Việc Vương Trạch Vinh giữ chức Phó bộ trưởng thường trực Bộ Thương mại đã sớm truyền ra ngoài.
Khi Hạng Định đang giới thiệu tình hình Bộ Thương mại với Vương Trạch Vinh thì nhận được điện thoại. Nghe xong y nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, người Bắc Kinh bây giờ nhanh nhạy quá. Anh xem xem, anh vừa được tổ chức nói chuyện thì đã có người gọi điện tới muốn mời anh ăn cơm.
Trong giọng của Hạng Định lộ rõ vẻ đắc ý. Những người đó tìm đến y, đây là thấy y có quan hệ thân thiết với Vương Trạch Vinh, đây là việc tốt. Vương Trạch Vinh nói:
- Bắc Kinh có nhiều lực lượng, có người biết là bình thường.
- Vương ca, anh không biết anh tuy chỉ là một Phó bộ trưởng nhưng đủ làm người ta đỏ mắt. Đãi ngộ cấp Bộ trưởng. Có mấy ai ở tuổi hơn 30 mà đạt đến cấp này. Bắc Kinh bây giờ đang bàn tán về sự phát triển của anh.
- Bây giờ anh muốn hiểu rõ tình hình Bộ Thương mại và Bắc Kinh. Anh đúng là không hiểu nhiều về Bắc Kinh, chuyện gì cũng không rõ.
Hạng Định nói:
- Vương ca, việc này anh không nói thì em cũng sẽ giúp anh. Sau khi về em sẽ làm tài liệu đưa anh.
Hạng Định xua tay nói:
- Chú còn cần tài liệu ư, dừng ngay. Việc này dùng miệng là được, tài liệu thì thôi. Để người ta biết sẽ không tốt.
- Vương ca, Hạng ca, nếm thử món ăn em làm.
Lúc này Lưu Băng Tinh đã bày mâm cơm sẵn sàng.
Vương Trạch Vinh thấy cô làm món ăn thơm phức liền khen:
- Không ngờ em còn biết nấu ăn.
Lưu Băng Tinh dịu dàng ngồi bên Vương Trạch Vinh, rót rượu cho hai người rồi nói:
- Nhà em chỉ là gia đình cán bộ bình thường, từ nhỏ em đã biết làm việc nhà. Vương ca, sau này em sẽ làm mãi cho anh ăn.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ mình không hiểu tình hình gia đình Lưu Băng Tinh. Hắn có chút xấu hổ.
- Băng Tinh, anh vẫn chưa biết tình hình gia đình em. Bố mẹ em đang làm gì?
Vương Trạch Vinh vừa uống vừa nói.
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Lưu Băng Tinh rất hưng phấn. Vương Trạch Vinh có thể hỏi gia đình mình, như vậy nói rõ Vương Trạch Vinh đã quan tâm mình.
Lưu Băng Tinh mặt đỏ bừng lên trông rất quyến rũ.
- Vương ca, em là người Sơn Thành.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Sao anh lại không nghe thấy em có giọng địa phương?
Lưu Băng Tinh nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền há mồm nói mấy tiếng địa phương làm cho Vương Trạch Vinh cười phá lên.
Hạng Định thấy Vương Trạch Vinh và Lưu Băng Tinh như vậy thì rất vui. Y nói:
- Vương ca, hai người nói chuyện, em về công ty một chuyến vì có việc gấp.
Thấy Hạng Định đi ra, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Tên này là tạo không gian riêng cho mình và Lưu Băng Tinh.
Hạng Định đi ra, Lưu Băng Tinh không biết sao lại rụt rè, cô nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt lo lắng.
Cô rất là lo Vương Trạch Vinh không còn thích mình nữa.
Sau khi có quan hệ với Vương Trạch Vinh, Hạng Định đã dồn hết sức của công ty mà lăng xê cô lên. Ai cũng cho rằng cô được Hạng Định bao, có ai biết cô được nổi tiếng như vậy là do phía sau cô là Vương Trạch Vinh.
Sau khi đi theo Vương Trạch Vinh, cô vẫn chú ý tình hình của Vương Trạch Vinh. Mới đầu khi gặp Vương Trạch Vinh thì hắn mới là một Bí thư thị ủy, bây giờ Vương Trạch Vinh đã là Phó bí thư Tỉnh ủy. Bây giờ nghe Hạng Định nói thì Vương Trạch Vinh đã thành Phó bộ trưởng thường trực của Bộ Thương mại. Cô càng lúc càng kính sợ Vương Trạch Vinh.
Thấy Lưu Băng Tinh như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chưa giới thiệu gia đình của em với anh đó.
Lưu Băng Tinh xới cơm cho Vương Trạch Vinh rồi nói;
- Bố em là Lưu Nguyên Đào ở Huyện Phong Minh, Tỉnh Tây Nhật, thời gian trước được đề bạt thành Phó chánh văn phòng Ủy ban. Mẹ em là giáo viên cấp hai Phổ Lam Phương dạy âm nhạc. Còn một anh trai tên là Lưu Vũ, làm công tác cho công ty di động ở Huyện Phong Minh.
- Gia đình em cũng có điều kiện, sao em lại muốn theo nghề ca sĩ?
Lưu Băng Tinh cười khổ nói:
- Bây giờ bố mẹ nào cũng hy vọng con cái thành tài. Thấy ca sĩ, diễn viên rất nổi tiếng thì đều muốn con cái đi học hát, học múa. Do mẹ em muốn như vậy, em cũng cố gắng, cuối cùng thi vào học viện âm nhạc Trung ương, vốn nghĩ sẽ thành công nhưng không ngờ xã hội lại.
Nghe Lưu Băng Tinh nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng hiểu. Nếu không như vậy thì Lưu Băng Tinh cũng không ngồi cùng mình như thế này.
- Em bây giờ đã có những thứ mình muốn, nếu em thấy thích ai thì anh không ngại.
Vương Trạch Vinh nói.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lưu Băng Tinh hốt hoảng nói:
- Vương ca, em không có ý gì. Sau khi thành người phụ nữ của anh, em toàn tâm toàn ý, quyết không hai lòng.
Vương Trạch Vinh vuốt tóc cô mà nói:
- Anh nói thật đó. Em cũng biết theo anh không có kết quả gì, như vậy sẽ ảnh hưởng tới tương lai của em.
Lưu Băng Tinh lại nói:
- Vương ca, lời anh nói thì em đã nghĩ. Ngay cả Lưu Đức Hoa Hongkong cũng có thể bí mật kết hôn mấy chục năm mà. Em mãi làm người phụ nữ của anh là được.
- Em thật sự nghĩ như vậy?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Lưu Băng Tinh gật đầu và nhìn thẳng vào mắt Vương Trạch Vinh.
Thực ra trong lòng Lưu Băng Tinh vẫn còn lo lắng một việc đó là bố mẹ cô biết cô có thể được người bao, lúc ấy hai người rất tức giận. Hai người lên Bắc Kinh và khi đến biệt thự này thì không biết sao mẹ cô thở dài một tiếng không phản đối, bố cô cũng vậy.
Lưu Băng Tinh đương nhiên biết sao hai người lại như vậy. Thấy căn biệt thự lớn như vậy, ai chẳng biết người bao cô có quyền lực như thế nào.
Mẹ Lưu Băng Tinh còn hỏi cô về người đàn ông của cô.
Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi bên, Lưu Băng Tinh bây giờ đã có cảm giác yêu đối với hắn. Trong mắt cô Vương Trạch Vinh là cây đại thụ cho mình dựa vào. Cô yêu thích nhất là làng giải trí, nếu không có Vương Trạch Vinh che chở thì cô biết mình sẽ không còn gì cả.
- Vương ca, em gần đây học mát xa, em giúp anh nhé.
Lưu Băng Tinh đứng lên đi ra sau lưng Vương Trạch Vinh mà bóp vai.
Vương Trạch Vinh dựa lưng vào ghế mà hưởng thụ sự phục vụ này.
Vương Trạch Vinh thấy Lưu Băng Tinh đã quyết tâm theo mình, mình nhất định phải đối tốt với cô. Không nên để tình trạng như Diệp Ny Na trước đây.
Vương Trạch Vinh đang nhắm mắt hưởng thụ thì đột nhiên nghĩ tới Tào Kiến Sơn của Lưu hệ đã tỏ vẻ muốn dựa vào mình. Tên này là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tỉnh Tây Nhật.
Vương Trạch Vinh nói với Lưu Băng Tinh:
- Lấy máy điện thoại di động của anh lại đây.
Vương Trạch Vinh gọi cho Tào Kiến Sơn.
Vương Trạch Vinh nói chuyện với Tào Kiến Sơn một lúc rồi thuận tiện hỏi một câu:
- Đồng chí Lưu Nguyên Đào Huyện Phong Minh các anh có khỏe không?
- Lưu Nguyên Đào?
Tào Kiến Sơn rất ngạc nhiên, y không biết nhân vật này là ai.
Tào Kiến Sơn đang định hỏi thì Vương Trạch Vinh đã dập máy.
Tào Kiến Sơn là ai. Y là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bây giờ đang rất lo lắng vì Lưu hệ mất thế mà mình bị liên lụy. Bây giờ trong tỉnh đã truyền ra tin tức rất bất lợi với y. Bây giờ đột nhiên Vương Trạch Vinh gọi tới thì như cây cỏ cứu mạng. Y lập tức dò hỏi về Lưu Nguyên Đào.
Y hiểu rõ Vương Trạch Vinh gọi tới là có vấn đề.
Lưu Băng Tinh ngồi nhe Vương Trạch Vinh gọi điện mà rất rung động. Cô là người Tỉnh Tây Nhật đi ra nên cũng quan tâm tình hình của tỉnh. Cô biết Tào Kiến Sơn là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, cô không ngờ Vương Trạch Vinh lại gọi điện với đối phương hỏi về bố mình. Nghĩ tới bố mình đã gần 50 mà còn có thể tiến thêm, cô rất vui mừng.