Mọi người lục đục rời đi, tiễn bước những người này xong Vương Trạch Vinh và Uông Kiều đi tới một phòng trà bên cạnh.
Hồi tưởng lại tình huống với mọi người lúc vừa rồi, Vương Trạch Vinh thông qua quan khí đã nhìn thấy được xấp xỉ một nửa số người đã quyết tâm đi theo mình. Đây là chuyện tốt, từ bây giờ trở đi coi như trong quân đội mình đã có người.
Đương nhiên, đồng thời Vương Trạch Vinh cũng nhìn ra được có mấy người vẫn chưa tỏ thái độ quyết tâm, quan khí vẫn đang còn lắc lư. Tình hình diễn ra như thế này là cực kỳ bình thường, Vương Trạch Vinh cũng không gấp. Vấn đề trong quân đội thì mình phải từ từ bồi dưỡng, những người này cũng không nhất định là không dùng, mấu chốt chính là có thể thông qua những người này để tiến thêm một bước tạo ảnh hưởng trong quân đội từ đó hình thành được lực lượng của chính mình.
- Trạch Vinh, điều nên làm thì em đã làm. Về phần quyết định cuối cùng của bọn họ thì em không thể tác động được.
Uông Kiều cũng nhìn ra vấn đề này, hôm nay chỉ có thể đạt được một nửa hiệu quả.
- Được như thế này là đã phải cực kỳ cảm tạ rồi.
- Dù sao thông qua sự kiện lần này thì các anh đều có những nhận thức nhất định. Cách liên lạc thì anh cũng đã có, đến một lúc nào đó nếu cần thì các anh cứ liên lạc với nhau, em mặc kệ đấy.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Việc này anh sẽ thực hiện.
Nhấp một ngụm trà, Uông Kiều cười nói:
- Chuyến đi Tân Cảng lần này có chút động tĩnh.
Nhìn thoáng qua Uông Kiều, Vương Trạch Vinh nói:
- Là người bạn ở Việt Nam, người ta nhờ anh tới giúp. Hơn nữa cũng nhân cơ hội này tới Tân Cảng thăm hỏi lãnh đạo cũ.
Hé môi cười, trong mắt Uông Kiều lộ ra vẻ tôi đã hiểu. Đối với việc Vương Trạch Vinh giải thích, trong lòng Uông Kiều trở nên thư thái hơn rất nhiều.
Ánh mắt của Vương Trạch Vinh nhìn về phía Uông Kiều, trong lòng suy nghĩ, hôm nay trong những người đến đây cũng không có người có quan khí đặc biệt so với những người khác. Nếu vậy thì Uông Chính Phong kia còn có một sự an bài nào khác nữa không?
Hôm nay Vương Trạch Vinh đến đây còn có thêm một mục đích quan trọng, đó chính là muốn tìm ra người mà Uông Chính Phong an bài, đáng tiếc cũng không nhìn ra ai có quan khí đặc biệt.
Vương Trạch Vinh vẫn có một dự cảm, sự an bài của Uông Chính Phong kia quyết không thể chấm dứt một cách tùy tiện. Nếu Uông Kiều tìm được hạnh phúc trong hôn nhân của cô ta thì có lẽ việc này sẽ không chắc chắn là có, nhưng với tình hình hiện tại thì cuộc sống gia đình của Uông Kiều cũng không được tốt lắm, đến mình cũng còn biết hết các việc này thì người âm thầm kia sao lại không biết được. Cho nên, sự tình này sớm hay muộn cũng sẽ phát sinh, chỉ có điều là không nghĩ được rốt cuộc sẽ phát sinh theo dạng gì?
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đang nhìn mình, trên mặt lập tức có chút xấu hổ, Uông Kiều mỉm cười nói:
- Đối với bước phát triển tiếp theo thì anh có ý tưởng gì?
Cũng không chờ Vương Trạch Vinh trả lời, Uông Kiều nói:
- Trong chín người hạch tâm bao gồm ba của Lâm Khâm, bố vợ anh, còn có Tư Mã Hoành, Thủ tướng Lý, Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương chính trị và Bí thư Đảng ủy bộ Công an đều đến lúc lui về tuyến hai, còn lại cũng chỉ có Phó Chủ tịch nước, Trưởng ban Kỷ luật. Việc Phó Chủ tịch tiếp nhận là điều tất nhiên, chỉ có chọn người làm Thủ tướng là đang cân nhắc. Vốn Trương Lam là có hy vọng lớn nhất, nhưng sau khi xảy ra chuyện đó thì khả năng của ông ta lại là nhỏ nhất. Hiện tại, ngoại trừ việc tranh đoạt chức vụ Thủ tướng ra, thì tranh đoạt các vị trí hạch tâm còn lại cực kỳ kịch liệt, vì thế mới tạo thành các cuộc tranh đấu âm thầm của đám người Chu Thế Khánh. Anh có nghĩ tới việc xác định vị trí tiếp theo của anh chưa?
- Có lẽ là có một vị trí ủy viên Bộ Chính trị.
Đối với Uông Kiều thì Vương Trạch Vinh cũng không tránh né, nói một cách trực tiếp.
Khẽ mỉm cười, Uông Kiều nói:
- Anh cũng chẳng có chút khiêm tốn nào cả.
Vương Trạch Vinh châm điếu thuốc hút một hơi rồi nói:
- Vấn đề mấu chốt bây giờ là đến địa phương nào? Nói thật, ban đầu thì ý tưởng của anh là có thể tới Tân Cảng công tác, bây giờ nhìn lại thì khả năng này cực kỳ nhỏ.
- Đáng tiếc là lúc ở nhà thì ba của Lâm Khâm rất ít nói chuyện công việc, nếu không em đã nghe được một ít.
Vương Trạch Vinh cười cười, Uông Kiều đã lộ ra việc cung cấp rất nhiều thứ cho mình.
- Em tin rằng anh có thể làm tốt ở Nam Điền.
Sau một hồi, Uông Kiều mới nói.
- Cho tới nay, mình và Phó Chủ tịch vẫn không có mối liên hệ nào.
Vương Trạch Vinh lẩm bẩm.
Tuy nói nhỏ nhưng Uông Kiều vẫn nghe thấy, cô gật gật đầu nói:
- Phó Chủ tịch Trịnh là một người có năng lực rất mạnh, vẫn thường khiêm tốn. Anh cũng phải kết giao với ông ta mới được.
Vương Trạch Vinh lắc đầu, Phó chủ tịch Trịnh và mình thì không có công việc gì liên quan để dính dáng với nhau, đúng là không tốt lắm để làm quen.
Bởi vì trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra nên làm việc này như thế nào, Vương Trạch Vinh cũng không nóng nảy. Mình bây giờ cũng không phải là người yếu, là đại biểu của rất nhiều người, đây cũng không phải là một lực lượng nhỏ bé.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn nhiều lời về sự tình của Nam Điền. Tuy rằng biết trong bước tiếp theo ở Nam Điền thì mình cần phải hạ nhiều công phu, nhưng cho tới bây giờ Vương Trạch Vinh vẫn không có khái niệm sợ hãi. Mỗi lần mình đến một địa phương nào thì chẳng lần nào mà không phải tranh đoạt cả, hơn nữa mình nhanh chóng tiến vào vị trí ủy viên Bộ Chính trị thì chẳng lẽ còn sợ đến việc này.
Tuy rằng không có qua lại với Phó Chủ tịch, nhưng Vương Trạch Vinh đã phân tích qua tình huống của Phó Chủ tịch Trịnh này. Phó Chủ tịch và Bí thư Lâm đều giống nhau, đều là người trong lòng có quốc gia. Nếu trong lòng đã có quốc gia, với dạng người này nếu cấp dưới mà có khả năng thì chắc chắn ông ta lại càng thưởng thức.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ cảm giác của Bí thư Lâm với mình, cũng không phải vì quan hệ thân thích mà Bí thư Lâm mới thưởng thức mình. Sở dĩ Bí thư Lâm thưởng thức mình chính yếu là mình đã làm được không ít công tác. Vì thế, chỉ cần mình làm tốt công tác thì bất kể ai lên đài cũng phải dùng mình.
Nhìn trên mặt Vương Trạch Vinh toát ra khí chất thành thục, ánh mắt của Uông Kiều có chút mê ly, nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh đến mức ngẩn cả người.
Đột nhiên điện thoại di động trong túi xách đổ chuông, Uông Kiều lấy ra nhìn thấy Uông Phỉ gọi điện thoại tới, lúc này mới phát hiện mình có chút thất thố, hai chị em hàn huyên một hồi rồi cúp điện thoại. Uông Kiều cũng sợ mình lại tiếp tục thất thố nên nói với Vương Trạch Vinh:
- Em còn có việc, phải về bây giờ.
Sau khi nói xong, giống như phải chạy trối chết, cô liền đứng dậy.
Đồng dạng Vương Trạch Vinh cũng phát hiện ra tình huống tinh tế này, nghe nói như vậy hắn gật đầu nói:
- Cũng tốt, anh cũng phải chuẩn bị một chút. Lúc trước Ban Tổ chức Trung ương cũng gọi điện thoại tới bảo anh ngày mai đến Ban Tổ chức Trung ương, có lẽ là thông báo về bộ máy của Nam Điền.
- Vậy thì tốt, anh đi ngủ sớm một chút nhé.
Hai người đều tự mình lái xe rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Vương Trạch Vinh đi tới Ban Tổ chức Trung ương.
Lần này thì Vương Triều Chính đã sớm chờ ở đó, nhìn thấy Vương Trạch Vinh đã đến, ông ta đứng dậy đi ra và nắm lấy tay Vương Trạch Vinh, sau đó chỉ vào ghế sô pha mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đã ngồi xuống, lúc này Vương Triều Chính mới nói:
- Trạch Vinh, Trung ương triệu tập hội nghị để nghiên cứu một số nhân sự trong bộ máy của Nam Điền. Lần điều chỉnh này là một đại sự của hội nghị. Hôm nay yêu cầu cậu tới đây chủ yếu là muốn nói chuyện với đồng chí về tình hình của bộ máy Nam Điền.
Đã sớm biết việc này, Vương Trạch Vinh ngồi ở chỗ kia nói:
- Bất kể Trung ương có quyết định như thế nào, là Bí thư Tỉnh ủy, tôi kiên quyết phục tùng.
Gật gật đầu, Vương Triều Chính nhìn thái độ này của Vương Trạch Vinh rất vừa lòng, ông ta nói:
- Là như thế này, trải qua quá trình nghiên cứu, Trung ương cho rằng Nam Điền là khu vực trọng yếu, là vùng đất chiến lược của chính sách đại khai phá phía Tây, cho nên quyết định nhân dịp cơ hội bộ máy của Nam Điền cần bổ sung mà tiến hành một động tác lớn. Lần này thì động tác có chút mạnh, cụ thể điều chỉnh là như thế này…
Nghe Vương Triều Chính thông báo, ánh mắt Vương Trạch Vinh liền nhìn về quan khí của ông ta. Vừa nhìn thấy quan khí, Vương Trạch Vinh biết rằng sau nhiệm kỳ mới này, trong chín người hạch tâm thì Vương Triều Chính chắc hẳn chiếm được một vị trí.
Làm Trưởng Ban Tổ chức Trung ương, Vương Triều Chính có lẽ là người thuộc hệ của Bí thư Lâm. Bây giờ nhìn kỹ lại quan khí, Vương Trạch Vinh thêm chắc chắn được điều này. Nghĩ lại tình huống của Lý Kiền Ý đã làm ảnh hưởng tới kế hoạch của Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh liền hiểu được tuy rằng Vương Triều Chính cũng chỉ là tiến thêm lên một chút, nhưng đối với Bí thư Lâm mà nói thì phải có một người như Vương Triều Chính ở trong tầng hạch tâm, loại quá độ kiểu này là điều tất yếu.
Hiện tại đã xác định được một người tiến vào tầng hạch tâm, Vương Trạch Vinh suy nghĩ cẩn thận thêm về mười sáu ủy viên Bộ Chính trị còn lại. Một vài vị trí Đại hội đại biểu Nhân dân, Hội nghị hiệp thương chính trị, Quân ủy có lẽ là người bên ngoài không thể xâm nhập được. Những người còn lại, bao gồm cả Trương Lam cũng còn không chắc chắn, vậy rốt cuộc chín người tiến vào tầng hạch tâm đâu? Vấn đề này thì mình cần phải từ từ quan sát quan khí của bọn họ mới được.
Nói thật, còn có một khoảng thời gian nữa nên quan khí còn chưa chắc đã thành hình hài, rốt cuộc ai sẽ được thăng tiến thì lúc này đúng thật là khó nói.
Thật ra, Vương Trạch Vinh cũng hiểu được, đám người Lý Kiền Ý nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đều có thể tiến vào tầng hạch tâm. Bọn họ tranh đấu với nhau không ngoài các vị trí Thủ tướng, Đại hội đại biểu nhân dân, Hội nghị Hiệp thương chính trị, đương nhiên vị trí mà bọn họ muốn nhất chính là cái ghế Thủ tướng.
Tình hình của Trung Quốc vốn là thế này. Vị trí Tổng Bí thư vốn đã có Phó Chủ tịch tiếp nhận, việc này bình thường thì không có sự thay đổi. Vị trí Thủ tướng vốn người tiếp cận nhất để tiếp nhận chính là Hạng Nam, cũng không biết là như thế nào mà Hạng Nam nhiều tuổi như vậy lại không ngờ còn tiến vào tới trong tầng hạch tâm, tiếp theo là đến Trương Lam. Tuy nhiên hiện tại Trương Lam lại xảy ra việc nên lúc này mới dẫn tới việc tranh đấu ngấm ngầm với nhau.
Từ việc này, Vương Trạch Vinh cũng thấy được điểm mấu chốt, Trung Quốc là một nước lớn như vậy, tất cả đều phải được ấn đặt tốt. Nếu không, cho dù là một chỗ trống nhỏ thì đều có thể xảy ra đại sự.
Nghĩ được không ít sự tình thì lúc này Vương Triều Chính mới giới thiệu xong toàn bộ các điều chỉnh lần này của Nam Điền.
- Xin Trung ương yên tâm, Tỉnh ủy Nam Điền nhất định phục tùng sự sắp xếp của Trung ương, nhất định gìn giữ sự ổn định tốt cho đại cục.
Vương Trạch Vinh lại lần nữa bày tỏ thái độ.
- Đúng vậy, lần này đưa đồng chí Bí thư Đảng ủy Công an Tô Tắc Đào đổi tới tỉnh Bắc Cương, đây là sự tín nhiệm của Trung ương đối với đồng chí ấy. Đồng chí Hà Tổ Cường là đồng chí có nhiều năm kinh nghiệm, tin rằng mọi người có thể hợp tác với nhau thuận lợi.
Nghe Vương Triều Chính rất thâm ý nói chuyện, lại nghĩ đến Hà Tổ Cường là người của Vương Triều Chính, Vương Trạch Vinh nói:
- Các đồng chí được Trung ương cử tới thì chắc chắn là trên các phương diện đều rất mạnh, Tỉnh ủy Nam Điền sẽ đoàn kết các đồng chí lại để cùng thực hiện tốt công tác.
Gật gật đầu, Vương Triều Chính không nói thêm gì nữa.
Ngay lập tức trong lòng Vương Trạch Vinh nghĩ việc Vương Triều Chính đặc biệt nhắc ra tên Hà Tổ Cường ra, với sự khôn khéo của Vương Triều Chính thì chắc chắn là đã hiểu rằng mình đã biết Hà Tổ Cường là người của ông ta. Hiện tại nhắc tên Hà Tổ Cường ra không ngoài để mình phải coi trọng. Đương nhiên, ở trong vấn đề này còn có một ám chỉ, đó là Hà Tổ Cường sẽ đứng về phía mình, điều kiện tiên quyết là mình cũng phải ủng hộ công tác của Hà Tổ Cường.