Nội thất trong văn phòng rất hài hòa, Tả Chính thấy Vương Trạch Vinh chăm chú lắng nghe như vậy liền khá vui vẻ. Điều này nói rõ mục đích của mình về cơ bản đã đạt được. Ít nhất tên Vương Trạch Vinh này đã chấp nhận ý tốt của mình. Làm đến vị trí như Tả Chính, hắn cũng không nhất định cần phải lấy lòng Vương Trạch Vinh. Chẳng qua hội nghị thường ủy vừa kết thúc nên làm Tả Chính khá cảnh giác. Tên Cố Hồng Quân đang muốn chơi mình nên Tả Chính cảnh giác. Tả Chính có sự nhạy cảm nhất định đối với mọi việc trong chốn quan trường, nên hắn nghĩ Cố Hồng Quân nhất định có chỗ dựa mới nếu không sẽ không bắt đầu phản công như vậy.
Tả Chính bây giờ rất lo lắng. Chẳng may thế lực của Cố Hồng Quân bật dậy thì người đầu tiên khai đao sẽ là mình. Bây giờ mình đã dựa vào phía Trịnh Chí Minh, Cố Hồng Quân trừ mình sẽ làm giảm thực lực Trịnh Chí Minh và tăng thực lực của hắn. Vì thế Tả Chính bây giờ đang lo lắng.
Tả Chính trước cũng có chỗ dựa trên thành phố, đó chính là một phó bí thư thị ủy. Nhưng từ sau khi người này được điều đến thành phố khác, Tả Chính giống như trẻ mồ côi vậy. Bất đắc dĩ nên hắn chỉ có thể dựa vào phe cánh của Trịnh Chí Minh. Vốn nghĩ Cố Hồng Quân sắp xong rồi, Trịnh Chí Minh lên chức thì hắn ta sẽ giúp mình tiến bộ. Nhưng từ không khí hội nghị thường ủy hôm nay có thể thấy được Cố Hồng Quân đã có động tác. Hơn nữa việc nguy hiểm nhất đó là Cố Hồng Quân hình như nhằm thẳng súng vào đầu mình.
Ít đi một kẻ thù bao giờ cũng tốt hơn có thêm một tên. Tả Chính hy vọng có thể tìm được con đường thông qua Vương Trạch Vinh. Mặc dù còn không thấy rõ tình huống của Vương Trạch Vinh. Nhưng chẳng may Trương Tất Trường phía sau Vương Trạch Vinh có thể nói giúp mình một hai câu thì tình hình sẽ thay đổi hoàn toàn.
Lần này Tả Chính có thể nói là toàn lực giúp Vương Trạch Vinh, nói ra không ít kinh nghiệm của mình cho đối phương biết. Giống như một người lão thành truyền lại kinh nghiệm cho đàn em của mình vậy.
Thấy Tả Chính ra sức như vậy, mặc dù cũng biết đối phương có mục đích gì nhưng trong lòng Vương Trạch Vinh vẫn có chút cảm động.
Thấy nói chuyện cũng khá lâu, Tả Chính vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tiểu Vương làm cho tốt, tôi xem trọng cậu.
- Cảm ơn trưởng ban Tạ đã ủng hộ.
Vương Trạch Vinh vội vàng cung kính nói.
- Ừ, phó bí thư Trịnh bảo cậu sang đó một chút. Phó bí thư có chút chuyện muốn nói với cậu.
Tả Chính đứng dậy đưa Vương Trạch Vinh ra cửa phòng.
Thấy trưởng ban Tạ tự mình đưa Vương Trạch Vinh ra ngoài, mọi người nhìn thấy đều kỳ quái, việc này thật hiếm có. Đương nhiên mọi người rất nhanh thấy bình thường vì Vương Trạch Vinh người ta có lai lịch rất lớn.
Vừa đi vừa nghiền ngẫm những điều Tả Chính dạy bảo mình. Nói thật Tả Chính dù sao cũng là người nhiều kinh nghiệm, vì thế những điều hắn nói cũng làm Vương Trạch Vinh có chút thu hoạch.
Tả Chính có lẽ có việc muốn nhờ mình. Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ liền biết mục đích của Tả Chính. Nhưng Vương Trạch Vinh chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng. Có lẽ mình không thể nào giúp được Tả Chính.
Phòng làm việc của bí thư, phó bí thư là tầng trên của Tả Chính, Vương Trạch Vinh lên trên lầu rồi đi tới phòng làm việc của Trịnh Chí Minh.
- Bí thư Vương tới.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, thư ký của Trịnh Chí Minh – Liên Cường liền mỉm cười đứng lên.
Liên Cường là thư ký mới của Trịnh Chí Minh, trông khá thân thiện. nghe nói Liên Cường này mới tốt nghiệp đại học không lâu, càng có tin tức hắn là con của lãnh đạo thành phố nào đó. thư ký trước đây của Trịnh Chí Minh là Lưu Quang đã được phái xuống xã, mục đích chính là lấy vị trí cho Liên Cường.
- Thư ký Liên, phó bí thư Trịnh có rảnh không?
Vương Trạch Vinh nắm chặt tay Liên Cường rồi nói.
- Bí thư Vương, chúc mừng anh.
Liên Cường bắt tay Vương Trạch Vinh, nhẹ nhàng nói.
- Thư ký Liên, anh đừng gọi tôi là Bí thư Vương. Tuổi chúng ta tương đương nhau, tôi có lẽ lớn hơn anh vài tuổi. Anh gọi tôi Lão Vương là được.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Vậy cũng tốt, tôi gọi anh là Lão Vương.
Liên Cường cũng thuận thế nói theo. Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được trên người Liên Cường có chút siêu việt.
- Vào đi, phó bí thư Trịnh đã chờ anh được một lát.
Liên Cường nói với Vương Trạch Vinh.
Đi vào trong phòng Trịnh Chí Minh, Vương Trạch Vinh thấy Trịnh Chí Minh đang ngồi trên ghế đọc báo.
- Phó bí thư Trịnh.
Vương Trạch Vinh chào một câu.
- Ồ, là Tiểu Vương ư, ngồi đi.
Trịnh Chí Minh chỉ vào sô pha ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Trịnh Chí Minh liền cười nói:
- Trưởng ban Tạ đã nói xong với cậu rồi chứ?
- Đã nói xong, cảm ơn phó bí thư Trịnh và tổ chức đã đề bạt tôi.
Vương Trạch Vinh vội vàng cung kính nói.
Dù sao các lãnh đạo đều có thể quản mình, Vương Trạch Vinh dù như thế nào cũng phải lộ vẻ cảm kích với mấy lãnh đạo.
Trịnh Chí Minh hài lòng mà nói:
- thường vụ, tôi rất coi trọng cậu. Cậu có tính toán gì với công tác tiếp theo của xã Hoàn Thành không?
Thấy Trịnh Chí Minh nói đến công việc, Vương Trạch Vinh liền ngồi thẳng lưng nói:
- Phó bí thư Trịnh, tôi nghĩ như thế này, xã Hoàn Thành xây dựng nông thôn mới đạt được hiệu quả bước đầu. Bước tiếp theo chúng tôi sẽ tiến thêm một bước hoàn thiện cơ cấu, tăng thêm thu nhập cho thôn dân trong Hợp tác xã.
Trịnh Chí Minh gật đầu rồi nói:
- Tiểu Vương, xã Hoàn Thành xây dựng nông thôn mới là công việc được chú trọng hàng đầu của huyện. Các cậu nhất định phải chăm chú và cẩn thận làm tốt công tác.
- Tôi về nhất định sẽ dựa theo chỉ thị tinh thần của phó bí thư Trịnh mà tiến hành công việc.
Vương Trạch Vinh ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng đang vô cùng chấn động. Vừa nãy hắn nhìn thấy tình hình quan khí của Trịnh Chí Minh. Lần này quan khí của Trịnh Chí Minh còn kém hơn lần trước. Lúc trước trong quan khí của Trịnh Chí Minh còn có vài tia màu đỏ nhạt nhưng bây giờ dù như thế nào cũng không tìm thấy màu đỏ đó, mà nguy hiểm nhất là quan khí màu trắng đang có dấu hiệu chấn động.
Trịnh Chí Minh và Tả Chính là một nhóm. Vương Trạch Vinh cũng nghe Tiểu Giang nói qua về việc này. Bây giờ thấy quan khí của cả hai người xuất hiện tình hình, Vương Trạch Vinh biết Trịnh Chí Minh và Tả Chính có vấn đề rồi.
Có suy nghĩ này, Vương Trạch Vinh nói chuyện với Trịnh Chí Minh càng thêm cẩn thận. hắn quyết định tuyệt đối không thể thành người của Trịnh Chí Minh.
Trịnh Chí Minh lại hỏi không ít chuyện công tác, sau đó đứng lên bắt tay Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Vương, tôi rất coi trọng cậu. Trong công tác cậu cứ mạnh dạn đi làm, có gì khó khăn có thể trực tiếp tìm tôi.
Vương Trạch Vinh dùng hai tay bắt tay Trịnh Chí Minh rồi nói:
- Cảm ơn phó bí thư Trịnh đã giúp đỡ và ủng hộ. Tôi nhất định sẽ làm tốt công tác ở xã Hoàn Thành, không phụ sự kỳ vọng của phó bí thư Trịnh.
Vẻ mặt Vương Trạch Vinh rất chân thành, từ bên ngoài không thể nhìn ra vấn đề gì. Chỉ có một điều là Vương Trạch Vinh không tỏ vẻ sẽ dựa vào Trịnh Chí Minh.
Mặc dù Trịnh Chí Minh không rõ ràng yêu cầu Vương Trạch Vinh dựa vào phe cánh của mình, nhưng trong khi nói chuyện vẫn tỏ vẻ một chút.
Nhìn Vương Trạch Vinh đi ra ngoài, hai mắt Trịnh Chí Minh mở to. Thằng ranh này cũng có điệu bộ đó chứ, cũng không tỏ vẻ sẽ dựa vào bên nào. Xem ra phó trưởng ban tỉnh ủy Trương cũng dạy cho hắn vài cái.
Trịnh Chí Minh thầm nghĩ phải cố sức thêm nữa rồi.