Chủ tịch tỉnh Sơn Nam đưa Vương Trạch Vinh đến tỉnh Giang Sơn thì bị tai nạn xe.
Tin này truyền ra rất nhanh, cả tỉnh Sơn Nam và tỉnh Giang Sơn đều biết.
Tin này đối với người trong chính quyền không khác gì quả bom. Một chủ tịch tỉnh gặp tai nạn, đây là điều rất hiếm thấy ở Trung Quốc. Không biết Lữ Kính Tân bây giờ sống chết ra sao, hơn nữa trong đó còn có cả Vương Trạch Vinh nữa chứ.
Bởi vì mệt mỏi nên Vương Trạch Vinh không còn chút sức lực nào cả. Trong lúc lao ra khỏi xe hắn đã dùng hết sức lực bản thân, nghĩ lại mà cũng thấy sợ.
Được cảnh sát giao thông dìu lên xe, Lữ Kính Tân ngồi vào xe rồi quay đầu nhìn xe của mình, thấy khắp mặt đất đều là máu, chiếc xe không còn hình dáng cũ nữa.
Lại nhìn chiếc xe tải thì thấy người lái xe đập đầu vào kính và ngất đi, đồ chở trên xe rơi hết ra đường.
Lữ Kính Tân đoán lái xe và thư ký của mình đã chết. Thấy cảnh sát giao thông dìu Vương Trạch Vinh đi tới, y có đủ mọi cảm giác ở trong lòng. Nếu không cùng Vương Trạch Vinh đến tỉnh Giang Sơn thì sao xảy ra việc này. Nếu không có Vương Trạch Vinh mình có lẽ không thể sống. Không ngờ vào lúc đó Vương Trạch Vinh còn nghĩ đến việc cứu mình.
Bây giờ Lữ Kính Tân có chút hối hận vì những gì mình đã đối xử với Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh không rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì về Lữ Kính Tân nhất định sẽ trọng dụng.
Nguy hiểm mới thấy chân tình. Đây là suy nghĩ của Lữ Kính Tân, ấn tượng của y đối với Vương Trạch Vinh đã tốt lên rất nhiều.
- Tiểu Vương, sao rồi?
Lữ Kính Tân ân cần thăm hỏi. Thấy Vương Trạch Vinh mệt mỏi dựa lưng vào ghế, Lữ Kính Tân lo lắng Vương Trạch Vinh bị thương ở đâu đó.
- Chủ tịch, tôi không sao, chỉ mệt mà thôi.
Nằm trên mặt đất một lúc, bây giờ vào xe ngồi, Vương Trạch Vinh cảm thấy cả người đau đớn, không ít chỗ bị xước, quần áo của hắn toàn là vết máu.
Uông Nhật Thần ngồi trong văn phòng, ông biết hôm nay Lữ Kính Tân sẽ đưa Vương Trạch Vinh đến đây. Ông đương nhiên có thể hiểu được ý đồ của Lữ Kính Tân, ông vui vẻ chấp nhận ý đồ này. Nhìn đồng hồ, ông đoán Lữ Kính Tân cũng sắp đến. Công tác tiếp đón đã do bên Ủy ban nhân dân tỉnh phụ trách, ông chỉ cần đi gặp Lữ Kính Tân là được.
Sau khi nghe bên dưới báo cáo chuyện Lữ Kính Tân bị tai nạn xe, Uông Nhật Thần có chút giật mình, chén trà thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Người gọi điện tới là phó giám đốc Sở Giao thông.
- Tình hình thế nào rồi?
Uông Nhật Thần hỏi.
Dương Nhất Thủy là người Uông Nhật Thần bố trí vào Sở Giao thông, sau khi nghe được tin tức này hắn liền nghĩ cơ hội của mình đã đến nên gọi ngay cho Bí thư Uông.
- Bí thư Uông, theo tình hình tôi biết thì Chủ tịch Lữ chỉ bị thương nhẹ, Vương Trạch Vinh đi theo cũng bị thương nhẹ. Nhưng xe đã hỏng, lái xe và thư ký của Chủ tịch Lữ đã chết.
Nghe thấy Lữ Kính Tân chưa chết, Uông Nhật Thần thở phào nhẹ nhõm.
Uông Nhật Thần liền không ngừng gọi điện ra ngoài bố trí công tác cấp cứu. Ông liền vội vàng đi ra ngoài đến bệnh viện hỏi thăm Lữ Kính Tân.
Ngồi trên xe, Uông Nhật Thần suy nghĩ rất nhiều việc. Nghĩ đến Phó chủ tịch tỉnh phụ trách giao thông là Phương Hoàng Viên, Uông Nhật Thần liền cười cười. Cũng đến lúc nên thu thập Phương Hoàng Viên.
Ngay khi Uông Nhật Thần đến bệnh viện, Sở Giao thông đã trở nên hỗn loạn. Chủ tịch tỉnh Sơn Nam bị tai nạn ở địa phận tỉnh Giang Sơn, việc này không hề bình thường.
Giám đốc Sở Giao thông Hồng Quân lập tức ra lệnh yêu cầu điều tra nguyên nhân. Hắn cũng có cảm giác không tốt, không biết chừng sẽ liên quan đến mình. Là tay chân của Phương Hoàng Viên, hắn rất nhanh báo cáo việc này lên cho Phương Hoàng Viên.
Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Sơn Nam rất nhanh nhận được thông báo từ bên Ủy ban nhân dân tỉnh Giang Sơn.
Mọi người đều trợn mắt há mồm, Chủ tịch Lữ không ngờ gặp tai nạn xe.
Không lâu sau Bí thư tỉnh ủy Lâm Chính Vũ cũng nhận được báo cáo.
Lâm Chính Vũ cũng không thể tin nổi. Nghe thấy xe của Lữ Kính Tân bị hỏng hoàn toàn, Lâm Chính Vũ thầm nghĩ Lữ Kính Tân đúng là sống dai, như vậy mà không chết.
Sau khi bố trí công việc xong, Lâm Chính Vũ lập tức chạy đến tỉnh Giang Sơn.
Trong bệnh viện, Uông Nhật Thần liền đến giường thăm Lữ Kính Tân.
Bắt tay Lữ Kính Tân, Uông Nhật Thần nói:
- Chủ tịch Lữ sao rồi?
Lữ Kính Tân mệt mỏi nói:
- Nếu không có đồng chí Vương Trạch Vinh cứu, tôi có lẽ đã không còn trên đời. Đáng tiếc Tiểu Chu và Tiểu Lưu đã chết.
- Anh không sao thì tôi yên tâm rồi. Chuyện này xảy ra ở tỉnh Giang Sơn, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Tôi nhất định có câu trả lời thuyết phục với anh.
Uông Nhật Thần nói với Lữ Kính Tân.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã khỏe hơn, trên người có nhiều vết thương nên được băng bó khắp người.
Uông Nhật Thần bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đồng chí Tiểu Vương sao rồi?
- Chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi, không có gì ảnh hưởng đâu.
Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:
- Sao không có việc gì, cậu nhìn mình đi, toàn là băng bó.
Sau khi nói với Vương Trạch Vinh vài câu, Uông Nhật Thần quay đầu nhìn Lữ Kính Tân:
- Xin Chủ tịch Lữ yên tâm chữa bệnh, chúng tôi sẽ phái bác sĩ tốt nhất đến chữa trị.
Lúc này Chủ tịch tỉnh Giang Sơn Hồng Quân cũng đã tới.
Có lẽ biết Uông Nhật Thần đã đến, Hồng Quân đầu tiên bắt tay Uông Nhật Thần rồi mới nói với Lữ Kính Tân:
- Chủ tịch Lữ, anh đến tỉnh Giang Sơn, chúng tôi tiếp đón không chu đáo.
- Cảm ơn Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Giang Sơn đã an ủi tôi. Mọi người cứ đi làm việc đi, tôi không sao.
Hồng Quân sau khi nói chuyện với Lữ Kính Tân một lúc liền bắt tay Vương Trạch Vinh:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, cậu đến tỉnh Giang Sơn báo danh mà lại gặp việc này, đây là do chúng tôi không công tác tốt. Cậu nhất định phải yên tâm chữa bệnh, không nên nóng lòng công tác.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi.
Uông Nhật Thần và Hồng Quân căn dặn Viện trưởng một lúc rồi ra khỏi bệnh viện.
Trong văn phòng của Uông Nhật Thần, Uông Nhật Thần nhìn Hồng Quân rồi nói:
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, tỉnh Giang Sơn không muôn nổi tiếng cũng khó. Một chủ tịch tỉnh đến mà lại gặp tai nạn xe, dù như thế nào cũng phải có câu trả lời thuyết phục cho người ta.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Hồng Quân cũng mất mặt nên gật đầu nói:
- Việc này đúng là có ảnh hưởng rất không tốt. Ý của tôi là nghiêm túc điều tra xem ai có trách nhiệm.
Uông Nhật Thần nói:
- Đúng thế, tại sao trên một đoạn đường mà liên tục xuất hiện hai vụ tai nạn xe trong thời gian ngắn như vậy, điều này nói rõ thái độ công tác của cán bộ lãnh đạo chúng ta.
Hồng Quân nói:
- Chuyện đang được điều tra, ai có trách nhiệm thì chúng ta nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Uông Nhật Thần nói:
- Giao thông do Phương Hoàng Viên phụ trách, không biết hàng ngày bọn họ làm gì?
Cũng chỉ có Uông Nhật Thần mới dám phê bình một Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh ngay trước mặt chủ tịch tỉnh như vậy.
Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Hồng Quân hơi động tâm, lập tức hiểu ý của Uông Nhật Thần.
Hồng Quân gật đầu nói:
- Dù là ai có trách nhiệm đều phải xử lý.
Uông Nhật Thần nói:
- Bí thư tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam – Lâm Chính Vũ đang đến, chúng ta cần phải nhanh có câu trả lời.
Lúc này vợ của Lữ Kính Tân cũng gọi tới cho chồng.
- Ông, ông không sao chứ?
Lữ Kính Tân nghe thấy vợ mình cũng biết việc này liền thầm than truyền nhanh thật.
- Tôi không sao.
- Ông, bây giờ tỉnh Sơn Nam đang truyền loạn rằng ông gặp tai nạn, mặc dù còn sống nhưng bị tê liệt. Ông không thể có việc gì.
Nghe như vậy Lữ Kính Tân liền vô cùng tức giận. Ông nghĩ đến rất nhiều thứ và biết có kẻ muốn nhằm vào mình.
Đến tuổi của Lữ Kính Tân thì y sợ nhất chính là cấp trên thấy sức khỏe của mình có vấn đề, nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí của y như vậy mà. Xem ra không thể ở lại trong bệnh viện rồi.
Phó chủ tịch tỉnh Giang Sơn Phương Hoàng Viên đột nhiên nghe thấy tin tức này, nói là Uông Nhật Thần và Hồng Quân đều tỏ vẻ sẽ có câu trả lời thuyết phục về vụ tai nạn xe của Lữ Kính Tân.
Phương Hoàng Viên đột nhiên cảm thấy đầu mình đầy mồ hôi lạnh, lần trước thằng con trai của y đã âm thầm đưa lời đồn bôi xấu Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ trên mạng. Y liền có cảm giác bị người quan sát nhưng luôn tỏ ra không biết. Phương Hoàng Viên còn tưởng Uông Nhật Thần đã quên việc này. Bây giờ nghe thấy thế, Phương Hoàng Viên biết Uông Nhật Thần đang muốn nhằm vào mình.