Nghĩ đến Lâm Khâm mang theo ả tình nhân đi chơi ngang nhiên như vậy, Vương Trạch Vinh cũng lắc đầu. Hắn mặc dù cũng có tồn tại ở vấn đề này nhưng không đến mức ngông cuồng như vậy.
- Trạch Vinh, Lâm Khâm gần đây không ngừng lên Bắc Kinh, thậm chí kết bè kết phái ăn chơi. Bởi vì có Bí thư Lâm ở đó nên mọi người không tiện nói.
Thấy Hạng Nam không coi trọng Lâm Khâm mấy, Vương Trạch Vinh có thể nghĩ ra người khác càng không coi trọng Lâm Khâm. Bây giờ Bí thư Lâm còn đương chức thì mọi người không dám làm gì hắn. Nếu Bí thư Lâm xuống thì có lẽ vài năm sau Lâm Khâm sẽ xong đời.
Hạng Nam nói nhiều vấn đề của Lâm Khâm như vậy thì Vương Trạch Vinh cũng không tiện nói nhiều. Đối với Vương Trạch Vinh mà nói thì bây giờ hắn muốn quản cũng không được. Hắn biết mình phải làm tốt công tác ở Nam Điền là được. Bây giờ Nam Điền còn rất lạc hậu, còn nhiều việc phải làm.
Hạng Nam lúc này nói sang chuyện khác:
- Bắc Kinh rất phức tạp.
Bây giờ ông đã coi Vương Trạch Vinh là người ngang cấp, nói chuyện với Vương Trạch Vinh cũng rõ ràng hơn.
- Con thấy Bắc Kinh nhất định sẽ có thay đổi lớn. Nhiều nhân viên xã hội đen tụ tập như vậy thì hệ thống công an Bắc Kinh nhất định phải có trách nhiệm.
Vương Trạch Vinh đã phân tích tình hình, tên phân Cục trưởng đã bị điều chỉnh công tác, đây là kẻ đầu tiên nhận trách nhiệm. Đương nhiên việc này không thể do một người nhận là xong.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Đây không còn là việc riêng của Bắc Kinh nữa. Con có biết là sáng nay các Ủy viên Bộ Chính trị đã họp và phê bình an ninh trật tự của Bắc Kinh. Con biết điều này có nghĩa gì không?
Hạng Nam nói như vậy làm Vương Trạch Vinh giật mình. Đến cấp độ Ủy viên Bộ Chính trị thì sau lưng đều có người. Bây giờ Bắc Kinh vừa xảy ra chuyện mà mọi người đã phê bình, đây không phải việc bình thường. Bề ngoài phê bình là đúng, Bắc Kinh xuất hiện một đám đông xã hội đen như vậy thì ai chẳng lo lắng, quần chúng nhân dân sẽ không hài lòng với việc chấp pháp. Nhưng ở cấp độ như Vương Trạch Vinh sẽ thấy đây không bình thường. Sắp Đại hội nên mọi người muốn động.
Vương Trạch Vinh chỉ lên trời rồi nói với Hạng Nam:
- Chẳng lẽ là?
Hạng Nam gật đầu nói:
- Lý Kiền Ý là người của Bí thư Lâm, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn chắc chắn tiến thêm.
Nhìn Hạng Nam, Vương Trạch Vinh biết Bắc Kinh lại bắt đầu đấu đá.
Thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu ý mình, Hạng Nam nói tiếp:
- Có người muốn thừa nước đục thả câu. Chuyện Bắc Kinh liên quan quá rộng. Đừng nhìn chỉ là đám xã hội đen tụ tập đánh người ở một tiểu khu, nhưng Thành ủy Bắc Kinh có trách nhiệm rõ ràng. Nếu Bắc Kinh còn loạn như vậy thì các nơi khác sẽ như thế nào? Đây là việc lớn liên quan tới Đảng chấp chính.
- Kết quả như thế nào bố?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Do Ủy ban kỷ luật và các cơ quan lập tổ điều tra Bắc Kinh.
Hả.
Vương Trạch Vinh từ trong việc này có thể thấy bên phía Bí thư Lâm cũng không thể áp đảo hết mọi người.
Lời Hạng Nam nói rất quan trọng. Bắc Kinh xảy ra chuyện, Bí thư Lý Kiền Ý là kẻ bị mọi người trách móc, đây đâu phải bình thường. Bắc Kinh là thủ đô, Bắc Kinh loạn như vậy thì mọi người đâu còn thấy an toàn. Mọi người nhất định không hài lòng với tình hình an ninh trật tự của Bắc Kinh.
- Thái độ của Bí thư Lâm là sao ạ?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Trạch Vinh, đừng dùng suy nghĩ của quan viên địa phương mà cân nhắc chuyện Trung ương. Đến vị trí nhất định thì khi nhìn vấn đề điểm đầu tiên là từ nhân dân.
Vương Trạch Vinh nghe vậy thì hơi đỏ mặt. Hắn đúng là coi thường sự rộng lượng của Bí thư Lâm. Bắc Kinh loạn như vậy thì Bí thư Lâm cũng sẽ đau lòng.
- Con không nên xen vào việc này, chuyện này ngay cả bố cũng không rõ sẽ phát triển đến mức nào. Tin rằng cuối cùng sẽ có cuộc tranh đoạt lớn.
Hạng Nam nói thêm với Vương Trạch Vinh:
- Con nên thường xuyên đến chỗ Vệ lão và Uông lão.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Hạng Nam là người của Bí thư Lâm, chuyện phát triển đến mức này thì ông cũng thấy chỉ dựa vào mình Lâm hệ là không quá ổn định.
Đây là muốn mình liên hệ nhiều hơn với Lão bí thư.
Tổ điều tra Trung ương tiến vào Bắc Kinh, Lý Kiền Ý nhất định đang rất đau đầu. Vương Trạch Vinh có thể đoán ra kết quả, đó là hệ thống công an Bắc Kinh phải thay đổi, sau đó sẽ ảnh hưởng tới mạng lưới quan hệ rộng lớn. Nếu là như vậy thì Lý Kiền Ý có phải có vấn đề?
Vương Trạch Vinh đột nhiên có một suy nghĩ tình hình bây giờ là như vậy, hắn ở lại Bắc Kinh là không ổn, phải về Nam Điền ngay.
Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh đến nhà Uông Nhật Thần.
Uông Nhật Thần thấy không sao liền gật đầu nói:
- Ông còn tưởng chiều cháu mới tới. Tiểu Phỉ đi thăm Tiểu Kiều rồi.
Nhắc đến Uông Kiều, Uông Nhật Thần liền tức giận. Ông đương nhiên biết Lâm Khâm xảy ra chuyện. Lâm Khâm mang theo tình nhân đi chơi, vừa nghĩ tới chuyện này là Uông Nhật Thần rất tức giận.
- Cháu xem tin trên mạng chưa?
Uông Nhật Thần ít lên mạng mà lại hỏi Vương Trạch Vinh như vậy.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra rồi lắc đầu nói:
- Cháu gần đây không lên mạng.
- Chuyện Lâm Khâm bao gái đã truyền lên mạng, hơn nữa truyền khắp nơi.
Việc này hôm qua sao không nghe Hạng Nam nói, Vương Trạch Vinh có chút kinh ngạc. Không ngờ có người dám nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả?
Nghĩ thêm một chút, Vương Trạch Vinh liền rõ ngoài một số người ngầm thao tác thì ai dám đưa lên mạng chứ? Làm việc này cũng là kẻ có quyền lực rất lớn.
- Bên trên có nội dung gì về cháu không?
Nghĩ tới Lâm Khâm xuất hiện trên mạng, Vương Trạch Vinh liền hỏi một câu.
- Không có bất cứ nội dung nào về cháu cả.
Vương Trạch Vinh lắc đầu và thở dài một tiếng. Lúc ấy người gây náo động nhất là hắn, vậy mà hắn lại không xuất hiện. Kẻ đưa tin rõ ràng có ý ly gián.
- Chuyện này chắc không thể điều tra được.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Đối phương cũng không cho nó có tác dụng gì mấy. Chẳng qua chỉ là muốn làm đục nước mà thôi, chỉ như vậy thì mới thực hiện được mục đích của bọn họ.
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Không ai quản lý chuyện trên mạng sao ông?
- Bây giờ coi như đã xóa hết, chẳng qua ảnh hưởng thì có.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Dù bọn họ làm như thế nào thì cũng không ảnh hưởng nhiều đối với cháu.
- Mấy ông lão kia có nhiều chỗ không hiểu khi tập Thái cực quyền, sáng mai theo ông đi gặp bọn họ.
Uông Nhật Thần chuyển đề tài.
Vương Trạch Vinh cười cười và đương nhiên biết ý của ông. Bây giờ là lúc rất quan trọng, hắn phải tăng cường quan hệ với mấy ông lão mới được.
Vương Trạch Vinh lúc này thấy Uông Phỉ và Uông Kiều nắm tay nhau đi vào. Thấy Vương Trạch Vinh đến, Uông Phỉ chạy lên kéo Vương Trạch Vinh đứng dậy, cẩn thận nhìn mà nói:
- Em không tiện tới bệnh viện thăm anh. Xảy ra chuyện lớn như vậy làm em lo muốn chết.
Uông Kiều nói:
- Em cũng không tiện thăm anh, anh sao rồi?
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy tâm trạng Uông Kiều rất không tốt, hắn nói:
- Anh không sao.
Uông Nhật Thần nhìn Uông Kiều mà nói:
- Đừng để ý thằng Lâm Khâm kia, chết cũng đáng.
Uông Kiều cố cười nói:
- Cháu không sao, ông nghĩ cháu để ý tới việc này sao?
Uông Kiều đúng là không để ý nếu không cô đã ở bệnh viện trông cho Lâm Khâm.
Uông Phỉ ngồi xuống nói:
- Hôm nay đúng là bận quá.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Có việc bận là tốt, chỉ sợ không có việc.
Uông Nhật Thần rất đồng ý lời này của Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh nói đúng, ông bây giờ muốn tìm việc làm cũng không có. Nhàn đến phát chán.
Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, Bắc Kinh đang không bình tĩnh. Em thấy anh nên về Nam Điền thì hơn.
Biết Uông Kiều quan tâm mình, Vương Trạch Vinh cười nói;
- Vừa nãy anh đã nói chuyện với ông về việc này.
- Trạch Vinh, anh không biết hôm nay trên mạng đều đăng tin Lâm Khâm bao gái, xảy ra chuyện như vậy thì Lâm Khâm muốn tiến bộ cũng không được.