Vương Trạch Vinh mặc dù nghe thấy Paul nói gì đó nhưng không hiểu.
Paul thấy Vương Trạch Vinh đã chấp nhận lời thách đấu liền cao hứng xắn ống tay. Hắn chưa thấy chuyện Vương Trạch Vinh đánh bay người. Hắn rất kiêu ngạo vì tài quyền anh của mình. Đặc biệt thấy bạn gái mình đang theo đuổi tôn sùng Vương Trạch Vinh, hắn muốn đánh ngã Vương Trạch Vinh để chứng minh thực lực của mình.
- Đến đây.
Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói.
Thấy hai người sắp đánh nhau, Hà Bang Vân thầm lắc đầu Vương Trạch Vinh dù sao vẫn còn trẻ, không chịu được khích tướng. Đường đường là quan chức lại đánh nhau với người nước ngoài. Việc này nếu truyền về trong nước sẽ ảnh hưởng đến con đường phát triển trong chốn quan trường của cậu ta. Mặc dù Hà Bang Vân muốn khuyên can nhưng thấy người nước ngoài ở đây hưng phấn như vậy, y biết khuyên cũng rất khó nên đành đứng bên mà xem.
Người nước Pháp ở đây về cơ bản không thấy cảnh Vương Trạch Vinh đánh bay tên tội phạm, bây giờ có thể thấy trực tiếp thì đều có chút hưng phấn.
Một người Trung Đông nói với người bên cạnh mình:
- Jack, hai ta đánh cuộc chứ? Tôi cá là tên Trung Quốc kia thắng, một triệu?
Jack lắc đầu nói:
- Tôi cũng coi trọng tên Trung Quốc kia, tôi không cá với anh.
Một thanh niên bên cạnh nói:
- Abel, tôi cá với anh. Tên Trung Quốc kia sao có thể là đối thủ của Paul. Paul rất giỏi quyền anh. Một triệu hơi ít, ba triệu đi?
Không ngừng có người đang cá cược với nhau.
Vương Trạch Vinh không ngờ lại có nhiều người đánh cuộc như vậy. Bây giờ toàn bộ tinh thần của hắn đều đang tập trung vào cuộc đấu.
Lúc này Paul đã vung quyền đánh tới để thăm dò Vương Trạch Vinh.
Phải nói quyền anh của Paul rất cao, mỗi quyền đánh ra đều mang một quyền lực rất mạnh.
Thấy quyền của Paul mạnh như vậy, Ouni ở bên không ngừng kêu lên mắng Paul.
Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận Ouni đang lo lắng cho mình.
Paul bây giờ thực ra đã sớm không thể uy hiếp Vương Trạch Vinh. Mọi động tác của Paul đều bị Vương Trạch Vinh thấy rõ.
Ngay khi Paul vung quyền tới, Vương Trạch Vinh đã động.
Tất cả người nước ngoài không thấy rõ động tác của Vương Trạch Vinh như thế nào, như một cơn gió thì Vương Trạch Vinh đã đến trước mặt Paul. Chuyện xảy ra sau đó làm tất cả người nước ngoài đều ngạc nhiên.
Chỉ nghe một tiếng bịch vang lên, Paul đã bị đánh bay ra ngoài.
Mấy người đứng sau Paul lập tức bị ngã. Paul đụng vào mấy người rồi rơi bịch xuống đất.
Tiếng rắc vang lên, ai cũng biết đây là tiếng gãy xương.
Kết quả này cũng làm Vương Trạch Vinh giật mình, hắn chỉ định đánh bay Paul mà thôi, không ngờ lại làm tay phải của Paul bị gãy.
- Mau cứu người.
Vẫn là Vương Trạch Vinh kêu lên đầu tiên.
Nghe Vương Trạch Vinh kêu lên như vậy, mọi người mới tỉnh táo lại. Nơi này lập tức trở nên náo nhiệt, nhân viên phục vụ cũng đi vào nâng Paul ra ngoài.
Vương Trạch Vinh nhìn Sebastian mà nói:
- Làm cho ngài phiền phức rồi.
Sebastian chưa kịp nói gì thì Ouni kêu lên một tiếng rồi nhào vào lòng Vương Trạch Vinh, không ngừng hôn loạn lên mặt Vương Trạch Vinh.
Ouni có dáng người khác phụ nữ Trung Quốc, cả người tản mát ra hơi nóng đủ để kích thích dục vọng đàn ông. Vương Trạch Vinh cố gắng đẩy Ouni ra. Hắn cảm thấy mặt mình đầy son.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, người phiên dịch nói:
- Tiểu thư Ouni nói là cô ấy yêu anh. Anh là người đàn ông đẹp trai nhất.
Vừa nói cô gái phiên dịch cũng rất sùng bái mà nói:
- Vương, em yêu anh đến chết mất.
Vừa nói vừa lao tới định hôn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh thấy thế liền vội vàng dùng tay chặn lại, hắn vừa lau mặt vừa nói với Hà Bang Vân:
- Tổng cục trưởng Hà, chúng ta về thôi.
Hà Bang Vân cảm thấy việc hôm nay quá loạn nên không biết như thế nào mới tốt. Y gật đầu nói:
- Đi thôi.
Đi đến trước mặt Sebastian, Hà Bang Vân nói:
- Thị trưởng tiên sinh, cảm ơn lời mời của ông. Hôm nay chúng tôi còn có việc nên xin phép về trước.
Sebastian cũng cảm thấy việc hôm nay rất loạn nên có chút xấu hổ mà nói:
- Xin hai người yên tâm, tôi mời hai người là chân thành, không có ý gì khác.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn đi, Ouni đi lên ôm tay Vương Trạch Vinh rồi nói;
- Em muốn làm bạn gái của anh.
Nghe người phiên dịch nói lại, Vương Trạch Vinh rất nghiêm túc nói:
- Bạn gái bình thường thì được, cái khác thì không?
- Em không làm bạn gái bình thường, em muốn làm tình nhân của anh.
Ouni lớn tiếng nói.
Nghe thấy thế, đầu Vương Trạch Vinh đầy mồ hôi lạnh. Hắn thoát khỏi tay Ouni rồi cùng Hà Bang Vân đi ra ngoài.
Ouni đứng sau lớn tiếng nói:
- Em sẽ đến tìm anh.
Quá nhiệt tình rồi.
Vương Trạch Vinh vừa đi vừa lắc đầu. Cô gái nước Pháp này sao lại như vậy nhỉ?
Ngồi trong xe, Hà Bang Vân thấy mặt Vương Trạch Vinh có vết son nên cười phá lên:
- Để tôi nói gì với mẹ vợ cậu bây giờ, mau lau mặt đi.
Sau khi về chỗ ở, Hà Bang Vân lập tức triệu tập lãnh đạo tham gia triển lãm du lịch lại, nói tình hình yến hội ra một lần. Đương nhiên y chỉ nói chuyện Paris muốn phong Vương Trạch Vinh làm công dân danh dự, các chuyện khác thì không nói.
Nghe thấy thành phố Paris muốn phong Vương Trạch Vinh làm công dân danh dự, mọi người ngồi đây đều giật mình. Đây là việc rất đặc biệt, có người thậm chí còn thấy ghen ghét.
Vương Trạch Vinh đợi Hà Bang Vân nói xong mới phát biểu:
- Thị trưởng Sebastian sau đó còn nói một chuyện với tôi, nhưng tôi không thể làm chủ. Thị trưởng Sebastian nói muốn để Paris kết nghĩa với một thành phố Trung Quốc.
Hả.
Mọi người rất giật mình, đây là việc lớn. Nếu có thể kết nghĩa với thành phố Paris, điều này sẽ tăng mạnh hình ảnh của thành phố trong nước, đương nhiên việc này thành công thì sẽ rất có lợi.
Mọi người đều suy nghĩ, sao Vương Trạch Vinh lại gặp được nhiều việc tốt như vậy.
Hà Bang Vân hỏi:
- Bọn họ có yêu cầu gì không?
Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ nói:
- Bọn họ chỉ có một yêu cầu đó là thành phố tôi đang công tác.
Hà Bang Vân gật đầu nói:
- Đây coi như thu hoạch trong chuyến đi này của chúng ta, sẽ do đoàn báo cáo về trong nước.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi nghe lãnh đạo.
Về đến chỗ mình ở, Vương Trạch Vinh đóng cửa lại rồi ngồi đó mà quan sát quan khí của mình.
Hai lần đánh nhau với người, Vương Trạch Vinh muốn xem quan khí của mình có thay đổi gì không?
Sau khi tắm rửa, Vương Trạch Vinh liền đến phòng họp triệu tập tất cả mọi người lại.
Mặc dù đã tối nhưng mọi người hôm nay làm việc rất tốt nên khá hưng phấn.
- Tình hình hôm nay thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi. Hôm nay Vương Trạch Vinh không đến triển lãm.
Dương Phàm vui vẻ nói;
- Cục trưởng Vương, anh hôm nay không xuất hiện ở hiện trường nên không biết có rất đông người đến. Rất nhiều người muốn tài liệu của chúng ta, có không ít người tỏ vẻ muốn đến ba tỉnh du lịch. Có vài công ty du lịch đã bàn bạc với chúng ta và đạt thành thỏa thuận sơ bộ.
Một cô gái cười nói:
- Cục trưởng Vương, hôm nay có rất nhiều cô gái tóc vàng mắt xanh đến tìm ngài.
Mọi người nghe thấy thế liền cười phá lên, không khí trong phòng họp khá tốt.
Vương Trạch Vinh mặc dù là lãnh đạo nhưng hắn cố ý để mọi người thân thiện một chút cho nên không khí trong phòng họp khá tốt.
Dương Phàm còn nói thêm:
- Lần này chúng ta vốn chỉ là đến tuyên truyền một chút, không ngờ lại có hiệu quả tốt như vậy. Lượng khách mà ba tỉnh dự tính tiếp đón nhất định sẽ tăng mạnh, du khách nước ngoài cũng sẽ tăng nhiều.
Vương Trạch Vinh nghe xong ý kiến của mọi người rồi nói:
- Còn có vài ngày nữa sẽ kết thúc, mọi người cố gắng thêm chút nữa.
Chánh văn phòng Lý Huy cười nói:
- Có Cục trưởng Vương là xong hết. Mấy hôm nay các kênh truyền thông nước Pháp đều nói về chuyện của Cục trưởng Vương, các nước khác tin rằng cũng sẽ đưa tin. Lần này ba tỉnh chúng ta coi như nổi tiếng rồi.