Trương Thuận Tường thầm tính toán tình hình thế lực mấy phe còn lại, còn muốn mình có thể giao tình với Vương Trạch Vinh một chút, đột nhiên cảm thấy mình có thể có tương lai ở huyện Khai Hà này.
Trong thời gian gần đây do không hợp với Trịnh Chí Minh nên tâm trạng lúc nào cũng buồn bực.
Xoay cái bật lửa trong tay, Trương Thuận Tường đốt một điếu thuốc lá, hôm nay khói rất mạnh! Trương Thuận Tường cảm thấy cảm giác phà khói thật sự rất tốt.
Tâm trạng Vương Trạch Vinh hôm nay cũng hết sức tốt, bởi vì sáng này chỉ có một tiết học, thời gian còn lại tự do hoạt động. Vương Trạch Vinh lợi dụng thời gian này mở mạng ra xem tình hình mua bán cổ phiếu của mình. Hắn đã đáp ứng đưa cho Tiểu Giang 5 triệu để sử dụng.
Lúc ấy sau khi Vương Trạch Vinh đồng ý đưa cho Tiểu Giang 5 triệu thì cũng có chút lo lắng, chủ yếu chính là hắn không hiểu nhiều về chuyện cổ phiếu vàng, nghe nói rủi ro vô cùng lớn. Băn khoăn lớn hơn là lại giao tiền cho một người chị họ của Tiểu Giang đã từng bị điên. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần Tiểu Giang có thể chấp nhận loại tình hình hiện giờ thì tốn chút tiền cũng đáng giá. So với việc có nhiều tiền thì Vương Trạch Vinh cảm thấy còn không bằng bò lên trong quan trường. Khoái cảm do nắm giữ quyền lực càng ngày càng hấp dẫn hắn hơn.
Khi Vương Trạch Vinh thấy cổ phiếu mà mình mua thì lại giật mình kinh ngạc, trong đầu hắn có hơi choáng váng.
Lúc ấy hắn mua cái cổ phiếu chẳng rõ sống chết này chỉ bình quân có 2 đồng một cổ phiếu. Lúc mua cũng không nghĩ tới nó sẽ tăng lên, chỉ nghĩ rằng thành tích tăng trưởng cũng không tệ lắm, chắc là cũng không bị lỗ quá nhiều. Theo thời gian thì chắc tiền lời cũng được hơn so với gửi ngân hàng một ít. Nhưng chỉ có mấy tháng không để ý, không ngờ bây giờ mỗi một cổ phiếu đã tăng mạnh tới hơn bốn đồng, gần năm đồng rồi!
Mẹ nó! Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này quá ngoài ý muốn. Hắn vốn còn đang suy nghĩ mình đưa cho Tiểu Giang 5 triệu thì mình sẽ trở lại nguyên hình, bây giờ xem ra dù có đưa cho Tiểu Giang thì vẫn còn lời chán.
Đúng là chó ngáp phải ruồi!
Mặc dù mình cần tiền gấp nên sẽ phải bán gấp. Giá cổ phiếu bán chắc chắn với giá thấp hơn giá thị trường nhưng dù mình bán hết cổ phiếu với giá 4 đồng thì kiểu gì vẫn có lãi. Vương Trạch Vinh nghĩ như vậy.
Trong khi còn đang thầm tính toán thì trưởng ban Tuyên giáo thị ủy Lật Tuấn Tường gọi điện thoại tới.
- Tiểu Vương, chúc mừng cậu. Thường vụ thị ủy vừa mới thông qua, cậu sắp đảm nhiệm thường vụ huyện ủy, phó chủ tịch thường trực huyện Khai Hà.
Hiện giờ Lật Tuấn Tường cũng có chút cao hứng thay cho Vương Trạch Vinh, thằng ranh này quá may mắn, ngay cả mình cũng phải nói giúp hắn trên hội nghị.
- Hả?
Vương Trạch Vinh nhìn máy tính xách tay mà ngẩn người. Vận khí của con người thật sự là kỳ quái, người ta vẫn thường nói chuyện tốt thành đôi, bản thân mình đúng là không có thoát khỏi quy luật này. Chuyện tốt này quả thật quá đả kích trái tim của hắn!
- Cảm ơn sự trợ giúp của trưởng ban Lật!
Vương Trạch Vinh trước tiên cảm tạ Lật Tuấn Tường. Lời này Lật Tuấn Tường đúng là rất thích nghe.
- Tiểu Vương à, làm tốt lắm. Tôi ủng hộ cậu.
Hai người nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi hàn huyên vài câu với Lật Tuấn Tường, tâm trạng Vương Trạch Vinh không thể bình tĩnh trở lại. Thấy trong phòng không có người nào, Vương Trạch Vinh cảm thấy có một loại xúc động muốn phát tiết. Hắn cười phá lên ha ha.
Sáng nay người biết tin tức này cũng không nhiều lắm nhưng đến chiều thì các phòng làm việc ở huyện Khai Hà đều bắt đầu bàn luận về tin tức này. Ngoại trừ chuyện Vương Trạch Vinh lên chức phó chủ tịch thường trực huyện, mọi người còn có một chuyện để bàn tán đó là vị trí bí thư xã Hoàn Thành để trống sẽ do ai tiếp nhận. Xã Hoàn Thành cũng là một xã lớn, đặc biệt xã Hoàn Thành trong mấy tháng gần đây đều được cấp trên chú ý nên nếu như có thể tiếp nhận vị trí bí thư Đảng ủy thì có thể thu được lợi rất nhiều về chính trị. Cùng lúc đó chuyện bố của Trịnh Thu Lực xuống đài cũng lan truyền, mọi người cũng theo dõi vị trí của Trịnh Thu Lực. Xem ra huyện Khai Hà này lại bắt đầu một cơn mưa gió rồi!
Tin tức Vương Trạch Vinh lên làm phó chủ tịch thường trực huyện quá mức chấn động. Mọi người ngoại trừ hâm mộ ra thì còn ghen tị. Đương nhiên rồi, người trong quan trường thì lại càng để tâm hơn, đằng sau việc này thể hiện điều gì, có tín hiệu gì? Có phải cục diện huyện Khai Hà đã bị ảnh hưởng hay không?
Đây là cảm thán của rất nhiều người, đối với một người có bối cảnh lớn như Vương Trạch Vinh, không ít người đã lo lắng thời kỳ mạt vận của mình đã tới.
Những người có thể làm lão đại trên quan trường, bất luận là có leo lên như thế nào thì mọi người đều coi trọng nhất là làm sao có thể thu được ích lợi lớn nhất trong lần biến hóa này.
Chuyện được bàn đến nhiều nhất khi biết tin Vương Trạch Vinh nhậm chức phó chủ tịch huyện Khai Hà đó chính là tình hình tiếp theo xuất hiện. Lực lượng các phe cũng đang âm thầm tiến hành thương nghị. Đừng nên xem thường Vương Trạch Vinh chỉ là một phó chủ tịch huyện, nhưng mà hắn là người nhập thường vụ huyện ủy, một phiếu của hắn trên huyện ủy vào lúc này sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Lâm Phúc sơn trang là chỗ mà đám người thân cận Trịnh Chí Minh đang tụ hội. Sơn trang nằm ở trên một ngọn núi có phong cảnh rất đẹp ngoài ngoại ô. Sơn trang này là do Hà Thiên Thủy - em vợ của Trịnh Chí Minh mở. Bởi vì có quan hệ của Trịnh Chí Minh nên sơn trang này làm ăn rất thịnh vượng.
Trong một gian phòng trang nhã mà chỉ có một số ít người mới có thể tiến vào, Trịnh Chí Minh, Cao Thượng Minh, Tả Chính, Cổ Kiến Quân đang ngồi vây quanh một bàn mạt chược. Trưởng ban tổ chức Viên Chí Minh ngồi ở bên cạnh nhìn, Liên Cường - thư ký của Trịnh Chí Minh cùng với thư ký trước đây Lưu Quang đang làm chủ tịch xã Ngưu Nhại cũng ở bên cạnh vội vàng bắt chuyện và tiếp trà.
- Lão Cao, lần này lão làm phó bí thư cũng không tồi, coi như là tiến bộ đó. Huyện Khai Hà này của tôi còn phải lăn qua lăn lại một phen rồi!
Trịnh Chí Minh bộc lộ cảm xúc. Từ tận đáy lòng hắn không muốn Cao Thượng Minh đi. Có sự tồn tại của Cao Thượng Minh, một phiếu của hắn sẽ trợ giúp rất lớn cho mình.
Biết tình hình của Trịnh Chí Minh, Cao Thượng Minh lật bài tẩy nói:
- Lão Trịnh, tôi thấy phải cố gắng đoàn kết đồng chí mới được.
Tâm trạng Cao Thượng Minh hiện giờ khá tốt. Được bổ nhiệm làm phó bí thư cũng xem như là không tồi. Chẳng qua hắn chỉ hơi lo lắng về hoàn cảnh mới mà thôi.
Trịnh Chí Minh cũng biết hắn đang nói về ai, lắc đầu nói:
- Có chút khó khăn, đây chính là cái đinh mà người ta cố ý cài vào, mục đích của lão thì tôi cũng hiểu.
Cổ Kiến Quân đập một quân bài xuống nói:
- Kỳ thật, nếu theo hiện nay thì tình thế phát triển thế nào cũng khó mà nói. Lão Trương thì không có khả năng đi cùng một chỗ với bọn họ. Lão Thiết thì càng không cần phải nói, người này chưa bây giờ tham gia các chuyện trong huyện. Lão Lý nếu muốn chính thức kéo những người này thì cũng phải hết sức vất vả.
Cao Thượng Minh cười nói:
- Chu, Quách, Lữ lẽ ra đều là cùng một hệ của cấp trên đó, bây giờ tạm thời quy về dưới chiếu Lý hệ. Sau khi người đó tới thì biến số lại là rất lớn.
Lưu Quang ở bên cạnh cười nói:
- Nghe nói Vương Trạch Vinh sắp sửa kết hôn với Lữ Hàm Yên rồi.
Trịnh Chí Minh cười hỏi:
- Ồ, còn có việc này à, đã định ngày nào đi đăng ký chưa?
Lưu Quang cười nói:
- Nghe nói hai nhà đã gặp mặt nhau rồi. Tôi đoán sau khi Vương Trạch Vinh trở về sẽ làm chuyện này.
Bây giờ đến phiên Trịnh Chí Minh xuất bài rồi. Nhưng ý nghĩ của Trịnh Chí Minh đã sớm chạy đi đằng nào rồi, cầm quân bài mãi mà vẫn không thể đánh ra.
Mọi người thấy bộ dạng của Trịnh Chí Minh biết là đang suy ngẫm nên cũng lẳng lặng nhìn hắn.
- Hồng Trung!
Trịnh Chí Minh rốt cuộc cũng đánh quân bài ra. Cười hỏi trưởng ban Tổ chức Viên Chí Minh:
- Tiểu Viên, nghe nói mẹ vợ của Vương Trạch Vinh tên là Lữ Khánh Phân đúng không. Mụ hình như luôn muốn được điều lên huyện. Ý đồng chí thế nào?
Đây là Trịnh Chí Minh biết rõ còn hỏi. Chuyện Lữ Khánh Phân muốn được điều lên huyện thì hắn biết mà. Lữ Khánh Phân cũng đã từng tìm qua chỗ hắn.
Viên Chí Minh không nói, còn Tả Chính lại mỉm cười, nói với Trịnh Chí Minh:
- Bí thư Trịnh, việc nay tôi biết. Năng lực của Lữ Khánh Phân nói chung cũng rất mạnh nhưng lại quá để ý đến địa vị. Cũng không biết nên làm thế nào mà lãnh đạo xã mấy khóa cũng có thái độ với mụ. Thời gian trước đây do nể mặt Vương Trạch Vinh nên mới cho mụ làm trưởng ban kế hoạch hóa gia đình xã. Mụ vẫn luôn luôn muốn được điều lên huyện mà.
Nghe xong Tả Chính giới thiệu, Trịnh Chí Minh nói:
- Lão Tả à, Vương Trạch Vinh sẽ nhanh chóng tới huyện làm việc. Tổ chức chính là muốn giải quyết một chút buồn phiền ở nhà cho đồng chí mới. Bây giờ Lữ Hàm Yên và Vương Trạch Vinh cũng lên huyện rồi. Nếu để Lữ Khánh Phân ở lại một mình dưới xã Hoàn Thành thì tôi thấy việc này có phần không ổn.
Nói tới đây, Trịnh Chí Minh nhìn về phía Viên Chí Minh nói:
- Ngành tổ chức các anh không phải vẫn luôn muốn được sử dụng cán bộ phụ nữ có năng lực sao. Nếu như đồng chí Lữ Khánh Phân có năng lực thì nên cố gắng tận dụng thì hơn.
Thốt ra lời này, Cổ Kiến Quân liền mỉm cười, nói với Trịnh Chí Minh:
- Bí thư đúng là bí thư, bất cứ chuyện gì cũng đều nghĩ trước mọi người.
Cao Thượng Minh cũng cười nói:
- Tâm quá để ý đến địa vị cũng không phải là chuyện xấu. Ai mà chẳng có cái đó. Đồng chí như vậy mà có thể sử dụng tốt thì công việc có thể triển khai càng thêm thuận lợi.
Mấy người bọn họ cứ kẻ tung người hứng, khiến cho ngay cả thư ký Liên Cường cũng phải nhíu mày suy nghĩ một hồi mới hiểu rõ. Xem ra việc này là bí thư Trịnh muốn chơi bài tình hữu nghị đây!