Hạng Nam và Vương Trạch Vinh ngồi trong thư phòng xem đĩa VCD.
Hạng Nam nghe thấy trong tay Vương Trạch Vinh có vài thứ, ông rất muốn xem ngay. Ông hy vọng Vương Trạch Vinh có thể đưa ra thứ có tác dụng.
Sau khi xem xong, Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh:
- Cũng may con không đưa ra, nếu không thì con sẽ rất khó khăn.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Con cũng nghĩ như vậy, dính dáng đến quá nhiều nhân viên, nếu đưa ra ngoài thì là thành tích chống hủ bại rất lớn. Nhưng nếu thật sự làm như vậy thì con sẽ đối đầu với quá nhiều người.
- Quốc gia vẫn nói chống hủ bại, nhưng sức không nhiều. Bố thấy quan trọng là do dính dáng lợi ích quá lớn và quá nhiều người nên công tác chống hủ bại chỉ là nói mà thôi.
Hạng Nam nói đến đây không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Vương Trạch Vinh giới thiệu tình hình từng quan chức trên đãi với Hạng Nam.
Sau khi xem xong, Hạng Nam thở dài một tiếng:
- Người làm ra cái đĩa này quá đáng sợ. Có thể ghi hình nhiều lãnh đạo như vậy thì không phải người bình thường làm được. Trong này đầu tiên phải có quan hệ rất rộng với nhiều quan chức, tốn hao nhiều tâm trí. Cho dù muốn tìm nhiều phụ nữ như vậy cũng không dễ dàng gì.
Hạng Nam còn có một suy nghĩ người ghi đĩa này nhất định là lợi dụng để uy hiếp và kiếm lợi cho bản thân, có thể nghĩ ra rát nhiều lợi ích bị đám người này chiếm lấy. Nếu việc này bị đưa ra thì tỉnh Giang Sơn sẽ thành nơi của đám quan chức hủ bại.
Nghĩ đến Uông Nhật Thần kinh doanh tỉnh Giang Sơn nhiều năm như vậy mà xảy ra chuyện như thế, Hạng Nam không biết nếu Uông Nhật Thần thấy nội dung này sẽ nghĩ như thế nào?
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, thực ra con vẫn nghi ngờ người làm ra đĩa này là Khương Đại Nha. Bây giờ Khương Đại Nha chết thì đám tay chân liền gửi nó đến chỗ con.
- Hắn có thể đưa thứ này đến chỗ cont hì cũng có thể đưa đến chỗ người khác. May là con kịp thời mang đến chô bố, như vậy sẽ có thể bố trí một chút. Trạch Vinh, bây giờ sắp Đại hội nếu thứ này đưa ra thì không ai có lợi cả. Đương nhiên sau khi Đại hội xong lại không có vấn đề gì mấy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chỉ cần thứ này có tác dụng với bố là tốt rồi.
Chuyện Đại hội thì Vương Trạch Vinh không thể xen vào. Hắn đưa đến cho Hạng Nam chính là hy vọng có tác dụng với ông một chút mà thôi.
- Việc này trước hết không cần biết là ai làm ra, chúng ta phải nghiên cứu xem lợi dụng được hay không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, con thấy thứ này có tác dụng với bố, còn cụ thể làm như thế nào thì con không rõ.
Hạng Nam nói:
- Đám quan chức hủ bại này nhất định phải xử lý nhưng bây giờ phải giữ ổn định. Con cũng tốt, bố cũng tốt, ai cũng không thể không nghe theo quy củ. Kẻ đưa ra cái này không nắm chắc thời cơ.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Bố, thứ này có tác dụng với bố không?
Hạng Nam cười nói:
- Tình hình của bố bây giờ thì như hai bên thăng bằng. Đừng nhìn trọng lượng một hạt gạo, nhưng bên nào thêm một hạt gạo thì con nghĩ tình hình sẽ như thế nào?
- Ý của bố là thứ này có tác dụng với bố?
Vương Trạch Vinh vội vàng nói. Nghe Hạng Nam nói thì thứ này của mình ít nhiều có tác dụng với ông.
Tâm trạng Hạng Nam rõ ràng khá vui nên ông cười nói:
- Tài liệu này của con có tác dụng lớn. Tuy nói mọi người sẽ không đưa ra nhưng cũng có thể mặc cả mà.
Có thứ này rất nhiều người không phải sẽ không xong ư, mình có thứ này sẽ có thể mặc cả với đám người đó.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn suy nghĩ nhiều việc này nên đứng dậy nói:
- Dù sao con cũng đưa thứ này cho bố, bây giờ con ra chơi với Hàm Yên và thằng bé đây.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Hai đứa đã lâu không gặp rồi, cháu chưa chắc nhớ được con. Con đi ra đi.
- Trạch Vinh, anh và bố làm gì thần bí thế?
Thấy Vương Trạch Vinh đi ra, Lữ Hàm Yên vội vàng hỏi.
Nghe Vương Trạch Vinh sẽ về nên Lữ Hàm Yên dã cẩn thận trang điểm.
Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên càng thêm xinh đẹp, hắn cười cười ôm lấy đứa bé trong tay cô mà nói:
- Em vất vả rồi.
Lữ Hàm Yên vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, anh nhìn con đi, con thích anh bế đó.
Nghe Vương Trạch Vinh khen nên tâm trạng Lữ Hàm Yên rất vui, không ngừng nói với Vương Trạch Vinh về chuyện của con. Vừa nói đến con, cô có bao nhiêu điều muốn nói.
Nghe Lữ Hàm Yên nói, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình dù là Bí thư thị ủy nhưng khái niệm nhà thì hắn không mấy khi được hưởng thụ.
Vương Trạch Vinh vừa chơi với con vừa nói:
- Đây là em biết nuôi con.
Lữ Hàm Yên có chút đắc ý nói:
- Em dán rất nhiều ảnh của anh trong phòng, con phải nhận ra anh mà.
Nói đến đây cô liền nở nụ cười.
Hai người đang chơi thì thấy Hạng Nam cầm cặp đi ra ngoài.
Hạng Nam nói:
- Hai đứa cứ chơi đi, bố đến chỗ lão thái thái.
Nhìn Hạng Nam đi ra, Lữ Hàm Yên nói:
- Sao hôm nay bố vui vẻ như vậy, có phải anh nói gì với bố không?
Vương Trạch Vinh không muốn nói mấy thứ này với cô nên nói:
- anh cung cấp một số tài liệu cho bố.
Lữ Hàm Yên cũng không hỏi nhiều việc này, cô ít chú ý chuyện chính trị.
Nhìn dáng vẻ của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ có lẽ Hạng Nam muốn cầm thứ này đi để vận dụng lực lượng của llta, không biết lão thái thái còn bao tác dụng. Hạng gia đến lúc này thì xem ra Hạng Nam không thể không dùng đến lão thái thái.
Nghĩ đến lực lượng một hạt gạo, Vương Trạch Vinh biết mấy thứ này của mình thoạt nhìn không có tác dụng nhiều, chẳng qua đối với Hạng Nam thì sẽ có tác dụng quyết định. Hạng Nam vì xảy ra chuyện của Hạng Đào nên yếu thế, bây giờ mình thêm cái này thì giá cả của ông sẽ tăng lên nhiều. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng không rõ chuyện tranh đoạt ở Trung ương. Nhìn Hạng Nam hưng phấn như vậy, Vương Trạch Vinh cũng vui thay cho ông. Mình coi như mang đến một hy vọng cho Hạng Nam.
Đối với tài liệu này, Vương Trạch Vinh cũng biết một điều là thứ này trong tay mỗi người sẽ khác. Nếu ở trong tay người bình thường thì là họa chết người. Nếu ở trên người mình thì sẽ thành kẻ thù của vô số người. Nếu ở trên người Uông Nhật Thần thì không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng nếu ở trên người Hạng Nam thì có tác dụng mà người ngoài không thể biết.
Một đêm đầy kích thích.
Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên ôm con đi đến công viên chơi.
Tối qua Lữ Hàm Yên quấn lấy Vương Trạch Vinh. Đã lâu không gần chồng nên Lữ Hàm Yên rất ham muốn.
Ôm Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên cười nói:
- Trạch Vinh, sau tết em sẽ đến Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đương nhiên rồi, không có em thì anh rất cô đơn.
Véo Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên nhỏ giọng nói;
- Lạ đó, mặc dù Tiểu Giang không ở Thường Hồng nhưng còn bảo mẫu xinh đẹp mà. Em không tin anh không tìm bảo mẫu xinh đẹp đó.
Vương Trạch Vinh không nói nhiều việc này với cô, dù sao mọi người đều biết mà.
Trưa khi về Hạng gia thì Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Không những Hạng Thành đến mà Hạng Kiền cũng bay về.
Thấy Vương Trạch Vinh về, Hạng Thành cười nói:
- Trạch Vinh, cháu làm rất tốt.
Hạng Kiền nói:
- Trạch Vinh, cháu phải dạy Hạng Định nhiều vào.
Cảm nhận thái độ của Hạng gia với mình, Vương Trạch Vinh cũng không tham gia vào chuyện bàn bạc của bọn họ.
Mấy ông lão này chẳng buồn ăn cơm mà vào bệnh viện với lão thái thái. Không biết bọn họ bàn bạc điều gì.