Hội nghị hôm nay vốn chỉ là công bố Vương Trạch Vinh làm Phó bí thư Tỉnh ủy, theo mọi người nghĩ thì hội nghị này không nhiều nhưng nghe thấy mấy nhân vật lớn kia nói, bọn họ cảm thấy mưa gió sắp tới.
Từ hội trường đi ra, vẻ mặt cán bộ Bắc Dương không quá đặc biệt.
Chẳng qua nếu cẩn thận thì có thể thấy vẻ mặt bọn họ rất nặng nề.
Có thể làm đến lãnh đạo thành phố, ai mà không giỏi quan sát. Sau khi thấy tình hình hội nghị như vậy, bọn họ rất coi trọng Phó bí thư Tỉnh ủy Vương Trạch Vinh. Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi nghiêm túc ở đó, không còn ai dám coi hắn chỉ dựa vào phụ nữ mà lên chức. Nghĩ đến chỗ dựa của hắn, mọi người ít nhiều có chút suy nghĩ. Càng có người dự định quan sát trước, nếu Vương Trạch Vinh có thể ổn định thì phải suy nghĩ kỹ vấn đề thái độ của mình.
Từ trước đến giờ Tư Mã Sơn vẫn như hoàng đế ở Bắc Dương, cán bộ trong tỉnh có mấy ai dám đấu với y? Nguyên Phó bí thư Tỉnh ủy trước Vương Trạch Vinh mới đầu cũng ra vẻ một chút, sau đó bị Tư Mã Sơn đập bàn vài lần và tình huống như thế nào thì mọi người đều biết.
Hậu quả đối đầu với Tư Mã Sơn là rất nghiêm trọng, có không ít ví dụ ở đó. Bây giờ các cán bộ cũng không dự định dựa vào Vương Trạch Vinh. Bọn họ cần thời gian quan sát tình hình của Vương Trạch Vinh. Nếu chỉ là con rể của phó Thủ tướng thì cũng không thể khiến bọn họ dựa vào. Quan trọng là năng lực của hắn.
Thực ra mọi người cũng biết một chút về tình hình của Vương Trạch Vinh, nhưng mắt thấy mới là thật. Không thấy năng lực của Vương Trạch Vinh, dựa vào thì ai biết mình còn toàn mạng đi ra không.
Nhìn Vương Trạch Vinh đi sát theo Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào, một câu hỏi hiện ra trong lòng bọn họ. Vương Trạch Vinh có kết quả gì?
- Trạch Vinh, người phương Bắc rất hào sảng, cậu uống được không? Nếu không thì tôi nghĩ biện pháp khác. Cán bộ Bắc Dương có tin tưởng một cán bộ hay không cũng có quan hệ nhất định với khả năng uống.
Tư Mã Sơn vừa đi vừa cười ha hả.
- Ồ, còn có việc này?
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi.
Chu Kiến Đào cười nói;
- Nếu anh uống nhiều với bọn họ, họ sẽ cho rằng anh là người đáng để quan hệ, trong lòng sẽ phục anh. Nếu không bọn họ sẽ coi thường anh.
Nhìn hai người, Vương Trạch Vinh trong lòng sa sầm lại. Xem ra bữa rượu này không tốt như bề ngoài.
Làm quan lâu như vậy, Vương Trạch Vinh cũng không sợ việc này. Chẳng qua Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào thoạt nhìn nhiệt tình nhưng ai biết trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào.
- Không ngờ còn việc này, tôi chỉ có thể thử xem sao. Hôm nay đúng là nhiều người, không biết có thể duy trì được không?
Vương Trạch Vinh cố ý ra vẻ khó khăn giống như đang rất lo mình có vượt qua cửa này hay không vậy.
Tư Mã Sơn cười ha hả nói:
- Đúng là hào khí của người trẻ tuổi. Chúng tôi già rồi, không thể so với cậu.
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng y đang cười thầm trong lòng. Quan chức có ai không uống được, Vương Trạch Vinh này dù giỏi đến đâu cũng sao qua được cửa.
Vào sảnh, Vương Trạch Vinh thấy ở đây có hơn 20 bàn.
Thấy mọi người đã vào, các cán bộ đều đứng dậy đón.
Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Thịnh Kiến Thành cũng đến tham gia bữa tiệc.
Thấy nhiều cán bộ như vậy, Thịnh Kiến Thành cười nói;
- Xem ra Tỉnh ủy Bắc Dương rất coi trọng đồng chí Vương Trạch Vinh.
Tư Mã Sơn cười nói;
- Không giấu gì Phó trưởng ban Thịnh, chúng tôi đã đợi người từ lâu. Có đồng chí Vương Trạch Vinh đến, tôi tin rằng Bắc Dương sẽ phát triển thêm. Cảm ơn Trung ương coi trọng Bắc Dương.
Tư Mã Sơn vẫn nở nụ cười giống như y rất hy vọng Vương Trạch Vinh tới vậy.
Chu Kiến Đào cũng vừa cười vừa nói:
- Tôi đã sớm xem tin tức về Thường Hồng, đồng chí Vương Trạch Vinh xuất sắc như vậy có thể đến Bắc Dương, điều này nói rõ Trung ương coi trọng sự phát triển của Bắc Dương. Khi nghe đồng chí Vương Trạch Vinh đến công tác, Bí thư Tư Mã đã nhắc từ nhiều ngày.
- Phó trưởng ban Thịnh, nói vài câu cho cán bộ chúng tôi được không?
Tư Mã Sơn cười nói.
Thịnh Kiến Thành xua tay nói:
- Các anh đừng để ý đến tôi, tôi không nói đâu. Cần làm như thế nào thì các anh tự làm, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thịnh Kiến Thành phát hiện Bắc Dương rất phức tạp, y không muốn can thiệp vào.
Tư Mã Sơn gật đầu đứng dậy đi tới một bàn ở giữa phòng. Y khẽ ho khan một tiếng nhưng đủ để mọi người coi trọng.
Khi Tư Mã Sơn chuẩn bị nói, các cán bộ đang trò chuyện lập tức trở nên im lặng như đã được tập luyện vậy.
Thực ra các cán bộ đang sớm dò xét đám người Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh đến, Bắc Dương biến hoá như thế nào thì mọi người đều đang nghĩ tới.
Thấy tình hình này, Vương Trạch Vinh một lần nữa nhìn Tư Mã Sơn. Tư Mã Sơn này đúng là một hoàng đế của Bắc Dương.
Nghĩ đến cán bộ Bắc Dương sợ Tư Mã Sơn như vậy, Vương Trạch Vinh càng thêm lo lắng. Nếu như không phải hắn thấy quan khí trên người một vài quan chức, Vương Trạch Vinh đúng là tưởng rằng quan trường Bắc Dương đã hoàn toàn bị Tư Mã Sơn khống chế.
- Các đồng chí, hôm nay chúng ta chào mừng Phó bí thư Vương Trạch Vinh đến. Trung ương đưa đồng chí Vương Trạch Vinh đến Bắc Dương là coi trọng Tỉnh ủy Bắc Dương. Đồng chí mặc dù còn trẻ nhưng có nhiều chí hướng, Phó bí thư Vương Trạch Vinh chính là nguồn năng lượng mới rót vào Bắc Dương chúng ta. Bắt đầu từ bây giờ đồng chí Vương Trạch Vinh sẽ chiến đấu cùng chúng ta. Người phương bắc chúng ta tiếp bạn đều bày bàn tiệc. Phó bí thư Vương là đồng chí mới tới, mọi người phải thật nhiệt tình. Hôm nay mọi người phải thể hiện hết sự nhiệt tình của mình.
Tư Mã Sơn nói làm cho mọi người trong sảnh biết mình được thoải mái uống.
Tư Mã Sơn nói thêm:
- Tôi tin Phó bí thư Vương sẽ hết lòng uống với mọi người.
Chu Kiến Đào lúc này đang đứng đó thầm quan sát Vương Trạch Vinh. Thực ra mặc dù Bắc Dương cũng có tập tục mời bạn bè uống rượu nhưng đó đều là khống chế trong phạm vi nhất định, bình thường không bao giờ tất cả mọi người đều mời rượu. Nhưng hôm nay Tư Mã Sơn nói như vậy xem ra muốn làm cho Vương Trạch Vinh mất mặt.
Thấy Vương Trạch Vinh cười cười ngồi đó mà không hề lộ vẻ lo lắng, Chu Kiến Đào nhìn hơn 200 cán bộ và thầm suy nghĩ. Nếu một người mời Vương Trạch Vinh một chén thì chắc không bao lâu Vương Trạch Vinh sẽ say chết.
Nghĩ đến Vương Trạch Vinh vừa tới đã bị chuốc say như chết, Chu Kiến Đào khẽ lắc đầu.
Vương Trạch Vinh nếu xảy ra chuyện thì hắn đúng là mất mặt với cán bộ Bắc Dương, muốn thể hiện cũng rất khó.
Một lần nữa nhìn Tư Mã Sơn, Chu Kiến Đào biết tâm trạng của Tư Mã Sơn rất không tốt. Những lời của Vương Trạch Vinh trong hội nghị rõ ràng là đập lại Tư Mã Sơn. Tư Mã Sơn muốn làm cho Vương Trạch Vinh biết mặt.
Đừng nhìn uống rượu không phải vấn đề lớn nhưng có lúc có thể gây chuyện. Vương Trạch Vinh nếu như ngay ngày đầu bị trúng kế của Tư Mã Sơn mà ngã, tuy nói không phải việc lớn nhưng khí thế của hắn sẽ giảm.
Thịnh Kiến Thành thấy tình hình như vậy cũng nhìn Vương Trạch Vinh. Y có chút lo lắng về việc triển khai công tác của Vương Trạch Vinh sau đây.
Trung ương vì sao phái Vương Trạch Vinh tới Bắc Dương, Thịnh Kiến Thành biết một chút. Thấy biểu hiện của Tư Mã Sơn như vậy, Vương Trạch Vinh còn trẻ nên sao có nhiều kinh nghiệm như Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào. Hắn rốt cuộc có thể mở cục điện ở Bắc Dương không?
Mọi người đều biết Bắc Dương rất phức tạp, ở hoàn cảnh này cũng không phải có chỗ dựa là xử lý được hết. Nghĩ đến Phùng Tiến Tài xám xịt rời khỏi Bắc Dương, Thịnh Kiến Thành thở dài một tiếng.
Vương Trạch Vinh đang cười thầm trong lòng. Tư Mã Sơn không ngờ định dùng cách này mà đả kích uy tín của mình, mới đầu đã muốn mình mất mặt. Nếu mình không cho bọn chúng một bài học thì lại nghĩ mình dễ ăn hiếp.
Không khí hiện trường liền trở nên náo động, Tư Mã Sơn cười cười đi tới nói với Vương Trạch Vinh ngồi đó:
- Trạch Vinh, vừa nãy tôi đã hỏi về sức uống của cậu, nếu không được thì tôi sẽ bảo người lấy nước suối mà thay, không thể ngã ngay hôm nay. Nếu không được thì cậu chỉ cần giả vờ say là được, không ai ép. Ha ha.
Tư Mã Sơn cười nói với Thịnh Kiến Thành:
- Lần trước Phùng Tiến Tài cũng dùng biện pháp này nhưng hơi không chú ý nên bị mọi người phát hiện uống nước suối. Tin tưởng lần này sẽ không như vậy.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh hơi động tâm, Phùng Tiến Tài chính là Phó bí thư Tỉnh ủy trước và bị điều khỏi Bắc Dương. Không ngờ y cũng bị đối xử như vậy.
- Cảm ơn Bí thư Tư Mã quan tâm, nếu tôi sau này đã chiến đấu với mọi người thì quyết không thể giả vờ. Dù uống ra sao cũng phải hết mình.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Ha ha, đồng chí Trạch Vinh rất được, người phương Bắc chúng tôi thích nhất người hào sảng. Chẳng qua cậu phải chuẩn bị về tâm lý. Ở đây có nhiều người như vậy, nếu có ai không mời được thì không tốt.
Chu Kiến Đào cười nói:
- Đây là vấn đề thái độ, dù như thế nào cũng phải cố uống mới được.
Tư Mã Sơn nói với Thịnh Kiến Thành:
- Phó trưởng ban Thịnh, hôm nay tổ chức là vì chào mừng Trạch Vinh tới. Chúng ta không nên xen vào nếu không không chịu được.
Thịnh Kiến Thành cười nói:
- Bí thư Tư Mã, Trạch Vinh là cấp dưới của anh, dù như thế nào thì anh cũng phải chiếu cố một chút, không thể để ngã.
Tư Mã Sơn cười khổ một tiếng:
- Người ở Bắc Dương là như vậy. Trạch Vinh muốn triển khai công việc thì phải được mọi người chấp nhận, cửa này dù như thế nào cũng phải qua.
Chu Kiến Đào cũng nói:
- Bí thư Tư Mã nói đúng, dù uống say cũng phải qua cửa này. Nếu không mọi người không phục.