Tỉnh ủy Nam Điền kịp thời báo cáo quyết định lên Trung ương. Phản ứng của Vương Trạch Vinh trong hội nghị rất nhanh truyền khắp tai cán bộ Nam Điền. Không ngờ Bí thư Vương vừa về đã gây chuyện lớn như vậy, không hề nể mặt Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Điều này làm rất nhiều cán bộ thấy sức mạnh của Vương Trạch Vinh. Bây giờ có đủ lời nhận xét, có người cho rằng Vương Trạch Vinh làm lớn chuyện.
Vương Trạch Vinh cũng từ Phan Bằng Trình nghe thấy không ít dư luận. Đối với mấy việc này hắn chỉ cười trừ. Mình chính là muốn tro ra rất mạnh. Đôi khi nhã nhặn quá lại bị người ta tìm tới cửa chèn ép. THời gian trước đã cho Tiền Minh Phú mặt mũi khiến y nghĩ mình sợ.
Sau khi hội nghị kết thúc Tiền Minh Phú cũng không còn nhảy nhiều nữa. Đối với thái độ này của Tiền Minh Phú, Vương Trạch Vinh chỉ cười trừ, không có chút bản lĩnh mà còn muốn làm loạn.
Mọi người đang chờ đợi chính là xem ý kiến của Trung ương đối với việc Bàng Trường Huy. Đây chính là quan hệ đến thái độ của Trung ương đối với Nam Điền.
Vương Trạch Vinh cũng không quan tâm nhiều việc này. Hắn có rất nhiều việc. Sau khi tham gia hội nghị của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ đến vấn đề đồ giả trong cả nước. Nam Điền muốn phát triển thì trong lĩnh vực kinh tế không cho phép thứ này tồn tại.
Vương Trạch Vinh dẫn theo các đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đến Tòa án, chủ yếu là xem Tòa án dùng luật pháp mà xét xử.
Chánh án Tòa án nhân dân tỉnh Chu Chính Tùng không ngờ Vương Trạch Vinh lại mang theo các đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đến. Mặc dù Tòa Án có tình độc lập riêng nhưng Vương Trạch Vinh mạnh như thế nào thì mọi người đã biết. Nếu Vương Trạch Vinh có cái nhìn với công tác của Tòa án, vậy thì sẽ có vấn đề lớn. Lại nói Vương Trạch Vinh mang đến là đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Nam Điền, việc này nói rõ Vương Trạch Vinh rất coi trọng công tác này.
Các đại biểu thấy Vương Trạch Vinh chú ý công tác của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc như vậy thì đều vui vẻ. Có Bí thư tỉnh ủy ủng hộ thì công tác của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Nam Điền sẽ rất thuận lợi, cũng lộ rõ sự quan trọng trong tỉnh.
Sau khi tiến hành xem xét công tác của Tòa án, mọi người vào phòng hội nghị. Chủ yếu chính là nghe Chu Chính Tùng báo cáo tình hình chấp pháp của Tòa án.
Nghe xong báo cáo, Vương Trạch Vinh nói với Chu Chính Tùng:
- Tôi nghe thấy xã hội bây giờ có dư luận là Tòa án không có tác dụng. Dù kiện thắng cũng không có tác dụng, không thể chấp hành. Không biết đối với dư luận này thì Tòa án có biện pháp gì?
Với tình hình bình thường thì lãnh đạo tỉnh như Vương Trạch Vinh đến đâu kiểm tra công việc sẽ không nói thẳng như vậy, không nói rõ. Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại khắc, hắn trực tiếp hỏi.
Một đại biểu cũng nói theo:
- Đúng thế, việc này bây giờ đã là một vấn đề lớn. Ví dụ như vốn thắng ở Tòa án và bên thua phải bồi thường mấy chục ngàn. Kết quả bên thua nói mình không có tiền hoặc dùng đủ cách mà nợ tiền, khiến cho bên thắng không thể có được thứ về mình. Vậy thắng ở Tòa án có khác gì không thắng.
Chu Chính Tùng nói:
- Đây không chỉ là vấn đề của Nam Điền, mà là vấn đề trong cả nước. Bây giờ chấp pháp rất khó khăn, chẳng qua chúng tôi cũng tích cực thực hiện công tác này.
Y nói có hai ý, từ đó có thể thấy Tòa án khi chấp pháp đúng là tồn tại vấn đề.
Vương Trạch Vinh nói:
- Các đồng chí bên Tòa án phải làm nhiều công tác ở việc này. Ở đây tôi nói mấy điểm. Thứ nhất tôi muốn hỏi là các đồng chí Tòa án có thực sự có lòng phục vụ nhân dân không? Ở công tác chấp pháp nhất định tồn tại vấn đề, khó khăn cũng lớn nhưng chúng ta làm chính là công tác này, vấn đề trách nhiệm là rất quan trọng. Một số cán bộ chúng ta không có quan niệm tốt, đó là không có lợi không làm. Y đầu tiên nghĩ là có lợi ích gì từ việc này không? Tôi hy vọng Tòa án phải tiến hành giáo dục tư tưởng, phải khiến các đồng chí trong Tòa án phải có lòng phục vụ nhân dân.
Chu Chính Tùng vội vàng nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi vẫn đang làm công tác này.
- Ừ, thứ hai đó là đối với vấn đề xử lý hành vi in lậu sách thì cả Tòa án hay Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thì nhất định phải đưa ra tài liệu tiến hành báo cáo, tranh thủ pháp luật của quyết định để có biện pháp xử lý. Đây là hiện tượng rất không tốt, nghiêm trọng ảnh hưởng tới sự phát triển của nước ta, không thể coi là việc nhỏ. Đồng thời Tòa án Nam Điền chúng ta có phải là không thể làm tốt công tác này? Tôi thấy chưa chắc, quan trọng nhất là như tôi nói là lòng trách nhiệm, là chúng ta có vấn đề hay không? Hy vọng Tòa án phải tăng cường xây dựng đội ngũ chấp pháp, phải xử lý tốt việc Thi hành án, cần xử lý phải nghiêm túc xử lý. Tôi thấy các đồng chí Tòa án vất vả một chút, mau chóng đưa ra biện pháp giải quyết trong nội bộ Nam Điền, sau đó do Tỉnh ủy giám sát.
Thái độ của Vương Trạch Vinh rất rõ ràng chính là muốn xử lý triệt để hành vi in lậu sách, đồ giả ở Nam Điền. Chu Chính Tùng vội vàng nói:
- Việc này cần phải tiến hành trong cả nước. Nếu chủ các cơ sở tiến hành làm đồ giả thì ngân hàng cũng phải phong tỏa tài khoản.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đả kích hành vi in lậu sách là việc lớn của Tỉnh Nam Điền. Nếu muốn kinh tế Nam Điền phát triển thì quyết không thể có hành vi này.
Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Vương Hồng Khánh nói:
- Bí thư Vương, tôi thấy việc này cần liên hợp Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc các tỉnh, xem một chút có thể đưa ra quy định pháp luật, tăng hình thức xử phạt.
- Việc này các đồng chí có thể làm một chút, phương án làm thật chi tiết.
Việc này Vương Trạch Vinh đã suy nghĩ một thời gian, nếu như không xử lý tốt thì uy tín bên tư pháp của quốc gia sẽ bị ảnh hưởng lớn, đã đến lúc không thể không làm.
Vương Trạch Vinh vừa về văn phòng thì Ninh An Quý đã tươi cười đi vào nói:
- Bí thư Vương, Trung ương đã có ý kiến về chuyện của Bàng Trường Huy.
Thấy Ninh An Quý cười cười, Vương Trạch Vinh biết ở việc này Trung ương nhất định đứng về phía mình.
Cầm công văn, Vương Trạch Vinh thấy văn bản làm đúng quy định, cẩn thận đọc làm vẻ mặt Vương Trạch Vinh hơi khác. Hắn nhìn Ninh An Quý, Vương Trạch Vinh đúng là giật mình với nội dung văn bản, phản ứng quá lớn. Hắn không ngờ Trung ương lại coi trọng việc này như vậy.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, Ninh An Quý nói:
- Bí thư Vương, lần này đúng là không ngờ lại thành như vậy.
Vương Trạch Vinh đọc lại lần nữa chỉ thấy nội dung trong đó chủ yếu là khẳng định Tỉnh ủy Nam Điền xử lý kịp thời, cao độ tán thành nhạy cảm chính trị của Tỉnh ủy Nam Điền. CHo rằng đa số thường vụ Tỉnh ủy Nam Điền nói chính trị. Sau đó phê bình hành vi của Bàng Trường Huy, Trung ương phái một tổ công tác đến Nam Điền tiến hành điều tra. Nếu tình hình là thật thì sẽ nghiêm túc xử lý. Thứ ba Trung ương một lần nữa nhấn mạnh nguyên tắc Đảng quản lý cán bộ, dù là ai và bất cứ cơ quan nào cũng không thể vi phạm nguyên tắc.
- Bí thư Vương, các đồng chí tổ công tác mang theo văn bản này tới Nam Điền. Tôi đã bố trí cho bọn họ, ngài khi nào thì gặp bọn họ?
Ninh An Quý hỏi.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ không ngờ tổ công tác đến nhanh như vậy.
- Như vậy đi, nửa tiếng nữa tôi gặp bọn họ.
Vương Trạch Vinh phải tỏ rõ sự coi trọng của mình với tổ công tác Trung ương.
Nửa tiếng sau Vương Trạch Vinh gặp tổ công tác do Văn phòng Trung ương, Ủy ban kỷ luật Trung ương và Ban Tổ chức cán bộ Trung ương hợp sức tiến tới. Lần này do phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Hứa Băng dẫn đoàn.
Vương Trạch Vinh bắt tay với Hứa Băng:
- Tôi vừa từ Tòa án về nên chậm tiếp đón.
- Công tác của Bí thư Vương rất bận, chúng tôi có thể hiểu. Trung ương rất chú ý chuyện xảy ra ở Nam Điền. Chủ yếu là xác minh nội dung Tỉnh ủy Nam Điền báo cáo.
- Xin các đồng chí tổ công tác yên tâm, các đồng chí cần chúng tôi phối hợp xin cứ nói, quyết không có cản trở.
- Lần này Trung ương rất coi trọng một số người ở Nam Điền rời khỏi sự lãnh đạo của Đảng, chúng tôi sẽ cẩn thận điều tra.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tỉnh ủy Nam Điền chúng tôi nhất định phối hợp.
Nhìn tổ công tác Trung ương coi trọng việc này như vậy, Vương Trạch Vinh không rõ lắm tình hình. Hắn không ngờ việc lớn như vậy. Theo hắn nghĩ nhiều nhất để Bàng Trường Huy nghỉ công tác vài ngày, sau đó quay lại vị trí. Bây giờ thấy tình hình như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình xem việc này quá nhỏ.