong Vương Trạch Vinh báo cáo thì sao không hiểu ý của hắn:
- Nếu tập đoàn Phú Dân thật sự tồn tại vấn đề nghiêm trọng như vậy, điều tra nhất định phải điều tra, dù là ai dính vào cũng không thể bỏ qua. Về vấn đề tập đoàn Phú Dân, tôi chủ trương tạm thời không tuyên truyền.
- Được, chúng tôi nhất định làm theo chỉ thị của Bí thư Lăng, tra xét cụ thể.
Vương Trạch Vinh nói.
Lăng Vũ Trình ở bên kia lắc đầu và thầm nghĩ Vương Trạch Vinh đã làm như vậy, bây giờ còn nói cho mình đó là muốn làm cho Tiền Đại Quân mất mặt.
Suy nghĩ tình hình của Tiền Đại Quân trong Tỉnh ủy, Lăng Vũ Trình cảm thấy đây là cơ hội của mình. Là Bí thư tỉnh ủy, mình không thể khống chế ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, đây là không được. Xem ra mình có thể thông qua việc này đổi Trưởng ban Tuyên giáo thành người của mình.
Lăng Vũ Trình ngồi đó mà thầm suy nghĩ. Y biết việc Hạng gia đấu với Lưu gia, Bạch gia, dù đấu như thế nào cũng không ảnh hưởng đến y. Là người Lâm hệ, Lăng Vũ Trình cảm thấy mình phải làm ra thành tích, ít nhất muốn cho người trên Bắc Kinh biết mình khống chế được tỉnh Giang Sơn.
Phải tăng cường liên lạc với Vương Trạch Vinh.
Lăng Vũ Trình thở dài một tiếng.
Trong nhà Vương Trạch Vinh, Ngô Kim Thành cung kính ngồi đó. Là thân tín của Vương Trạch Vinh, bây giờ Vương Trạch Vinh đã là Thường vụ tỉnh ủy nên Ngô Kim Thành cảm thấy cơ hội của mình lại tới.
Vương Trạch Vinh nói với Ngô Kim Thành:
- Sao, gần đây ổn chứ?
Ngô Kim Thành cười nói:
- Không giấu Bí thư Vương, tôi chỉ là sống qua ngày.
Ngô Kim Thành thấy Tiền Hồng được đưa sang làm Chánh văn phòng của Vương Trạch Vinh, trong lòng có chút mất mát. Bây giờ Vương Trạch Vinh hỏi tình hình của mình, tâm trạng y liền vui vẻ.
- Lão Ngô, bây giờ anh là Phó trưởng ban xếp sau ở ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, đây chỉ là vấn đề thời gian. Chuyện của anh tôi đang suy nghĩ.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Ngô Kim Thành rất vui. Y biết Vương Trạch Vinh bình thường không tỏ thái độ, nếu như tỏ thái độ thì nhất định sẽ làm được.
- Bí thư Vương, tôi nghe phân công của ngài.
Ngô Kim Thành nói.
- Lão Ngô, tôi có hai bố trí dành cho anh. Một là làm Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, hai là đến làm Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban kế hoạch phát triển Tỉnh ủy. Nhưng tôi lo lắng vấn đề chuyên nghiệp của anh nên đến Ủy ban kế hoạch phát triển sẽ không có không gian lớn. Chẳng qua bây giờ có cơ hội, tôi hy vọng anh có thể công tác ở ban Tuyên giáo.
Ngô Kim Thành không hỏi Vương Trạch Vinh làm như thế nào để mình trở thành Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, nhưng y hiểu mình mà thành công thì sẽ khác xa bây giờ.
- Tôi vẫn có câu nói kia, luôn nghe Bí thư Vương.
Ngô Kim Thành lại tỏ thái độ.
- Ừ, anh lần này sau khi đến Thường Hồng thì cứ làm theo lời đồng chí Tiền Đại Quân là được, không cần lo lắng.
Vương Trạch Vinh nói.
Bây giờ Tiền Đại Quân vì lợi ích của tập đoàn Phú Dân mà phải ra mặt, Vương Trạch Vinh dự định làm cho lớn. Hắn biết rõ suy nghĩ của Lăng Vũ Trình. Ở việc này Lăng Vũ Trình sao có thể bỏ qua Tiền Đại Quân. Chỉ cần Lăng Vũ Trình có suy nghĩ này thì mình hoàn toàn có thể đưa Ngô Kim Thành lên làm Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo.
Bây giờ mình đã tiến vào Tỉnh ủy nên cũng cần bố trí người của mình trong các cơ quan.
Vừa cất bước Ngô Kim Thành, Cục trưởng cục Công an Lô Ba đi tới.
Mấy hôm nay Lô Ba rất lo lắng, trong huyện xuất hiện xã hội đen làm y vô cùng lo lắng. Nói thật trước đó y cũng biết một chút nhưng thấy không tiện nhúng tay vào công tác huyện. Theo y nghĩ đánh nhau chút thì không sao cả, nhưng kết quả y không ngờ cấp dưới lại lừa mình.
- Bí thư Vương, tôi đến nhận lỗi với ngài.
Lô Ba cúi đầu nói.
- Anh làm như thế nào vậy hả, Trưởng phòng Công an huyện La Trận nghe nói là người anh đề bạt cơ mà.
Vương Trạch Vinh đúng là rất giận. Nếu không phải Lô Ba trung thành đi theo thì hắn đã xử lý rồi.
Lô Ba nhăn nhó nói:
- Quế Dũng Chí kia trước đây rất được, phá không ít vụ án, từng được Sở công an khen thưởng. Không ngờ y lại biến chất nhanh như vậy.
- Tôi chỉ hỏi anh một câu, ở việc này anh có dính gì không?
Lô Ba vội vàng ngồi thẳng lưng mà nói:
- Bí thư Vương, tôi xin lấy kỷ luật Đảng cam đoan, tôi không có hành vi vi phạm pháp luật.
Nhìn vẻ mặt Lô Ba, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Đối phương không hề lừa gạt mình.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Được rồi, việc này tôi đã nói với Bí thư Ngũ Tĩnh, anh viết bản kiểm điểm để chỗ tôi là được.
Vương Trạch Vinh nói như vậy khiến Lô Ba thở phào nhẹ nhõm. Viết kiểm điểm đặt ở chỗ Vương Trạch Vinh thì khác gì không bị xử lý. Đây là làm cho Vương Trạch Vinh bảo vệ mình.
- Bí thư Vương …
Lô Ba rất kích động, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
- Đừng nghĩ nhiều, lần này tôi hy vọng anh đạt thành tích khi diệt trừ xã hội đen.
Vương Trạch Vinh nói.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi sẽ đến huyện La Trận xử lý việc này.
Lô Ba lần này đã hạ quyết tâm, y biết mình mất điểm trong mắt Bí thư Vương, nếu không làm tốt thì mình sẽ không còn được Bí thư Vương coi trọng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Lô, năng lực của anh rất mạnh. Tôi rất kỳ vọng vào anh, hy vọng anh phải nghiêm túc trong công việc.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lô Ba gật đầu nói:
- Bí thư Vương, ngài xem tôi làm việc.
- Nhớ một điểm đó là cán bộ lãnh đạo chúng ta làm việc gì cũng phải công tâm. Chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể đi về phía trước.