Do Vương Trạch Vinh dạy, đám thiếu gia rất chăm chú học.
Học đến khi mồ hôi đổ ra, mấy tên liền nằm xuống ghế, vừa ăn đồ ăn mỹ nữ đưa đến tận miệng, vừa hưởng thụ không khí mát mẻ.
- Mệt quá.
Mã Hạo Dân thở dài nói.
Ngô Uy Hoa cũng cười nói:
- Lâu rồi không mệt như vậy.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Mấy anh tập luyện hơi muộn, cơ thể đã định hình nên rất khó luyện thành. Chẳng qua sẽ có hiệu quả tốt cho cơ thể.
Ngô Uy Hoa nói:
- Vương ca, tối nay mang anh đi một chỗ chơi.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Chỗ nào thế?
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Đây là nơi đám thiếu gia chơi đùa, chẳng qua là tìm chút ngôi sao đến chơi mà thôi.
Vương Tú Toàn nói:
- Chẳng thú vị gì.
Ngô Uy Hoa nói:
- Thằng ranh mày suốt ngày đi chơi đương nhiên không thích. Vương ca chưa đến nên phải đến xem một chút, cũng giới thiệu Vương ca nhận thức vài người bạn.
Hạng Định vội vàng hỏi:
- Lần này là ngôi sao nào thế?
Hầu Dã nói:
- Thanh xuân ngọc nữ Liễu U.
- Mẹ nó chứ, còn là thanh xuân ngọc nữ, cô ả này không biết bị bao thằng thiếu gia chọc rồi.
Vương Tú Toàn nói.
- Anh rể, đi xem một chút, không có anh đi cùng thì em cũng không thể đi.
Hạng Định nói với Vương Trạch Vinh.
Thấy Hạng Định muốn đi xem, Trạch Vinh cười nói:
- Như vậy đi xem một chút.
Hầu Dã nói:
- Tôi sẽ thông báo với ông anh tôi một tiếng, bảo ông ta cũng tới.
Trạch Vinh biết thanh xuân ngọc nữ Liễu U, đã xem phim cô ta đóng. Cô ta nhìn qua đúng là trông rất ngây thơ, thực lòng mà nói Trạch Vinh trước đây rất khát khao loại thiếu nữ này. Khi Liễu U đi diễn, Trạch Vinh còn ở huyện Khai Hà xem phim cô ta đóng. Bây giờ nghe Vương Tú Toàn nói như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là không còn gì để nói. Trong lòng hắn không muốn tin Vương Tú Toàn, nhưng thấy vẻ mặt của Vương Tú Toàn thì đúng là làm thần tượng trong lòng hắn lập tức sụp đổ.
Sau khi ra khỏi thang máy, ông anh Hầu Dã đã tới. Vương Trạch Vinh vừa nhìn mới phát hiện ra đó chính là Thị trưởng Thành phố Lôi Mộc Hầu Lượng.
Hầu Lượng cũng nhìn thấy Vương Trạch Vinh nên cười nói:
- Thị trưởng Vương cũng đến?
Vương Trạch Vinh bắt tay Hầu Lượng rồi nói:
- Thị trưởng Hầu không ngờ là anh của Hầu Dã.
Hầu Dã nói:
- Anh tôi lần này đến Bắc Kinh công tác, cùng đi thôi.
Hầu Lượng xem ra rất quen thuộc mấy người này, mấy người này rất nhanh vừa cười vừa nói.
Xe chạy đến một tòa nhà cao tầng ở khu Bắc Ảnh liền ngừng lại.
Hạng Định nói:
- Nơi này có một điểm bí mật không công bố ra ngoài, thi thoảng mời ngôi sao đến đây.
Vào thang máy lên trên, Vương Trạch Vinh lúc nãy thấy Ngô Uy Hoa lấy thẻ khách quý đưa cho nhân viên phục vụ liền được đưa vào thang máy này.
Thấy Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, Tiền Thanh Chí nói:
- Thang máy ở đây chia hai loại. Một loại dùng riêng cho khách quý từ tầng 14 lên.
Ngô Uy Hoa cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Chờ lát nữa tôi bảo bọn họ đưa anh một thẻ kim cương, đến Bắc Kinh thì anh có thể đến đây nghỉ ngơi.
Hạng Định nói:
- Cảm ơn Ngô ca.
Nói xong hắn nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Thẻ kim cương này một năm tiêu mất một triệu đó.
Nghe thấy tốn nhiều tiền như vậy, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Tiểu Ngô, tâm ý tôi nhận, tôi không mấy khi lên Bắc Kinh nên cầm cũng lãng phí.
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Đáng bao tiền đâu, đây coi như lễ bái sư của tôi.
Vương Trạch Vinh thấy Ngô Uy Hoa không để ý đến một triệu, biết đối với đám thiếu gia này số tiền đó là chuyện nhỏ. Vương Trạch Vinh liền gật đầu nói:
- Vậy cảm ơn nhiều.
Ngô Uy Hoa nói:
- Vậy mới đúng, sau này không biết chừng tôi còn có việc nhờ Vương ca.
Ra khỏi thang máy liền gặp một đại sảnh sáng choang, đại sảnh này rất lớn, trang trí rất đẹp. Rất nhiều nam nữ đang túm tụm lại cười nói.
Ở giữa đại sảnh có một sân khấu, bên trên có một cô gái đang đánh piano.
Tiền Thanh Chí nói:
- Nơi này là chỗ dành cho người bình thường, người có quyền lên tầng trên.
Mấy tên thiếu gia này xem ra có không ít người quen ở đây, trên đường đi thi thoảng có người chào hỏi bọn họ.
Đi qua đại sảnh, bọn họ lên một cầu thang lên trên.
Vương Trạch Vinh chú ý thấy ở cạnh cầu thang có hai người đàn ông mặc âu phục cao to đứng đó.
Ngô Uy Hoa rút thẻ ra, một người cầm lấy quẹt qua máy rồi đưa trả lại, rất cung kính nói:
- Mời lên lầu.
- Bọn họ sao có thể lên, tôi cũng muốn lên.
Khi mấy người đang định lên thì có người đột nhiên nói.
Người đến đây có hai loại, một là đến tìm thú vui, một là tìm cơ hội. Trong đại sảnh không ít người là như vậy, thấy có trò náo nhiệt liền vây lấy.
- Ai thế hả?
Ngô Uy Hoa cau mày nói.
Vương Tú Toàn nói:
- Chưa từng thấy, chắc mới đến.
Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói với Hạng Định:
- Ở đây không phải có thẻ mới vào được sao?
Hạng Định nhỏ giọng nói:
- Tầng trên mới là nơi cần thẻ, đại sảnh ở tầng này không cần. Nơi này là do người tổ chức phát thiếp mời. Người có thiếp mời đều có thể đến. Ở tình hình bình thường người được mời thường là gái đẹp hay gì đó, một loại khác là người đến Bắc Kinh tìm cơ hội, còn có một vài ngôi sao, cuối cùng còn có loại bỏ nhiều tiền đi vào.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu số người ở đây rất phức tạp. Hắn nhìn thấy có không ít mỹ nữ đã xuất hiện trên Tv.
Người đàn ông vừa nói chuyện trông khá đẹp trai và trông có vẻ thành công.
Nhân viên bảo vệ vừa kiểm tra thẻ liền nói:
- Tầng trên cần có thẻ đặc biệt mới lên được.
Người đàn ông này nói:
- Bao tiền, tôi mua.
Bảo vệ nói:
- Thẻ này không bán.
- Cho anh một triệu, không, mười triệu, giúp tôi một tấm.
Người đàn ông này lớn tiếng nói. Khi nói ra mười triệu hắn liền ưỡn ngực đầy kiêu ngạo.
- Xin lỗi, bao tiền cũng không được.
- Bọn họ dựa vào cái gì có thể có thẻ? Tôi có tiền, các người nói bao tiền mới có thẻ?
Một người ở bên cạnh thấy Ngô Uy Hoa cau mày liền cảm thấy đây là thời cơ để lấy lòng Ngô thiếu gia nên nói:
- Anh là ai, muốn so tiền hả? Ông còn không có tư cách, nơi này không đến lượt mày kiêu ngạo.
Người này nói đến đây liền nói với Ngô Uy Hoa:
- Ngô thiếu gia, tôi là Thì Tuấn, xin giúp đỡ nhiều.
Ngô Uy Hoa gật đầu nói với Vương Trạch Vinh:
- Chúng ta lên thôi.
Vương Trạch Vinh coi như thấy được thực lực của Ngô Uy Hoa. Thì Tuấn kia, Vương Trạch Vinh thường xuyên thấy hắn trên báo, đó là người có tầm tỷ vậy mà lại phải cẩn thận đối với Ngô Uy Hoa như vậy.
- Thì Tuấn.
Người đàn ông vừa ầm ĩ lập tức im lặng, hắn đương nhiên biết tình hình về Thì Tuấn. Nghĩ đến người ta có nhiều tiền như vậy mà không có tư cách lên lầu, mình còn ra vẻ giàu đúng là mất mặt.
- Thì ra là chủ tịch Thì, tôi là Cố Minh, làm anh cười rồi.
Thì Tuấn thấy đám người Ngô Uy Hoa đã đi lên liền vỗ vai Cố Minh mà nói:
- Lão đệ, không phải tôi nói chú, chút tiền của chú mà cũng dám chạy đến đây khoe khoang ư.
Nói xong Thì Tuấn liền không ngừng lắc đầu.
Cố Minh phát hiện mình không hiểu rõ tình hình nơi này liền vội vàng kéo Thì Tuấn đến một bàn gần đó ngồi xuống rồi nói:
- Ông anh, anh nói một chút tình huống nơi này với thằng em. Nghe bạn nói nên thằng em bỏ một triệu vào đây, nhưng mẹ nó chứ đều là người bình thường, tiền này tôi tiêu không đáng.
Thì Tuấn cười nói:
- Chú mới bỏ một triệu, tôi thường xuyên tới bỏ chục triệu cũng không đáng gì. Chỉ cần có cơ hội, tiền này của chú kiếm về là quá dễ dàng.
Phát hiện Cố Minh không hiểu, tâm trạng Thì Tuấn tốt hơn nhiều. Bởi vì nhờ Cố Minh nên Ngô Uy Hoa biết tên của hắn.
- Chú Cố, chú biết Ngô thiếu gia vừa nãy là ai không?
Không chờ Cố Minh trả lời, Thì Tuấn nói luôn:
- Anh ta là con của Ủy viên Quốc vụ viện. Chú nói xem nếu được anh ta ủng hộ thì một triệu chú bỏ ra có đáng không?
Nghe thấy thế, Cố Minh mới phát hiện mình quá lỗ mãng, không ngờ muốn so sánh với đối phương, cũng may đối phương không để trong lòng:
- Nói như vậy người lên trên đều là người có quyền quý?
Thì Tuấn nhìn những người trong đại sảnh rồi nói:
- Có thấy không, người ở đây về cơ bản đều là thử may mắn, mặc dù không ít người được mời và không mất mất tiền, nhưng chú không nên coi thường người trong sảnh này. Không biết chừng chú đắc tội hoặc là lấy lòng được một nhân vật lớn đó.
Thì Tuấn nói tiếp:
- Đừng tưởng rằng chú có chút tiền, nhưng đến đây chú nên thu cái vẻ có tiền của mình đi. Ở đây là nơi so khí thế, người ta muốn bóp chết chú thì không khác gì bóp chết một con kiến.
- Cảm ơn ông anh đã nhắc.
Cố Minh cảm thấy sau lưng mình đầy mồ hôi lạnh.