Việc Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, Thị ủy điều tra Vương Trạch Vinh là chuyện lớn đối với rất nhiều người. Đứng trước lực lượng lớn như vậy, có lẽ Vương Trạch Vinh dù có chỗ dựa phía sau cũng không thể tránh khỏi việc bị điều đi. Nghe thấy ba nội dung tố cáo, mọi người thấy Vương Trạch Vinh trăm phần trăm có chuyện. Quan chức bây giờ đến trình độ nhất định cái khác không nói thì tiền và phụ nữ là không thể tránh khỏi. Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy, vợ không ở bên cạnh. Nói hắn không có vấn đề về tiền thì còn được, nói hắn tránh được cả phụ nữ thì không ai tin. Ngay cả một ít tay chân thân tín của Vương Trạch Vinh cũng đang thầm suy nghĩ. Bọn họ cảm thấy Vương Trạch Vinh kiểu gì cũng có vấn đề. Có không ít người trước dựa vào Vương Trạch Vinh thì bây giờ đã tìm chỗ dựa mới, càng có nhiều người giúp tổ điều tra. Tình hình Quán Hà rất phức tạp, mọi người đều biết một điều nếu không tìm chỗ dựa mới thì mình sẽ bị đá ngay.
Tìm đến nguyên nhân của vụ việc thì có lẽ Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện là do hắn đối đầu với Cao Thiên. Sau khi biết tình hình này, không ít người có thể đoán được ai đã đâm sau lưng Vương Trạch Vinh. Có lẽ chính là Du Lâm Xương cũng muốn chỉnh Vương Trạch Vinh một chút. Đương nhiên suy nghĩ này chỉ có thể để ở trong lòng, không ai có thể nói ra. Người cầm đầu Quán Hà muốn chỉnh Vương Trạch Vinh, hơn nữa người cầm đầu có cấp trên không sợ thế lực của Vương Trạch Vinh. Lần này Vương Trạch Vinh có lẽ không thoát được cửa này. Cấp trên xảy ra chuyện, cấp dưới chỉ có thể tiến hành phân tích. Người bên dưới đều thầm than thế lực của Du Lâm Xương dần mạnh lên. Vì thế trong lúc nhất thời nhà Du Lâm Xương đầy người đến, đầy người đến báo cáo công việc với Du Lâm Xương. Cục trưởng cục Vệ sinh môi trường - Quách Văn Cường vừa phát tiết trên người Chánh văn phòng Tằng Trân. Hắn thuận tay bóp vú Tằng Trân.
- Không ngủ được sao?
Tằng Trân hỏi.
- Rất nhiều chuyện, ông làm gì có tâm trí để ngủ.
Quách Văn Cường mặc quần áo vào. Quách Văn Cường là cục trưởng cục Vệ sinh môi trường, chính hắn cũng cho rằng mình cũng không phải người tốt, ít nhất chơi Chánh văn phòng Tằng Trân xinh đẹp này liền không phải chuyện tốt rồi.
- Đúng, em nghe nói gần đây Phó cục trưởng Hướng Quang Xuân không ngừng chạy đến nhà Thị trưởng Du, anh phải chú ý đó.
Tằng Trân từ sau khi quan hệ với Quách Văn Cường thì cảm thấy Quách Văn Cường làm mình sướng hơn tên chồng ở nhà. Vì thế Tằng Trân thi thoảng lén lút quan hệ với Quách Văn Cường.
- Hướng Quang Xuân?
Quách Văn Cường vừa định rời đi liền quay lại hỏi Tằng Trân:
- Hắn còn cùng ai nữa không?
- Cái này thì em không rõ lắm.
Tằng Trân cũng có chút lo lắng, nếu Quách Văn Cường sụp thì cô ta cũng không dễ sống. Quách Văn Cường nghe xong liền ngồi xuống ghế. Hướng Quang Xuân muốn làm gì đã quá rõ ràng, quan trọng là hắn bây giờ đã dựa vào Du Lâm Xương. Đến lúc đó Thị trưởng Du muốn đưa Hướng Quang Xuân lên chức thì cũng chỉ là một câu nói trong hội nghị thường ủy mà thôi. Tằng Trân ngồi bật dậy, không để ý đến hai bầu vú đang để trần mà nói:
- Lão Quách, không có chuyện gì thế?
Quách Văn Cường rút thuốc ra hút rồi mỉm cười nói:
- Lão Quách này có thể dễ xảy ra chuyện như vậy sao?
Quách Văn Cường đưa tay bóp vú Tằng Trân rồi cười lớn đi ra ngoài. Quách Văn Cường biết mình bây giờ đang rất nguy hiểm. Nếu không giải quyết vấn đề thì chức cục trưởng cục Vệ sinh môi trường có lẽ sẽ thay đổi. Đây là chuyện hắn không muốn thấy.
Quách Văn Cường khi đi ra ngoài đã nghĩ rất cẩn thận. Hắn bây giờ không thể dựa vào Du Lâm Xương, cũng không thể dựa vào Trương Tùng. Trương Tùng có ấn tượng tốt với một Phó cục trưởng khác của cục, đến lúc đó nhất định Trương Tùng sẽ ủng hộ tên kia. Sau khi nghĩ được điểm này, Quách Văn Cường quyết định đi một con đường mà người khác không dám đi. Hắn quyết định đánh cuộc một phen. Xe sau khi đến tỉnh thành, Quách Văn Cường vào khách sạn tắm rửa rồi ra siêu thị mua quà đắt tiền. Hắn gọi điện cho Vương Trạch Vinh:
- Phó thị trưởng Vương, tôi là Tiểu Quách – Quách Văn Cường cục Vệ sinh môi trường.
Nghe thấy đối phương là Quách Văn Cường, hơn nữa còn tự xưng là Tiểu Quách, Vương Trạch Vinh cảm thấy Quách Văn Cường nhất định có việc cần nhờ. Quách Văn Cường lớn tuổi hơn hắn, không ngờ lại xưng là Tiểu Quách.
- Quách Văn Cường à, có chuyện gì thế?
Quách Văn Cường cố gắng nói thật cung kính với Vương Trạch Vinh:
- Phó thị trưởng Vương, tôi đặc biệt lên tỉnh báo cáo công việc với ngài. Ngài bây giờ có rảnh không? Tôi muốn đến nhà báo cáo với ngài.
Vương Trạch Vinh đang cùng người nhà nói chuyện, nghe thấy Quách Văn Cường đến tỉnh báo cáo công việc với mình. Hắn không khỏi động tâm. Đây cũng là cơ hội để hắn biết được tình hình mới ở Quán Hà. Mặc dù chuyện của hắn rất nhanh có kết quả, nhưng Vương Trạch Vinh muốn đánh giá lại đám người đi theo mình. Sau khi có địa chỉ nhà Vương Trạch Vinh, Quách Văn Cường rất nhanh đến nơi. Quách Văn Cường cảm thấy mình chỉ có thể vượt qua cửa khó này thì mới có thể phát triển tốt. Dựa vào Vương Trạch Vinh là quyết định sau khi Quách Văn Cường đã nghĩ rất kỹ. Đối với Phó thị trưởng trẻ tuổi này, Quách Văn Cường vẫn luôn muốn dựa vào, nhưng hắn lại phát hiện một vấn đề là dù mình làm như thế nào thì Vương Trạch Vinh cũng không muốn nhận hắn.
Mọi người bây giờ đang bàn tán Vương Trạch Vinh sẽ mất quyền, nhưng Quách Văn Cường cẩn thận phân tích thì thấy không phải. Vương Trạch Vinh chưa đầy ba mươi, hắn có thể lên làm Phó thị trưởng thì chỗ dựa sau lưng hắn không thể không cường đại.
Quách Văn Cường biết nếu mình đánh cuộc thành công thì về sau sẽ phát triển tốt, nếu không thì đương nhiên cũng chỉ là bị mất chức cục trưởng mà thôi. Thấy tình hình trong nhà Vương Trạch Vinh, Quách Văn Cường biết nội dung Vương Trạch Vinh có nhiều tiền không phải là giả.
- Anh ngồi đi.
Vương Trạch Vinh thấy Quách Văn Cường có thể chạy đến tỉnh báo cáo công việc với mình, hắn rất vui. Quách Văn Cường cũng biết mình chỉ có thể kiên định dựa vào Vương Trạch Vinh mà thôi:
- Phó thị trưởng Vương, tình hình Quán Hà bây giờ rất phức tạp. Hôm nay tôi đến chủ yếu tỏ vẻ lòng trung thành với ngài. Dù xuất hiện bất cứ chuyện gì, cục Vệ sinh môi trường sẽ luôn kiên định đứng phía sau ngài.
Quách Văn Cường nói rất trực tiếp, căn bản không có vẻ gì là miễn cưỡng. Vương Trạch Vinh liền cười nói:
- Cục trưởng Quách, xin mời anh uống trà.
Vương Trạch Vinh coi như có suy nghĩ mới với về đồng minh và tay chân trong chốn quan trường. Vương Trạch Vinh trước đây luôn chia mọi người thành đồng minh, đối thủ và trung lập. Bây giờ hắn phát hiện còn phải chia hơn nữa, mình có thể kéo người trong tay đối thủ, thì đối thủ cũng có thể làm thế với hắn. Đối với người như Quách Văn Cường, hắn trong thời gian ngắn cũng không thể hoàn toàn dựa vào mình.
Nói chuyện với Quách Văn Cường một lúc, Vương Trạch Vinh phát hiện Quách Văn Cường có năng lực, trong lòng cũng có suy nghĩ là đầu tiên coi hắn là nhân viên bên ngoài của mình cũng được. Nếu như sau này hắn quyết tâm dựa vào mình thì sẽ xem tình hình mà dùng.
Quách Văn Cường cũng không biết sau khi mình đến tỉnh gặp Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh sẽ có thái độ gì với hắn. Nhưng hắn biết được một việc, chỉ cần Vương Trạch Vinh còn có thể tồn tại ở Quán Hà, địa vị của hắn không thể động đến. Ra khỏi nhà Vương Trạch Vinh, Quách Văn Cường không khỏi thầm nghĩ hy vọng Vương Trạch Vinh có thể giữ được vị trí.
Quách Văn Cường đi rồi, Vương Trạch Vinh ngồi trong thư phòng mà suy nghĩ. Chuyện đơn nặc danh về cơ bản đã được giải quyết. Cấp trên dù như thế nào cũng phải có câu trả lời thuyết phục cho hắn. Cuộc điều tra không minh bạch như vậy sẽ khiến cán bộ dao động và cứ thế này mà kết thúc ư? Dù Vương Trạch Vinh đồng ý, Hạng Nam cũng không đồng ý.
Vương Trạch Vinh cũng có cái nhìn mới về đám người đi theo mình. Hàng ngày Lý Hạ, Ngô Quân Chính, Hác Duệ Bân, Đặng Diệu Hoa đều kịp thời báo cáo với hắn, nên Vương Trạch Vinh hiểu rõ ràng tình hình của từng người.
Làm Vương Trạch Vinh cảm thấy cao hứng đó là không ít người trước kia mình không nhìn ra thì trong khoảng thời gian này lại lựa chọn dựa vào hắn. Ví dụ như Nhâm Quế Di – cục trưởng cục Du lịch, Lăng Ngọc Hàn – cục trưởng cục Văn hóa; không ít Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện đều quyết định đi theo hắn, gọi điện tỏ thái độ. Không biết từ lúc nào, Vương Trạch Vinh phát hiện mình đã có một mạng lưới lớn ở Quán Hà. Thực ra ngoài Quách Văn Cường, ở Quán Hà cũng có không ít người thấy được rõ ràng.