Nhìn thấy Vương Trạch Vinh tới, Hạng Nam nhìn hắn gật gật đầu rồi nói:
- Gọi con tới đây là muốn nói cho con biết một chút tình hình về bước tiếp theo của Nam Điền. Con vào thư phòng, chúng ta cùng nói chuyện một chút.
Nhìn quanh quẩn thì cũng không thấy Lữ Hàm Yên có mặt ở đây.
Hạng Nam nói:
- Hạng Định bảo là có một ban nhạc nước ngoài nổi tiếng đến biểu diễn, nó đưa vé đến mời bọn họ đi xem rồi.
Vương Trạch Vinh lắc lắc đầu, đến con nhỏ cũng đưa đi, không hiểu còn bé thế thì nghe nhạc kiểu gì.
Có lẽ Hạng Nam cũng nghĩ tới việc này, khẽ mỉm cười.
Hai người đi vào thư phòng.
Sau khi ngồi xuống, Hạng Nam nói;
- Hôm nay Trung ương triệu tập hội nghị để nghiên cứu về nhân sự của một số địa phương. Việc này có thể xem là một động tác lớn chuẩn bị cho nhiệm kỳ sắp tới. Lần này điều chỉnh rất nhiều, trong đó bộ máy của Nam Điền cũng được thảo luận và đã có kết quả cuối cùng.
Những gì phải tới rồi cũng sẽ tới, Vương Trạch Vinh cũng không gấp gáp.
Nhìn thấy bộ dáng của Vương Trạch Vinh, trên mặt Hạng Nam lộ ra vẻ tán dương.
- Trạch Vinh, rất nhiều vị trí trong đợt điều chỉnh này đều được tranh đoạt rất kịch liệt. Vì thế, trước đó Ban Tổ chức đã đề xuất mấy phương án.
Loại chuyện kiểu này chắc chắn sẽ diễn ra như thế này. Trước đó Vương Trạch Vinh cũng nghe qua được một ít tình hình, chỉ là Hạng Nam chưa nói gì nên hắn cũng không hỏi Hạng Nam. Hắn biết Hạng Nam cũng chỉ là một phiếu, loại chuyện như thế này chắc chắn ở sau lưng có không ít người thao tác vận động.
- Hôm nay con tới Thành phố Tân Cảng một chuyến, đã cùng ăn cơm với Khương Trường Chính. Khương Trường Chính cố ý muốn đưa người của ông ta chuyển giao cho con.
Vương Trạch Vinh cũng biết chuyện của Nam Điền đã có kết luận. Hiện tại việc này nóng nảy chẳng có ích gì, hắn lại nói ra chuyện tới Tân Cảng.
Vừa nghe vậy thì Hạng Nam liền có vẻ cực kỳ coi trọng, ông hỏi:
- Chuyện xảy ra như thế nào?
Tầng lớp hạch tâm của Trung ương khai họp, nhóm người như Khương Trường Chính không được tham gia nhưng lực lượng của bọn họ cũng rất hùng mạnh. Hạng Nam nghe được chuyện có liên quan đến Khương Trường Chính thì cũng không thể không xem trọng được.
Vương Trạch Vinh liền nói rõ chuyện diễn ra với Khương Trường Chính cho Hạng Nam.
Nghe xong Vương Trạch Vinh thuật lại, Hạng Nam mỉm cười nói;
- Đây là một chuyện rất tốt. Nhiệm kỳ mới đang tới gần, Khương Trường Chính đã suy tính đến hậu sự của mình. Khương Trường Chính này là một người rất kín tiếng, ánh mắt của ông ta rất độc, nhìn vấn đề rất chuẩn.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Con có chút không rõ lắm. Bây giờ thì những người như Lý Kiền Ý thì mạnh hơn nhiều so với con, không hiểu sao Khương Trường Chính lại không tuyển trúng bọn họ?
- Câu hỏi của con rất khá. Con chắc hẳn hiểu được nếu thực sự Khương Trường Chính hiểu rõ các tình huống của Thủ đô, đặc biệt là có liên quan đến con, thì ông ta sẽ có một lựa chọn chính xác. Đương nhiên, những người như ông ta thì cũng còn có dụng ý ở bên trong, chỉ là con không nắm được thôi.
Nói tới đây, Hạng Nam thú vị nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Con có khả năng chưa biết một việc, Khương Trường Chính và Trần Khoa Kỳ là bạn học của nhau, quan hệ của hai người từ lúc trên ghế nhà trường cực tốt, rất thân thiết với nhau.
Ah!
Đúng thật là Vương Trạch Vinh không biết việc này mà cũng chưa từng nghe ai nói.
- Ha ha, việc này chắc chắn là phải có người biết, chỉ có điều Khương Trường Chính vẫn khiêm tốn mà Trần Khoa Kỳ lại càng kín tiếng, vì thế rất nên nhiều người cũng không nghĩ nhiều tới việc này. Có người mặc dù biết hai người là bạn học nhưng cũng không biết được mối quan hệ sâu đậm của hai người.
Lúc này Vương Trạch Vinh xem như đã hiểu rõ, khó trách được Khương Trường Chính không chút động tĩnh lại lập tức được thăng chức. Suy nghĩ cả nửa ngày hóa ra ông ta có sự nâng đỡ của Trần Khoa Kỳ. Đừng thấy Trần Khoa Kỳ chỉ là một Chánh văn phòng, một lời nói của ông ta ở trước mặt Bí thư Lâm cực kỳ có trọng lượng. Tính lại thì Khương Trường Chính này xem như là người thuộc Lâm hệ.
- Rõ ràng rồi chứ!
Hạng Nam vươn tay rút ra một điếu thuốc.
- Quyết định của ông ta ít nhiều bị ảnh hưởng của Trần Khoa Kỳ!
Vương Trạch Vinh cảm thán trong lòng, suy nghĩ cả nửa ngày mới biết lý do của câu chuyện.
- Trạch Vinh à, phiền phức lần này của Lý Kiền Ý là rất lớn, trong nhiệm kỳ mới tiếp theo có lẽ khó có thể tiến thêm một bước nữa.
Đều là người một nhà, sự thận trọng trong lời nói của Hạng Nam cũng được thả lỏng, rất trực tiếp nói ra vấn đề của Lý Kiền Ý.
- Có phải là có vấn đề lớn hay không?
Vương Trạch Vinh cũng rất quan tâm.
- Vấn đề lớn!
Hạng Nam đầy thâm ý mỉm cười một cái.
Lúc này Vương Trạch Vinh mới phát hiện câu hỏi của mình có chút không ổn. Ở cấp bậc thượng tầng như bọn họ, vấn đề lớn nhất chính là đường hướng, các cái khác đều không phải là vấn đề lớn. Sự việc của Lý Kiền Ý thì nói lớn cũng là lớn, nói nhỏ thì cũng là nhỏ. Thực ra cũng không phải là vấn đề gì đặc sắc, mà mấu chốt chính là phải xem có người nào có dụng tâm hay không thôi.
- Nhiệm kỳ mới đang tới gần, Lý Kiền Ý là một trong số những người có thế lực nhất để tiến lên, hắn lại có thân phận là người nối nghiệp của Bí thư Lâm nên rất nhiều người theo dõi hắn. Trong tình hình chung này thì cái hắn cần là cầu được ổn định, chỉ cần có ổn định thì có thể thuận lợi tiến lên. Nhưng cái từ “ổn” này cũng không phải là từ đơn giản. Con không phạm lỗi thì người khác sẽ đặt lỗi vào tay con. Rốt cuộc bây giờ Lý Kiền Ý đã bị người chỉ đúng chỗ sai lầm.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh biết đây là chuyện ám muội trong Thủ đô. Theo Vương Trạch Vinh biết, lúc này một ít thế lực ở trong Thủ đô đúng là rất để bụng đối với việc này, thông qua việc này để làm lớn lên. Rất nhiều sự kiện cũng đã từng được thực hiện theo cách này. Không tra cứu mà đã tồn tại không ít vấn đề, huống hồ lại tìm mọi cách để bới móc ra, vấn đề trở thành hàng đống lớn. Thông qua quá trình truy cứu đến cùng này thì sự việc càng ngày càng lớn. Rất nhiều các sự kiện được bung ra, một ít xí nghiệp lớn chỉ cần dính líu tới đều bị móc ra hết, thậm chí còn nghe nói trong thay đổi cơ chế vận hành của xí nghiệp thì Lý Kiền Ý còn có hành vi đầu cơ trục lợi tài sản của nhà nước.
Đương nhiên, việc này cũng chỉ là lời đồn đại, thực ra thì cũng chưa chắc đã có việc này.
Bị hãm thân trong vụ việc này nên sự tiến bộ của Lý Kiền Ý bị ảnh hưởng ngày càng mạnh.
Lời nói này của Hạng Nam làm Vương Trạch Vinh biết rằng lần này bản thân Lý Kiền Ý còn khó bảo toàn.
Nghĩ đến Lý Kiền Ý rơi vào trong vũng nước đục này, Vương Trạch Vinh trong lòng vừa động nhìn về phía Hạng Nam nói:
- Nếu sự việc của Lý Kiền Ý xảy ra đúng như vậy thì Bí thư Lâm sẽ như thế nào?
Đây là vấn đề mấu chốt. Tuy rằng Bí thư Lâm thực sự cũng không nhất định phải bồi dưỡng một thân tín. Nhưng mà, là một lãnh đạo lớn như vậy, cho dù lui xuống nhưng ông ta cũng mong muốn rằng lời nói của ông ta ở Trung Quốc này phải có quyền lực nhất định, phải có một vài người nghe lời nói của ông ta. Lý Kiền Ý chắc chắn thuộc loại người như vậy. Đáng tiếc chính là có vấn đề xảy ra với hắn, việc này đối với bố cục của Bí thư Lâm chắc chắn có ảnh hưởng rất lớn.
Trong lòng Hạng Nam cũng rất cao hứng đối với việc Vương Trạch Vinh nhanh như vậy đã nghĩ được điểm mấu chốt, biết Vương Trạch Vinh đã hình thành cái nhìn đại cục.
- Con nói không sai, Một là Bắc Kinh, hai là Tân Cảng, hai khu vực này là căn cứ địa của Bí thư Lâm, không thể để mất được. Vì thế tình hình của hai khu vực này sẽ không có gì thay đổi. Cho dù nếu có người muốn động đến thì Bí thư Lâm cũng không dung thứ cho hành động này.
Nói xong lời này, nhìn về phía Vương Trạch Vinh, Hạng Nam cười nói:
- Ba còn đang suy nghĩ chuyện ở Tân Cảng. Nói thật, ba và lão Uông đều hơi buồn bực, muốn để con lên bậc thì tốt nhất chính là đến Tân Cảng để tiếp lấy vị trí của Khương Trường Chính, đây là một việc dễ dàng thực hiện nhất. Nếu mà đến Tân Cảng, với quan hệ giữa con và Bí thư Lâm chắc là ông ta sẽ không phản đối. Nhưng vấn đề lại cũng chưa dừng lại tại đó. Tình hình của Tân Cảng lúc này cũng không phải tốt lắm, đặc biệt sự phát triển kinh tế đã có dấu hiệu đi xuống. Nếu con tới nơi đó, cho dù làm việc liều mạng thì hiệu quả cũng không nổi bật được, mà như vậy thì bước đi tiếp theo của con lại càng thêm bất lợi. Lúc này nếu không có chiến tích hùng mạnh ủng hộ thì quãng đường con đi được cũng không xa.
Vương Trạch Vinh cũng không nói chen vào, lẳng lặng nghe Hạng Nam phân tích. Không thể không thừa nhận rằng Hạng Nam phân tích cực kỳ chính xác. Tân Cảng chính là một địa phương như vậy, nếu mình là Bí thư Thành ủy thì Ủy viên Bộ Chính trị là vào được, nhưng chẳng lẽ lại dừng lại ở đó? Trong ý tưởng của nhóm người Hạng Nam thì bọn họ không muốn mình dừng lại ở vị trí Ủy viên Bộ Chính trị, nếu vậy thì cần một chiến tích lớn hơn nữa ủng hộ.
Hút thêm hai hơi thuốc, Hạng Nam mỉm cười nói:
- Hiện tại tuy rằng Nam Điền cũng không lớn, trên các phương diện thì điều kiện cũng không được đầy đủ, nhưng đây lại là một khu vực cực kỳ trọng yếu, là trọng điểm của bước mở rộng lớn phía Tây, là vùng đất trọng yếu trong chiến lược của khu vực Đông Nam Á, là nơi mà Trung ương rất coi trọng. Trạch Vinh, con còn trẻ, chúng ta không hy vọng con chỉ luôn bình ổn, mà con phải chịu khó xông pha lên một chút.
Vương Trạch Vinh đồng ý nói:
- Con cũng nghĩ là như vậy!
Gật gật đầu, Hạng Nam nói:
- Không đến Tân Cảng nhưng cũng không phải thực sự buông Tân Cảng ra. Lúc nãy nghe con nói, ba cảm thấy thật cao hứng. Đây là chuyện cực kỳ tốt, ba sẽ cho con một đầu đề bài toán, lần này Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Liễu Sinh tỉnh Hắc Thủy rất có thể đến Tân Cảng để làm Bí thư Thành ủy, tiếp nhận vị trí của Khương Trường Chính. Hắn là người của Thủ tướng Lý.
Vương Trạch Vinh vừa nghe vậy, trong đầu lập tức suy nghĩ. Hoàng Liễu Sinh là người của Thủ tướng Lý, hắn muốn tới Tân Cảng trở thành Bí thư Thành ủy, chẳng lẽ việc này thì Khương Trường Chính cũng đã biết?
Đã biết việc này lại còn giao người của ông ta cho mình, đây không phải là đem mình nướng trên lò lửa à?
Hạng Nam nhìn thấy Vương Trạch Vinh có vẻ ngạc nhiên, ông ta cười nói:
- Bất cứ việc gì xảy ra đều có hai mặt của nó. Lần này với chuyện của Lý Kiền Ý thì Bí thư Lâm cần có người ủng hộ. Cứ như vậy thì Thành phố Tân Cảng cũng có thể được đưa ra để đàm phán. Tuy nhiên đưa ra là việc đưa ra, nhưng người mà có thể nắm giữ vị trí này thì con lại trở thành lựa chọn tốt nhất. Trong việc chuyển giao người thì con không cần quan tâm tới ý tưởng gì của bọn họ, mấu chốt chính là tình hình thực tế của con. Nếu con có thể ổn định thì những người này sẽ luôn xác định là thủ hạ của con, nếu con không trụ được thì chuyện sẽ trở nên không tốt.
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng nói:
- Con còn tưởng rằng đã có được một chuyện tốt, không nghĩ là sẽ lại như thế này!
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Vương Trạch Vinh lại suy nghĩ rằng có lẽ đây mới là một nước cờ mà Bí thư Lâm ngầm sắp đặt trước, cũng không ai biết thật ra mình xem như là một người thuộc Lâm hệ. Bí thư Thành ủy giao cho người của Thủ tướng nhưng những người phía dưới lại giao cho mình, cứ như vậy thì người ở khắp nơi đều đã nhìn thấy lực lượng sau lưng mình mà trở nên có chút băn khoăn. Hơn nữa, Bí thư Lâm cũng có thể nghĩ tới việc có vấn đề xảy ra với Lý Kiền Ý, đây xem như là phải chuẩn bị một quân cờ khác.
- Cũng không phải như suy nghĩ của con. Các chuyện trên quan trường là theo các diễn biến thực tế mà có được. Nếu con mà chống đỡ không được thì ai lại có thể yên tâm đi theo con. Cho nên, không nên để ý tới những việc khác, kể cả việc lúc này cũng không cần con phải để ý. Duy nhất điều con phải làm chính là vùi đầu vào phát triển. Chỉ cần con hùng mạnh rồi tự nhiên sẽ có một nhóm người tự đi theo con.
Vương Trạch Vinh cũng mỉm cười nói:
- Xem ra rất nhiều người đang chỉ mới thả cần câu thôi, khi nào ngoéo tay với nhau thì lúc đó mới tính là có giật cần lên hay không.
Hạng Nam cũng mỉm cười:
- Thật ra cũng chính là đạo lý này. Nếu con có đủ sự thông minh và hùng mạnh thì có thể cắn đứt toàn bộ dây câu, làm mất luôn cả vốn của bọn họ.