Vương Trạch Vinh sau khi nói chuyện với mấy thân tín liền một mực chú ý sự biến hoá của Thường Hồng và tỉnh Giang Sơn. Mấy hôm nay có đủ loại lời đồn. Đối với việc Thường Hồng lên cấp, nhiều người thấy đây là cơ hội.
Nếu không phải có tin cán bộ Thường Hồng sẽ điều chỉnh thì cán bộ Thường Hồng bây giờ đã sớm nâng cốc chúc mừng. Mọi người bên ngoài đều tranh nhau hoạt động, cán bộ Thường Hồng cũng bắt đầu bận rộn. Người có quan hệ cũng đang tìm cách để mình lên một cấp.
Theo quy luật bình thường thì nếu Thường Hồng lên cấp thì Bí thư thị ủy nhất định là Thường vụ tỉnh ủy, như vậy các thường vụ Thường Hồng về cơ bản tương đương cấp giám đốc sở. Điều này sẽ có nhiều người tiến bộ. Nghĩ đến đây không chỉ là cán bộ lãnh đạo Thường Hồng, ngay cả người trên tỉnh cũng động tâm. Chỉ cần đến Thường Hồng thì cấp bậc sẽ tăng lên, đây là cơ hội quá lớn.
Vương Trạch Vinh mấy hôm nay nhận được nhiều cuộc điện. Một vài lãnh đạo tỉnh gọi tới muốn điều người của mình đến Thường Hồng.
Phùng Triêu Lâm bây giờ cũng đang rất lo lắng. Nghe thấy tin Thường Hồng sẽ lên cấp, y vô cùng lo lắng xem mình có thể ngồi yên được không. Y hiểu mình lần này sợ không có chỗ tốt. Mình đã là cấp giám đốc sở, cho dù Thường Hồng lên cấp thì theo y hiểu Thị trưởng cũng chỉ tăng so với trước nửa cấp, nửa cấp này đối với y mà nói không có ý nghĩa quá lớn. Nhưng y hiểu rõ mình không chiếm ưu thế gì trong đợt phân phối lợi ích. Kết quả tốt nhất là điều đến nơi khác làm Thị trưởng, không tốt còn có thể giảm đi một bậc.
Nghĩ vậy, Phùng Triêu Lâm cảm thấy nên thử dò hỏi Vương Trạch Vinh xem sao.
Thấy Phùng Triêu Lâm đi vào, Vương Trạch Vinh liền cười cười. Hắn đương nhiên biết suy nghĩ của Phùng Triêu Lâm. Bây giờ nếu Thường Hồng lên cấp, mình không có chỗ tốt thì Phùng Triêu Lâm cũng vậy. Ở chuyện này hai người là cùng gặp nguy hiểm.
- Thị trưởng Phùng, có việc gì thế?
Vương Trạch Vinh đứng dậy bắt tay Phùng Triêu Lâm rồi mời y ngồi xuống.
- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo với Bí thư về công tác bên Ủy ban.
Phùng Triêu Lâm cười nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh đưa cho Phùng Triêu Lâm điếu thuốc, Phùng Triêu Lâm cũng lấy bật lửa ra châm cho đối phương, sau đó châm cho mình.
Trong thời gian Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh thì Phùng Triêu Lâm vẫn chủ trì công tác Thường Hồng, y coi như tìm được cảm giác người đứng đầu. Trong thời gian này Vương Trạch Vinh cũng buông tay cho Phùng Triêu Lâm xử lý mọi việc bên Ủy ban.
Sau khi báo cáo vắn tắt tình hình công tác thời gian qua. Phùng Triêu Lâm nói:
- Bí thư Vương, bây giờ các hạng mục công việc của Thường Hồng phát triển rất tốt, rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài đến bàn chuyện hợp tác. Một vài tập đoàn lớn cũng đang không ngừng tiến vào Thường Hồng.
Phùng Triêu Lâm nói đến đây liền lộ rõ vẻ tự hào, điều này nói rõ công tác của y làm tốt.
Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu rõ vì sao lại như vậy. Đây là coi trọng sự phát triển của Thường Hồng, coi trọng nguồn năng lượng mới.
- Lão Phùng, bên Ủy ban làm rất tốt. Anh vất vả rồi.
Vương Trạch Vinh khen.
- Đây đều do Bí thư Vương chỉ đạo tốt.
Sau khi nói chuyện công việc, văn phòng yên tĩnh một chút, Phùng Triêu Lâm nhấp một hớp trà rồi nói:
- Trà ngon.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Trà Thường Hồng chúng ta thực ra rất được, tôi thấy loại trà này hoàn toàn có thể phát triển.
Phùng Triêu Lâm nói:
- Bí thư nói đúng, Thường Hồng chủ yếu là cần bộ máy lãnh đạo mạnh, bây giờ các lời đồn không ngừng lan ra làm người ta lo lắng.
Phùng Triêu Lâm đã nói đến vấn đề mình quan tâm.
Vương Trạch Vinh thấy Phùng Triêu Lâm đã nói ra mục đích liền nghiêm túc nói:
- Lão Phùng nói đúng, Thường Hồng cần chính là ổn định.
- Bí thư Vương, bây giờ tâm lý cán bộ Thường Hồng rất không ổn định. Có tin nói Thường Hồng sẽ lên cấp, cán bộ sẽ điều chỉnh lớn, một vài cán bộ thậm chí điều khỏi Thường Hồng làm nhiều người lo lắng. Khi Bí thư không ở Thường Hồng, các thường vụ đều bàn tán việc này.
Phùng Triêu Lâm đang thử dò xét tình hình, Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu rõ. Nghĩ đến Phùng Triêu Lâm bây giờ không có chỗ dựa mạnh, Vương Trạch Vinh có thể hiểu tâm trạng của đối phương. Vương Trạch Vinh biết bây giờ không chỉ Phùng Triêu Lâm lo lắng, ngay cả đám người Lưu Gia Hà, Cận Hình Đào đều lo lắng.
- Thị trưởng Phùng, việc này tôi cũng nhận được tin tức nói là Trung ương có thể thăng cấp Thường Hồng, việc này rất dễ xảy ra.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Phùng Triêu Lâm biến sắc, y hôm nay có mục đích chính là xác thực việc này, bây giờ xem như có câu trả lời rõ ràng. Có đáp án này, Phùng Triêu Lâm rất lo lắng. Thường Hồng lên cấp, Vương Trạch Vinh còn trẻ khả năng thăng chức là thấp. Mình thì sao? Tuy các điều kiện đều đủ nhưng mình lại không có chỗ dựa mạnh. Y hiểu rõ không có chỗ dựa mạnh thì mình sẽ bị bài trừ khỏi Thường Hồng.
Nghĩ đến tình hình Thường Hồng, Phùng Triêu Lâm là một Thị trưởng, y đương nhiên hiểu rõ Thường Hồng phát triển sẽ như thế nào. Cứ phát triển theo bây giờ thì tiềm lực của Thường Hồng là rất lớn. Ai công tác ở Thường Hồng thì kẻ đó sẽ có thành tích rất lớn.
- Bí thư Vương, xem ra khả năng điều chỉnh nhân sự là rất lớn.
- Bí thư Hà cũng nói với tôi, có lẽ sẽ điều chỉnh một chút. Gần đây ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đang khảo sát cán bộ Thường Hồng.
Phùng Triêu Lâm cảm thấy nói chuyện như thế này sẽ không có tác dụng mấy. Y nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, nếu Thường Hồng lên cấp, Thường Hồng sẽ có nhiều người lên cấp giám đốc sở. Theo cán bộ Thường Hồng bây giờ thì thấy không ít người không đạt tiêu chuẩn.
Phùng Triêu Lâm đây là cố ý nhắc nhở Vương Trạch Vinh. Trong các Thường vụ thị ủy Thường Hồng bây giờ thì mấy thân tín của Vương Trạch Vinh đều không đạt điều kiện. Ba người Khương Tắc Xương, Đặng Diệu Hoa, Hoàng Như Tú có thể thành Thường vụ thị ủy đã là phá cách, muốn lên làm cấp giám đốc sở thì không có thể. Nói cách khác sau khi lên cấp thì vị trí của bọn họ sẽ do người khác thay thế.
Vương Trạch Vinh cũng đang nghĩ tới việc này, đây là vấn đề rất lớn. Cho dù mình ở lại Thường Hồng mà không có bọn họ ủng hộ thì cũng không có lợi cho việc khống chế Thường Hồng.
- Thị trưởng Phùng, đây là việc chúng ta không thể ảnh hưởng. Thường Hồng lên cấp hay không là do Trung ương quyết định, điều chỉnh nhân sự do Tỉnh ủy quyết định.
Phùng Triêu Lâm gật đầu và biết tình huống là như vậy. Ở việc này dù là y hay Vương Trạch Vinh đều không thể ảnh hưởng tới.
- Bí thư Vương, tâm trạng cán bộ rất không ổn định.
Vương Trạch Vinh gật đầu, tất cả đều do việc lên cấp mà ra. Trên tỉnh bây giờ nhất định đang tranh đoạt các chức vụ Thường vụ thị ủy của Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh thấy tâm trạng Phùng Triêu Lâm không tốt thì thấy nên an ủi y:
- Khi Thường Hồng xảy ra động đất thì cựu Tổng bí thư đã nói ngài sẽ tới xem thành quả của chúng ta. Tôi nghĩ gần đây đã xác định việc này. Bây giờ cần Thị trưởng Phùng chuẩn bị nhiều hơn.
Hả.
Mắt Phùng Triêu Lâm sáng lên, y đương nhiên hiểu rõ Vương Trạch Vinh không thể bỏ qua việc này. Ở việc này chỉ cần Vương Trạch Vinh không chấp nhận buông xuôi thì ai cũng có chỗ tốt.
- Bí thư Vương, đây là việc tốt, chúng ta phải thể hiện rõ bộ mặt mới của Thường Hồng. Lão bí thư nếu thấy sự phát triển của Thường Hồng thì nhất định sẽ rất hài lòng.
- Lão Phùng, thực ra chúng ta hợp tác rất ăn ý, tôi hy vọng bộ máy này vẫn tiếp tục. Tin rằng dưới sự cố gắng của hai chúng ta thì Thường Hồng phát triển càng lúc càng tốt hơn.
Phùng Triêu Lâm vui vẻ, lời này của Vương Trạch Vinh đã lộ một tin tức nếu đối phương giữ được vị trí, như vậy chức Thị trưởng vẫn là của mình.
- Bí thư Vương, xin Bí thư yên tâm. Cần tôi làm gì xin Bí thư cứ phân công, tôi nhất định làm tốt công tác.
- Nhất định phải làm tốt công tác ổn định tâm trạng của cán bộ. Như vậy đi, chúng ta sẽ tổ chức hội nghị yêu cầu cả Thị ủy hay Ủy ban đều không được bàn tán việc này.
Phùng Triêu Lâm nói:
- Sự phát triển của Thường Hồng quyết không thể bởi vì những tin đồn này ảnh hưởng, tin rằng các thường vụ đều hiểu.
Nhìn Phùng Triêu Lâm đi ra, Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ. Sẽ có rất nhiều cán bộ cấp giám đốc sở, phó giám đốc sở xuất hiện ở Thường Hồng, đây là sức hấp dẫn quá lớn đối với mọi người. Thường Hồng bây giờ đã thành điểm nóng. Mình cũng phải mau chóng làm các việc cần làm mới được.