Huyện Đại Phường từ trước đã có khu Khai Phát. Đơn vị này quản lý một khu đất rộng lớn nhưng từ khi thành lập đến nay ngoại trừ mấy ngôi nhà ra thì do các nguyên nhân nên vẫn không hề phát triển. Chẳng qua đây không phải điều mà chủ nhiệm ban quản lý khu Khai Phát Lý Trung Khánh cần lo lắng. Dù sao nơi này cũng chỉ cho có mà thôi. Có khu Khai Phát tức là thể hiện Huyện Đại Phường cố gắng phát triển.
Vương Trạch Vinh khi làm Chủ tịch huyện thì đã có ý kiến về nơi này. Chủ nhiệm Lý Trung Khánh là người của La Trung Hoa. Trước kia Vương Trạch Vinh bận Luân chuyển đất đai nên không muốn quá căng thẳng với La Trung Hoa. Bây giờ toàn huyện đều phải phát triển, nhưng hắn mãi không thấy Lý Trung Khánh có động tĩnh gì. Vương Trạch Vinh liền muốn sửa đổi bộ máy quản lý nơi này.
Xe của Bí thư huyện ủy chạy một vòng quanh khu Khai Phát.
Thư ký Hác Duệ Bân nói:
- Chủ tịch Vương, có cần gọi điện báo cho Lý Trung Khánh không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Trực tiếp đến văn phòng của anh ta.
Xe dừng lại trước cửa tòa nhà, Vương Trạch Vinh đi nhanh lên lầu. Kết quả kiểm tra làm Vương Trạch Vinh rất không hài lòng, có rất nhiều đất hoang phế. Về căn bản chưa có mấy công ty ra hồn đến khu Khai Phát.
- Làm gì đó?
Nhân viên trực ban hỏi.
Hác Duệ Bân vội vàng đi lên nói:
- Đây là Bí thư huyện ủy Vương, mau thông báo với chủ nhiệm các anh.
Bảo vệ cẩn thận quan sát. Khi hắn thấy đúng là Vương Trạch Vinh mà mình đã thấy trên Tv, trong lòng liền quýnh lên, vội vàng nói:
- Xin Bí thư Vương chờ chút, tôi lập tức thông báo.
Bảo vệ vội vàng vào phòng trực ban rồi gọi điện cho Chánh văn phòng ban quản lý khu Khai Phát – Giang San.
- Chánh văn phòng Giang, Bí thư Vương đang ở dưới lầu. Bí thư Vương muốn gặp chủ nhiệm Lý.
- Bí thư Vương nào?
Giang San đang lên mạng chọn quần áo mình thích nên thuận miệng nói một câu. Chồng cô ta đang công tác ở phòng Cung cấp điện vì thế cuộc sống khá thoải mái. Lúc rảnh rỗi cô ta liền thích lên mạng mua sắm.
Bảo vệ nhỏ giọng nói:
- Bí thư Vương Trạch Vinh.
- Vương Trạch Vinh, ừ, tôi biết rồi.
Giang San bỏ điện thoại xuống liền có phản ứng. Đây không phải là Bí thư huyện ủy mới nhận chức sao? Dưới mông cô ta như có kim châm nhảy dựng lên. Trước kia Bí thư huyện ủy đều là Bí thư La, hôm nay đột nhiên bảo vệ nói là Bí thư Vương nên cô ta không có phản ứng gì.
Giang San một lần nữa nói với bảo vệ:
- Mau mời Bí thư Vương lên lầu, bỏ đi, tôi tự mình xuống đón.
Giang San vừa đi vừa gọi điện cho chủ nhiệm Lý Trung Khánh. Trưa hôm nay Lý Trung Khánh cùng khách đi uống rượu, có lẽ uống hơi nhiều nên bây giờ vẫn chưa tới. Khu Khai Phát thực ra cũng không có việc gì, chủ nhiệm, phó chủ nhiệm đều rất tự do, đi làm đều là nhân viên bình thường mà thôi.
Giang San lên làm chủ nhiệm ban quản lý thì cuộc sống rất thoải mái, suốt ngày đi ăn uống, công việc cũng không có bao nhiêu. Hôm nay một ông chủ nhỏ mời đi ăn, thuận tiện nói chuyện xây dựng công trình, thực ra cũng chỉ là muốn đưa ít tiền để nhận công trình. Công trình này tuy không lớn nhưng đối với các ông chủ nhỏ lại được khá nhiều tiền.
Trong một căn phòng, một cô gái đang mát xa cho giải rượu cho Lý Trung Khánh. Hắn càng lúc càng buồn ngủ nên nhắm mắt lại.
Tiếng chuông điện thoại di động không ngừng vang lên. Lý Trung Khánh ra hiệu cho cô gái cầm lấy điện thoại di động cho mình. Hắn mở mắt ra thì thấy là Chánh văn phòng ban quản lý Giang San gọi tới nên thuận miệng nói:
- Tôi đang bàn chuyện đầu tư, có chuyện gì?
Đánh nửa ngày mà đối phương mới nhận, Giang San vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Lý, Bí thư Vương tới, ngài mau về đi.
- Cái gì mà Bí thư Vương, Bí thư Lý, cô tự xử lý là được.
Bởi vì khu Khai Phát vẫn là ba phần đất của La Trung Hoa, lãnh đạo huyện ít khi đến nên Lý Trung Khánh không quá để ý Bí thư nào đến. Hắn lật người ra hiệu cho cô gái tiếp tục xoa bóp.
Lý Trung Khánh rất giận vì tiếng chuông điện thoại di động không ngừng vang lên.
- Chuyện gì thế hả. Tôi nói rồi cơ mà, cô tự xử lý.
Lý Trung Khánh lớn tiếng nói.
- Chủ nhiệm Lý, là Bí thư huyện ủy Vương Trạch Vinh đến, Bí thư muốn gặp anh.
Giang San vội vàng nói.
- Cái gì? Cô nói là Vương Trạch Vinh?
Tên này làm Lý Trung Khánh hết rượu tỉnh dậy. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại đến khu Khai Phát. Suy nghĩ đầu tiên của Lý Trung Khánh là Vương Trạch Vinh muốn động đao với hắn.
- Cô tiếp Vương Trạch Vinh trước, nói tôi đang tiếp khách, lập tức về ngay.
Lý Trung Khánh không dám hưởng thụ nữa, vội vàng mặc quần áo rồi lao ra ngoài.
Giang San thấy còn một lúc nữa thì Lý Trung Khánh mới về, không còn cách nào đành gọi cho phó chủ nhiệm Điền Ích Lương. Phải có một lãnh đạo tiếp đón chứ.
- Phó chủ nhiệm Điền, Bí thư huyện ủy Vương đang ở dưới lầu.
Vừa nghe là Bí thư Vương đến, Điền Ích Lương giật mình lao ra ngoài.
Điền Ích Lương vừa xuống cầu thang thì thấy Vương Trạch Vinh đứng đó liền lớn tiếng nói:
- Hoan nghênh Bí thư Vương đến kiểm tra chỉ đạo công tác.
Hắn vội vàng đưa tay ra.
Đợi một lúc mới thấy một phó chủ nhiệm xuống, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Quấy rầy các anh. Tôi không thông báo là muốn xem tình hình khu Khai Phát một chút.
- Đây là nói rõ Bí thư Vương quan tâm và ủng hộ khu Khai Phát.
Điền Ích Lương thấy Lý Trung Khánh còn chưa tới, trong lòng liền rất vui vẻ. Đây là chuyện tốt đối với hắn.
Đúng lúc này Giang San đã gọi điện xong liền đi xuống lầu, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Vương, hoan nghênh ngài đến khu Khai Phát kiểm tra công việc.
Điền Ích Lương lo lắng Vương Trạch Vinh không biết Giang San nên giới thiệu:
- Đây là Chánh văn phòng ban quản lý – Giang San.
- Lý Trung Khánh đâu?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Chủ nhiệm Lý đang đi tiếp khách bàn chuyện. Tôi đã thông báo với Chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm đang quay về.
- Ồ, nhà đầu tư gì?
Vương Trạch Vinh nghe thấy có nhà đầu tư liền nghĩ rằng Vương Trạch Vinh tìm được người đến đầu tư vào khu Khai Phát, vì thế chút không hài lòng cũng đã giảm đi nhiều.
Giang San không dám nói Lý Trung Khánh đây là đi uống rượu, vì thế đành phải nói:
- Bí thư Vương, xin mời lên lầu nói chuyện.
Đi vào phòng làm việc của Lý Trung Khánh, Giang San vội vàng đi rót nước bưng lên.
- Lão Điền, hôm nay tôi đi một vòng quanh khu Khai Phát mà thấy không hề thay đổi chút nào. Bây giờ giao thông đã rất thuận tiện, các anh phải chủ động mới được. Nếu như chuyện gì cũng đợi huyện làm thì khu Khai Phát này căn bản không cần tồn tại nữa.
Điền Ích Lương nói:
- Bí thư Vương phê bình rất đúng. Chúng tôi nhất định sẽ đạt được đột phá trong công tác.
Vương Trạch Vinh đã sớm điều tra tình hình khu Khai Phát. Điền Ích Lương và Lý Trung Khánh bất hòa thì hắn biết.
Không lâu sau người trong cả tòa nhà này đều biết Bí thư Vương đến. Một ít cán bộ đang lén lút bàn bạc, tình hình khu Khai Phát bây giờ rất không tốt. Có lẽ Bí thư Vương sẽ làm ra chuyện gì đấy.
Đang khi Vương Trạch Vinh nói chuyện với Điền Ích Lương, Lý Trung Khánh đầu đầy mồ hôi chạy vào nói:
- Bí thư Vương đến mà không thông báo trước, tôi hôm nay đi nói chuyện với một nhà đầu tư nên tới muộn.
- Được, anh có thể chủ động thu hút các nhà đầu tư là chuyện tốt. Hôm nay tôi đến khu Khai Phát đi một vòng thấy tình hình rất không tốt. Khu Khai Phát thành lập lâu như vậy, thế mà đến bây giờ vẫn không có chút thành tích nào. Tôi hy vọng trong vòng nửa năm sẽ có thay đổi lớn. Nếu không anh tự mình suy nghĩ xem khu Khai Phát này còn cần tồn tại hay không?
Vương Trạch Vinh thấy mặt Lý Trung Khánh đỏ bừng lên vì rượu nên rất giận.
Nửa năm phải có thay đổi lớn. Lý Trung Khánh thầm kêu khổ trong lòng. Đừng nói là nửa năm, dù một năm cũng không thể thay đổi nhiều như vậy.
Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi đó, Lý Trung Khánh coi như đã tỉnh rượu. Hắn biết mình là người của La Trung Hoa, bây giờ Vương Trạch Vinh lên chức nhất định muốn xử mình.
Lý Trung Khánh cẩn thận nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi dù liều mạng cũng làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh đứng lên bắt tay Lý Trung Khánh:
- Lão Lý, khu Khai Phát có phát triển hay không thì rất quan trọng đối với sự phát triển kinh tế của cả huyện. Tôi hy vọng anh chú tâm vào công việc, khu Khai Phát phải đi trước các phòng ban khác. Hôm nay tôi rất thất vọng, nơi này về cơ bản không giống một khu Khai Phát, cần phải nỗ lực phát triển.
Nhìn xe Vương Trạch Vinh rời đi, tâm trạng Lý Trung Khánh rất nặng nề. Hôm nay Vương Trạch Vinh mặc dù không trách nhưng trong giọng rõ ràng để tỏ vẻ nếu nửa năm không có hiệu quả thì hắn đừng mong giữ được chức chủ nhiệm.
Làm thế nào bây giờ? Lý Trung Khánh nói với Giang San:
- Thông báo họp toàn cơ quan.
Lý Trung Khánh lần đầu tiên cảm thấy lo lắng. Nếu mình không làm ra chút thành tích thì Vương Trạch Vinh sẽ có cớ để cách chức hắn.
Vương Trạch Vinh hôm nay đến nhằm hy vọng Lý Trung Khánh có thể đạt được đột phá trong công tác không? Bây giờ Vương Trạch Vinh mặc dù đã khống chế Huyện Đại Phường, nhưng hắn không muốn làm quá mạnh. Theo suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, người cứ ngồi vào vị trí lãnh đạo thì đều có quan hệ. Chỉ cần bọn họ có thể phát huy năng lực bản thân, làm tốt công việc là được. Gõ Lý Trung Khánh một chút, có lẽ sẽ làm cho Lý Trung Khánh nhiệt tình trong công việc.
Đương nhiên việc này còn phải xem biểu hiện của Lý Trung Khánh.
Vương Trạch Vinh cũng biết một chút về tình hình khu Khai Phát. Ngoài Lý Trung Khánh và Điền Ích Lương không cùng phe phái. Lần trước hai người vì tranh chức chủ nhiệm ban quản lý khu Khai Phát nên đã công kích nhau rất nhiều. Bây giờ La Trung Hoa đã đi thì có lẽ Điền Ích Lương không chịu đứng yên. Nếu như dùng được thì Vương Trạch Vinh không ngại kéo Điền Ích Lương về phía mình.