Một loạt người khi gọi cho Diệp Ba, chẳng qua sau đó khi biết đây là do Vương Trạch Vinh làm ra thì đều ngậm miệng lại.
Chuyện này nếu người khác làm ra thì mọi người có thể đối phó một cách nhanh nhất. Nhưng Vương Trạch Vinh lại không phải người bình thường.
Trong một đêm mà tổng giám đốc siêu thị Hợp Gia Phúc Manke cảm thấy được quan trường Trung Quốc rất khó hiểu. Mới đầu y tìm đến các người có quan hệ, tất cả mọi người đều nói đây là việc nhỏ dễ giải quyết. Hơn nữa còn vỗ ngực hứa sẽ nhanh chóng giải quyết. Nhưng sau đó y phát hiện mình gọi đám người kia thì có kẻ khác nghe điện nói sếp đi vắng.
Sao lại như vậy?
Manke vội vàng gọi về trụ sở chính ở Manke, việc này làm y thấy rất nguy hiểm.
Ngay khi Vương Trạch Vinh về đến Hạng gia, chuyện siêu thị đã truyền ra.
Lúc này Vệ gia đang rất náo nhiệt, Uông Phỉ mang theo cháu bé đi cùng mẹ đến Vệ gia. Ông lão Vệ Hồng Lâm ôm con của Uông Phỉ rất vui và cười nói:
- Cháu bé rất ngoan.
Hai người cháu đời ba của Vệ gia cũng ở đây. Cháu của Vệ Hồng Lâm là Vệ Lâm Thanh và Vệ Chính Thủ đều có hy vọng phát triển mạnh.
Mọi người đang nói chuyện thì chỉ thấy Vệ Chính Thủ nghe điện sau đó tỏ vẻ kỳ quái.
Vệ Hồng Lâm thấy thế liền hỏi:
- Sao vậy.
- Vương Trạch Vinh lại gây chuyện.
Vệ Chính Thủ lắc đầu nói.
Nghe hắn nhắc đến Vương Trạch Vinh, mọi người đều nhìn tới.
- Chuyện gì?
Vệ Hồng Lâm hỏi.
- Là như thế này, cháu nhận được điện nói Vương Trạch Vinh không biết sao chạy đến siêu thị Hợp Gia Phúc, nói siêu thị Hợp Gia Phúc lừa người giá cả. Gọi Diệp Ba, Mã Hạo Dân và Ban Lôi tới, giống như muốn đối phó với siêu thị Hợp Gia Phúc. Vương Trạch Vinh này làm gì vậy chứ, một Bí thư tỉnh ủy sao lại làm việc nhỏ này.
Vệ Lâm Thanh cười nói:
- Vương Trạch Vinh là người anh rất phục, xuất thân bình thường mà không bao năm đã lên tới chức Bí thư thị ủy, năng lực rất mạnh. Bây giờ có rất nhiều người coi trọng anh ta.
Nói xong y nhìn Uông Phỉ mà nói:
- Tiểu Phỉ, anh nhớ ra rồi, Vương Trạch Vinh là người cứu mạng em?
Uông Phỉ đã nhận được điện của Vương Trạch Vinh nói hắn sẽ đến Bắc Kinh, biết mai hắn sẽ tới. Cô không ngờ Vương Trạch Vinh lại đi siêu thị.
Chuyện của cô và Uông Phỉ thì ông ngoại không nói với người Vệ gia, cô cũng không thể nói.
Lúc này Vệ Hồng Lâm đang ngồi đó phân tích cách làm của Vương Trạch Vinh. Đến cấp bậc của ông thì đều cẩn thận nghiên cứu từng việc.
Vệ Hồng Lâm hiểu rõ tình hình trong và ngoài nước, ông suy nghĩ một chút và nói:
- Ông nhớ siêu thị Hợp Gia Phúc là tập đoàn của nước Pháp?
Vệ Thục Phân cười nói:
- Không chỉ như vậy, đây là tập đoàn của Pháp đứng hàng đầu thế giới. Vì thu hút tập đoàn này mà có người đạt được thành tích.
- Ừ, bố biết rồi, người này đã lui và không còn sức ảnh hưởng như trước nữa.
Sau khi biết siêu thị Hợp Gia Phúc là của nước Pháp, Vệ Hồng Lâm liền hiểu ý khi Vương Trạch Vinh làm như vậy.
Nhìn hai người cháu, Vệ Hồng Lâm cũng không muốn người nhà đánh nhau. Ông vẫy tay nói với Vệ Chính Thủ và Vệ Lâm Thanh:
- Hai đứa theo ông vào thư phòng nói chuyện.
Vệ Chính Thủ cùng Vệ Lâm Thanh rất khó hiểu với vẻ mặt này của Vệ Hồng Lâm, sau đó đi theo ông.
Ngồi xuống, Vệ Hồng Lâm nghiêm túc nói:
- Hai đứa ở trong quan trường nhiều năm, tuổi tương đương Vương Trạch Vinh. Ông muốn nghe cái nhìn của các cháu về Vương Trạch Vinh, nói thật.
Không ngờ Vệ Hồng Lâm thần bí gọi mình vào chỉ là vì việc này, hai người nhìn nhau và không biết nói gì.
Vệ Lâm Thanh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nói thật cháu rất phục Vương Trạch Vinh. Cháu nghiên cứu tình hình phát triển của hắn, trên đường của hắn đi gần như không bao giờ đi nhầm, luôn đứng đúng phía, có khi cháu nghi ngờ hắn có năng lực đặc biệt. Có không ít người cho rằng hắn dựa vào Hạng gia và Uông gia lập nghiệp nhưng cháu cho rằng không phải như vậy. Với năng lực của Vương Trạch Vinh thì nhất định sẽ phát triển, chỉ là muộn một chút mà thôi.
Nghe Vệ Lâm Thanh nói như vậy, Vệ Hồng Lâm gật đầu và nhìn Vệ Chính Thủ.
Vệ Chính Thủ thở dài nói:
- Nói thật cháu cũng ghen ghét hắn. Bọn cháu có hoàn cảnh tốt như vậy, tuổi không kém là bao nhưng hắn đang không ngừng phát triển, cháu mới ở cấp này. Bây giờ mọi người ở trong vòng tròn đều rất vui vì tạo được quan hệ với hắn. Nếu như Vương Trạch Vinh cứ phát triển như tác dụng này thì lên đỉnh không phải là không thể.
Vệ Lâm Thanh cười nói:
- Cũng may Vương Trạch Vinh có quan hệ rất tốt đối với Uông gia, cháu còn chuẩn bị thông qua Tiểu Phỉ tiếp xúc với hắn.
Vệ Chính Thủ gật đầu nói:
- Hắn cứu mạng Tiểu Phỉ, nếu như có thể tạo quan hệ mật thiết với hắn thì rất có lợi cho sự phát triển của cháu. Lần này Vương Trạch Vinh gây khó dễ siêu thị Hợp Gia Phúc, cháu cũng cẩn thận suy nghĩ nhưng không hiểu.
Nghe hai người nói chuyện, đặc biệt bọn họ muốn tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh, Vệ Hồng Lâm cười cười.
Vệ Hồng Lâm nhấp chung trà uống một ngụm rồi từ tốn nói:
- Thực ra hai đứa có quan hệ họ hàng với Vương Trạch Vinh.
Ông nói chuyện rất bình tĩnh nhưng hai người kia nghe như có sấm nổ bên tai.
- Gì ạ?
Vệ Lâm Thanh há hốc mồm nhìn Vệ Hồng Lâm.
Vệ Chính Thủ cũng không kém, ngẩn ra mà nhìn ông nội.
- Sao, có gì mà ngạc nhiên?
Vệ Hồng Lâm cười nói.
Vệ Chính Thủ cười khổ nói:
- Vương Trạch Vinh là người mà nhà chúng ta bắn bảy đại bác không tới, sao lại có quan hệ với Vệ gia ta?
Vệ Lâm Thanh cũng gật đầu nói:
- Đúng thế, cháu hy vọng có quan hệ họ hàng với hắn nhưng chủ yếu không thể.
Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Ông vốn định không nói việc này ra nhưng chỉ sợ người nhà đánh nhau, đây là bí mật. Đương nhiên Lão bí thư biết, Bí thư Lâm cũng biết.
Nghe thấy hai Tổng bí thư đều biết làm hai người kia rất ngạc nhiên.
Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Các cháu thật sự nghĩ hôn nhân của Tiểu Phỉ là thật?
Hả.
Vệ Chính Thủ vội vàng chỉ ra cửa rồi rất giật mình nói:
- Ông nói là?
Vệ Lâm Thanh cũng hiểu ra và sợ hãi nói:
- Hai người bọn họ?
Vệ Hồng Lâm gật đầu nói:
- Bây giờ cũng không ngại nói cho hai đứa, Tiểu Phỉ thực ra gả cho Vương Trạch Vinh, con là con của Vương Trạch Vinh.
Nói xong Vệ Hồng Lâm nhìn hai người cháu mà nói:
- Ở Vệ gia bây giờ chỉ có hai đứa biết, không được nói ra.
Vệ Chính Thủ thở dài nói:
- Cháu thấy đứa bé khá quen, thì ra là giống Vương Trạch Vinh.
Vệ Lâm Thanh lại vui vẻ nói:
- Hóa ra Vương Trạch Vinh là người nhà mình, tốt quá. Chỉ cần có quan hệ với anh ta thì cháu đỡ phải phấn đấu vài năm.
Vệ Hồng Lâm nghiêm túc nói:
- Ông nói chuyện này với hai đứa là không hy vọng cách làm của hai đứa xung đột với Vương Trạch Vinh. Lần này Vương Trạch Vinh làm như vậy không bình thường. Hai đứa có biết mục đích của Vương Trạch Vinh là gì không?
Vệ Hồng Lâm nói tiếp:
- Vừa nãy hai đứa nói được một điểm, người ở Bắc Kinh rất coi trọng Vương Trạch Vinh.
Vệ Lâm Thanh nghiêm túc nói:
- Bây giờ trong ngũ kiệt Trung Quốc thì Vương Trạch Vinh xếp cuối. Nhưng anh ta còn trẻ, tiềm lực phát triển lại là lớn nhất.
Vệ Hồng Lâm nói:
- Thực ra từ trước đến giờ ông vẫn không quá coi trọng Vương Trạch Vinh. Ông không coi trọng là vì cậu ta không biết năng lực tạo thế tranh vị như bốn người kia.
Thấy hai người cháu chăm chú lắng nghe, Vệ Hồng Lâm nói:
- Đến cấp Bí thư tỉnh ủy thì việc làm không thể giới hạn trong tỉnh, mà phải mở rộng tầm mắt. Không ít Bí thư tỉnh ủy không hiểu điều này nên dừng lại không thể phát triển. Vương Trạch Vinh trước đây không hiểu, chỉ chăm chăm một nơi là không ổn.
Vệ Chính Thủ khó hiểu hỏi:
- Ý ông là bây giờ Vương Trạch Vinh đã hiểu việc này.
Vệ Hồng Lâm gật đầu nói:
- Cháu là người làm tuyên truyền thì cũng biết ít tình hình nước ngoài. Liên minh Châu Âu đang chèn ép sản phẩm Trung Quốc quá mạnh khiến công ty Trung Quốc gặp nhiều khó khăn. Vì thế chúng ta phải có biện pháp.
Vệ Lâm Thanh nói:
- Trong quan hệ thương mại quốc tế thì đúng là như vậy.
Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Vương Trạch Vinh lựa chọn thời cơ và điểm vào rất tốt, làm như vậy thì tin rằng quốc gia sẽ rất nhanh theo, tuy cuối cùng không có kết quả quá lớn nhưng cũng đủ để cảnh báo Châu Âu. Hai đứa nghĩ Vương Trạch Vinh là người gây chuyện thì được gì?