Trong phòng rất yên tĩnh, mọi người đều nhìn vào điện thoại di động của Ngụy Quý Tài.
- Đồng chí Ngụy Quý Tài, vừa nãy đồng chí Ma Nhân Lễ đã giới thiệu phương án thoát nghèo của xã Cảnh Mục Thương với tôi. Nghe nói được đồng chí ủng hộ, xã Cảnh Mục Thương là trọng điểm giúp đỡ của tỉnh, hy vọng các đồng chí phải chú tâm nhiều. Anh là lãnh đạo huyện nên phải nhìn xa một chút, phải đứng ở góc độ toàn huyện mà nhìn nhận vấn đề. Hy vọng các đồng chí mau đưa ra phương án thoát nghèo cho toàn huyện.
Vương Trạch Vinh nói làm Ngụy Quý Tài rất kích động, đây là Bí thư tỉnh ủy Vương giao nhiệm vụ cho mình.
Ngụy Quý Tài đột nhiên có cảm giác mình là Bí thư huyện ủy.
- Bí thư Vương bảo mình nhìn với góc độ toàn huyện.
Cẩn thận nghĩ lời này, Ngụy Quý Tài rất hưng phấn, chẳng lẽ nói …
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định tổ chức lực lượng mau chóng đưa ra phương án thoát nghèo cho toàn huyện, nhất định dùng hành động thực tế báo cáo với ngài.
Ngụy Quý Tài nói rất lớn như đang xin mệnh lệnh. Vào lúc này y căn bản không lo lời mình nói có phù hợp không?
- Lần này khi tới xã Cảnh Mục Thương và hiểu rõ một chút tình hình, tôi thấy công tác thoát nghèo của huyện các anh vẫn chậm chạp, phải cẩn thận suy nghĩ, phải đặt công việc ở trong lòng. Xã Cảnh Mục Thương nếu đưa ra phương án có thể áp dụng thì phải mau đưa vào thực tế. Nếu trong công việc có vấn đề không thể giải quyết thì các anh có thể báo cáo với tôi.
- Ừ, đồng chí Ma Nhân Lễ làm rất tốt, tôi cảm thấy phương án này rất được. Huyện phải ủng hộ đồng chí Ma Nhân Lễ.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc chấp hành chỉ thị của ngài.
Vương Trạch Vinh nói xong mấy yêu cầu rồi dập máy.
Đối với Vương Trạch Vinh mà nói thì hắn coi trọng cán bộ hết lòng vì công việc, nghe Ngụy Quý Tài ủng hộ công tác thoát nghèo nên hắn cũng vui.
Cầm điện thoại di động, Ngụy Quý Tài khó khăn lắm mới khống chế được tâm trạng kích động của mình. Vừa nãy mình nói chuyện với Bí thư tỉnh ủy Vương, Bí thư Vương đưa ra yêu cầu với mình.
Ngoài khiếp sợ chính là khiếp sợ.
Lý Tường và Tần Lâm ngồi đó mà ngẩn ra. Bọn họ dù như thế nào cũng không ngờ hôm nay đến nhà Ngụy Quý Tài lại phát hiện bí mật động trời. Thì ra Ngụy Quý Tài có chỗ dựa quá mạnh.
- Chủ tịch Ngụy, vừa nãy gọi cho Bí thư Vương?
Lý Tường cẩn thận hỏi.
Nhìn hai người cẩn thận như vậy, Ngụy Quý Tài cảm thấy rất thỏa mãn.
- Ha ha, Bí thư tỉnh ủy Vương rất quan tâm công tác thoát nghèo của huyện ta, ngài đã đưa ra vài yêu cầu.
Ngụy Quý Tài nghiêm túc nói.
Quả nhiên là Bí thư tỉnh ủy Vương.
- Là Bí thư tỉnh ủy Vương?
Tần Lâm hỏi một câu.
- Tỉnh ủy có mấy Bí thư Vương?
Ngụy Quý Tài trừng mắt nhìn đối phương.
Bảo sao huyện loạn như vậy mà Ngụy Quý Tài lại yên tâm ngồi trong nhà. Người ta đây là quá tự tin.
Hai người vốn chỉ đến nhà xem Ngụy Quý Tài sẽ như thế nào khi điều chỉnh, bây giờ lại phát hiện bí mật này. Hai người bọn họ giờ mới phát hiện mình đã dựa vào cây cột che trời.
Trong huyện Ngụy Quý Tài là phái yếu nhất, hai người dựa vào Ngụy Quý Tài cũng là do bất đắc dĩ. Bây giờ xuất hiện chuyện này, bọn họ phát hiện mình quá may mắn.
- Chủ tịch Ngụy, có gì cần chúng tôi làm xin cứ sai bảo.
Tần Lâm cảm thấy mình nhất định phải theo sát Ngụy Quý Tài.
Ma Nhân Lễ đương nhiên cũng nhìn ra được biến hoá của cả hai. Y cười cười nhìn Ngụy Quý Tài.
Ngụy Quý Tài cũng nhìn ra Ma Nhân Lễ đang cười cười với mình, y hơi nóng mặt mà ho khan một tiếng.
- Bí thư tỉnh ủy Vương rất bận mà còn nghe báo cáo công tác thoát nghèo của huyện ta, điều này nói rõ ngài rất chú trọng. Bí thư Vương đã chú ý như vậy, chúng ta là cán bộ cơ sở càng phải thêm chú ý. Các anh sau khi về phải luôn để ở trong lòng, làm tốt công việc.
Đuổi hai người đi, Ngụy Quý Tài cười nói với Ma Nhân Lễ:
- Tiểu Ma, Bí thư Vương rất chú ý phương án thoát nghèo của cậu, cậu sửa lại rồi mai tôi sẽ đưa ra thảo luận trong Hội nghị thường ủy, tranh thủ mau chóng đưa vào thực hiện.
Ma Nhân Lễ cung kính nói:
- Em bây giờ sẽ đi hoàn thiện. Vừa nãy Bí thư Vương đưa ra vài yêu cầu cũng phải đưa vào. Chẳng qua việc này còn chưa bàn với Bí thư Ôn, em lo …
- Ha ha, không việc gì phải lo lắng. Cậu làm việc này là do Bí thư Vương chỉ thị, ai dám nói gì. Hơn nữa đây là phương án có lợi cho quần chúng.
- Đêm nay em sẽ đưa thêm chỉ thị của Bí thư Vương vào.
- Đúng thế, nhất định phải thể hiện rõ chỉ thị của Bí thư Vương.
Ngụy Quý Tài thật không ngờ việc mình nói chuyện với Bí thư tỉnh ủy rất nhanh đã truyền khắp huyện.
Đối với việc này mọi người đầu tiên là không tin. Cho rằng nếu Ngụy Quý Tài có quan hệ như vậy thì sao có thể ngồi mãi ở vị trí Phó chủ tịch huyện và bị chèn ép như vậy? Chẳng qua đối với việc này mọi người thà rằng tin còn hơn không.
Ở chuyện này buồn bực nhất là Hà Tranh. Y hiểu rõ quan hệ giữa Ma Nhân Lễ và Vương Trạch Vinh, nhưng dù như thế nào cũng không ngờ Ngụy Quý Tài đã thông qua Ma Nhân Lễ mà liên lạc với Bí thư Vương. Vừa nghĩ tới đây Hà Tranh lắc đầu nói với con trai Hà Bân:
- Lúc ấy sao con không thể hiện nhiều với Bí thư Vương?
Hà Bân chỉ có thể gãi đầu nói:
- Ma Nhân Lễ là chủ tịch xã, Bí thư Vương chú ý anh ta nhiều hơn.
- Ngụy Quý Tài đúng là biết tạo thế.
Hà Tranh lẩm bẩm một tiếng.
Cầm cặp, Ngụy Quý Tài có thể nói là rất đắc ý. Cả tối qua hắn không ngủ, không ngừng nghĩ tới từng câu nói của Bí thư Vương.
Mặc dù cả đêm không ngủ nhưng sáng nay hắn không hề mệt, sáng sớm Ma Nhân Lễ đã cầm phương án thoát nghèo của xã Cảnh Mục Thương đến.
Hội nghị hôm nay, Ngụy Quý Tài thấy rõ sự khác biệt. Khi y đi tới phòng hội nghị thì thấy các cán bộ đều nhìn mình với vẻ sợ hãi.
Mới đầu Ngụy Quý Tài còn không hiểu, sau đó y liền nghĩ xem ra hai tên kia đã lộ chuyện.
Ngụy Quý Tài cười thầm trong lòng, như vậy cũng tốt, ai biết mình có quan hệ như thế nào với Bí thư Vương. Nếu việc này truyền tới tai Lãnh đạo thị ủy thì tốt quá.
Vào văn phòng, các thường vụ huyện ủy đều chào Ngụy Quý Tài.
Bí thư huyện ủy Trịnh Kiến Lâm cũng đứng lên bắt tay Ngụy Quý Tài rồi nói;
- Đồng chí Ngụy Quý Tài có vẻ rất vui.
Trịnh Kiến Lâm tối qua nghe nói đến việc này thì rất sợ hãi. Nghĩ tới trong thời gian này Ngụy Quý Tài luôn chống đối mình, y liền hiểu một chút. Ngụy Quý Tài có lẽ có quan hệ với Bí thư tỉnh ủy Vương.
Trịnh Kiến Lâm đang rất lo lắng. Bộ máy Thị ủy thay đổi hết là đả kích quá lớn đối với hắn. Vừa nghĩ tới bộ máy Thị ủy bởi vì sử dụng tiền trợ cấp mà bị đổi, y biết mình sớm muộn cũng bị điều chỉnh.
Nghĩ tới đây làm Trịnh Kiến Lâm không thể ngủ ngon. Chỉ vài ngày mà y đã gầy đi nhiều.
Nghe Ngụy Quý Tài trực tiếp liên hệ với Bí thư tỉnh ủy Vương, Trịnh Kiến Lâm càng sợ hơn. Y nghĩ có lẽ mình thông qua Ngụy Quý Tài mà hóa giải nguy cơ nên cố gắng tỏ vẻ thân thiết với đối phương.
Không ít người đều có suy nghĩ như Trịnh Kiến Lâm, mọi người đều thầm quan sát Ngụy Quý Tài.
Thấy Ngụy Quý Tài ra vẻ nắm giữ tất cả, mọi người biết tin đồn là thật.
Hà Tranh hôm nay cũng quan sát Ngụy Quý Tài, khi bắt tay y liền nhỏ giọng nói:
- Phương án đồng chí Ma Nhân Lễ đưa ra rất tốt, phải mau chóng áp dụng mới được.
Ngụy Quý Tài đương nhiên hiểu ý của Hà Tranh. Hắn cũng biết chuyện của mình và Bí thư Vương không thể giấu Hà Tranh. Ngụy Quý Tài nhìn Hà Tranh mà cười nói:
- Việc này cần lão Hà ủng hộ.
- Ha ha, nhất định rồi.