Vương Trạch Vinh đến làm mọi người coi trọng, ngay cả lãnh đạo tỉnh nghe tin cũng phải động. Mọi người thông qua đủ con đường biết sau Đại hội Vương Trạch Vinh sẽ tiến thêm. Người trẻ tuổi như vậy thì ai chẳng phải tạo quan hệ.
Tỉnh Sơn Nam càng khác hơn. Đây là nơi nhân viên Hạng hệ chiếm ưu thế.
Nghe khi Vương Trạch Vinh sắp lên máy bay thì Lữ Hàm Yên gọi tới.
Lữ Hàm Yên vừa mở miệng nói:
- Trạch Vinh, anh biết không, Diệp Ny Na mất rồi.
Lữ Hàm Yên đương nhiên biết suy nghĩ của Diệp Ny Na. Mới đầu cô còn suy nghĩ Vương Trạch Vinh có thể có quan hệ gì với cô gái này không? Sau đó mới phát hiện Vương Trạch Vinh không có quan hệ gì với Diệp Ny Na. Bây giờ đột nhiên nghe Diệp Ny Na xảy ra chuyện, nghĩ tới chuyện Diệp Ny Na thường xuyên lo cho ông bà, cô lo lắng Vương Trạch Vinh sẽ xúc động mạnh nên gọi cho hắn.
Vương Trạch Vinh không giấu cô mà nói:
- Trưa nay vừa vặn có chuyến bay tới tỉnh Sơn Nam, anh đang chuẩn bị lên máy bay tham gia tang lễ.
Lữ Hàm Yên nghe thấy thế liền nghĩ một chút. Cô thấy Vương Trạch Vinh tham gia một mình sẽ có ảnh hưởng không tốt nên vội vàng nói:
- Như vậy đi, em cũng tới đó.
Vương Trạch Vinh biết Lữ Hàm Yên nghĩ tốt cho mình nên nói:
- Xin lỗi.
- Người một nhà mà nói gì thế?
Diệp Ny Na vốn chỉ là chuyện nhỏ, người tỉnh Sơn Nam cũng không để ý nhưng Lưu Kiến vừa nói Vương Trạch Vinh sẽ về Hoa Khê, tin này lập tức truyền ra ngoài.
Cục trưởng Cục Công an Thành phố Chiếu Đông - Chiêm Vĩnh Túnghe thấy thế liền báo cáo ngay cho Bí thư đảng ủy Sở công an.
Vương Chính cũng cũng là lần đầu tiên biết việc này. Y lên chức là do Hạng hệ vận chuyển. Chuyện Vương Trạch Vinh đương nhiên là việc lớn. Y vội vàng gọi tới Hoa Khê và hỏi tình hình ở chỗ Lưu Kiến.
Nghe Lưu Kiến nói, Vương Chính đập bàn nói:
- Không ra gì.
Dập máy xong, Vương Chính gọi điện cho Chiêm Vĩnh Tú và nói:
- Anh lập tức bắt người gây tai nạn cho tôi.
Chiêm Vĩnh Tú cũng hiểu rõ một chút tình hình nên nói với Vương Chính:
- Bí thư Vương, theo tôi biết người gây tai nạn là Chu Dương – học năm ba đại học Sơn Nam, bố y là Phó chủ tịch tỉnh Chu Cương Kính.
Chiêm Vĩnh Tú có ý nhắc nhở nhưng không ngờ Vương Chính đập bàn nói:
- Anh nghe cho rõ đây, dù là ai đâm chết người thì phải đền mạng. Phó chủ tịch tỉnh thì sao, con y chẳng lẽ hơn người khác sao?
Bị Vương Chính mắng, Chiêm Vĩnh Tú thế mới biết đây không phải việc nhỏ. Vương Chính mà tức như vậy thì có thể tưởng tượng tỉnh Sơn Nam sẽ có núi lửa phun trào.
Chiêm Vĩnh Tú gọi điện xong liền lập tức gọi nhân viên, vốn định phái người nhưng suy nghĩ một chút rồi tự mình dẫn đội chạy tới đại học Sơn Nam.
Lúc này Chu Dương vừa tỉnh rượu. Tối qua y uống nhiều và lái xe rời đi. Kết quả y đâm phải một cô gái, y chỉ cảm thấy cô gái rất đẹp và thầm nghĩ đáng tiếc. Khi xe chạy đến địa điểm, y liền nói việc này cho một Phó cục trưởng Cục Công an Thành phố Chiếu Đông, bảo y đi xử lý, bù ít tiền là được.
Chu Dương không coi việc này vào đâu. Theo y nghĩ bố mình là Phó chủ tịch tỉnh cũng nhanh chóng tiến vào thường vụ. Hoa Khê chỉ là thành phố nhỏ, bù chút tiền là xong. Lúc ấy y lớn tiếng nói với Phó cục trưởng:
- Chút chuyện nhỏ như vậy anh không xử lý được sao?
Hôm nay đến tiết bốn Chu Dương mới đến lớp. Nếu không phải trong lớp có hai em chưa thể tán đổ thì y cũng chẳng muốn đi học.
Vừa vào lớp thì thấy mấy cảnh sát đi tới muốn bắt mình đi.
Nhìn người cầm đầu là Cục trưởng Cục Công an Thành phố Chiếu Đông Chiêm Vĩnh Tú, Chu Dương chỉ vào Chiêm Vĩnh Tú mà nói:
- Chiêm Vĩnh Tú, anh không biết tôi là ai sao? Anh có muốn mất chức không?
Nhìn Chu Dương kiêu ngạo như vậy, Chiêm Vĩnh Tú trầm giọng nói:
- Đưa đi.
- Họ Chiêm, mày giỏi, bố tao là Phó chủ tịch tỉnh, xem mày có thể làm gì tao.
Chiêm Vĩnh Tú thầm than thằng này ddungslaf không biết tình hình. Chọc ai không chọc lại đi chọc người kia.
Trong trường ai chẳng biết Chu Dương lợi hại, bình thường muốn làm gì thì làm. Bây giờ thấy cảnh sát đến bắt thì trong lòng mặc dù vui vẻ nhưng không dám lộ ra.
Mấy đám bạn của Chu Dương thấy thế liền vội vàng gọi cho mẹ hắn.
Mẹ Chu Dương nghe thấy vậy liền rất sợ, vội vàng gọi cho Chu Cương Kính đang họp.
Chu Cương Kính nghe con xảy ra chuyện liền vội vàng ra ngoài gọi cho Chiêm Vĩnh Tú, trầm giọng nói:
- Chiêm Vĩnh Tú, anh làm gì vậy hả. Con tôi làm sai chuyện gì mà các người bắt nó từ tường. Anh có biết như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt như thế nào, anh để cho nó còn gặp bạn học như thế nào?
Trong giọng Chu Cương Kính rõ ràng tỏ vẻ nếu Chiêm Vĩnh Tú không có câu trả lời thuyết phục thì sẽ không bỏ qua.
Chiêm Vĩnh Tú thầm nghĩ phải trả lời với mày ư, mơ đi. Biết đối phương muốn gây phiền phức, Chiêm Vĩnh Tú nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Chu, việc này tôi làm theo trình tự. Con của anh hôm qua say rượu lái xe đâm chết một cô gái ở Hoa Khê.
Nghe con mình đâm chết người, Chiêm Vĩnh Tú nói:
- Ừ, cần bồi thường bao nhiêu thì tôi bồi thường. Các anh thả nó ra trước đi.
- Phó chủ tịch Chu, xin lỗi, đây không phải là bồi thường tiền là giải quyết được vấn đề.
Nói xong Chiêm Vĩnh Tú dập máy.
Dám dập máy của mình, Chu Cương Kính ngẩn ra.
- Đi hỏi một chút, rốt cuộc tiểu Dương xảy ra chuyện gì?
Chu Cương Kính nói với thư ký.
Không lâu sau thư ký về.
- Chủ tịch, tình hình là như thế này.
Y rất nhanh nói rõ tình hình với Chu Cương Kính.
Nghe xong thư ký nói, Chu Cương Kính đổ mồ hôi. Con mình đụng vào ai thì đỡ, lại đâm phải cô gái này. Y ngồi đó mà rất khó hiểu, ả này sao lại có quan hệ với Vương Trạch Vinh?
Chu Cương Kính nói với thư ký:
- Anh tự mình tới Hoa Khê tìm phụ huynh của nhà kia, hỏi bọn họ xem một triệu có thể bỏ qua không?
Thư ký nói:
- Chủ tịch, người nhà của nạn nhân đã đến Hoa Khê. Nghe nói bố mẹ Vương Trạch Vinh cũng đi tới, việc này hình như bên Đảng ủy Sở công an cũng tham gia.
Chu Cương Kính nhíu mày:
- Vậy thêm tiền. Anh xem rồi làm, dù như thế nào cũng không thể để người nhà này truy cứu.
Y rất lo lắng, mình đang ở thời kỳ quan trọng, xảy ra chuyện như vậy thì phải lập tức xử lý.
Vương Trạch Vinh rất nhanh đã đến Thành phố Chiếu Đông.
Vương Trạch Vinh nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Hắn chỉ có suy nghĩ dù như thế nào cũng phải gặp Diệp Ny Na.
Đón máy bay là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam – Chương Kiều Cương.
Chương Kiều Cương không ngờ Vương Trạch Vinh lại vì một cô gái mà như vậy, nhìn Vương Trạch Vinh, Chương Kiều Cương rất giật mình.
Chương Kiều Cương bây giờ đã là Bí thư tỉnh ủy nhưng y đã sớm coi Vương Trạch Vinh là người cùng cấp với mình.
Vương Trạch Vinh không nói chuyện nhiều với Chương Kiều Cương, ngồi lên xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Trên đường có xe cảnh sát mở đường nên rất nhanh tới bệnh viện. Vương Trạch Vinh đi tới phòng xác.
Trong phòng rất lạnh, Vương Trạch Vinh đi theo Vương Chính vào trong.
Bệnh viện sớm được thông báo, có người chuyên môn đi cùng Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, tối qua nạn nhân đã không còn hơi thở, chúng tôi đã đưa vào nhà lạnh.
Viện trưởng đương nhiên biết Vương Trạch Vinh là nhân vật rất lớn nên cẩn thận nói.
Vương Trạch Vinh càng đi càng đau lòng. Khuôn mặt, nụ cười của Diệp Ny Na không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Hắn đi tới và ôm chặt Diệp Ny Na.
Người đi theo đều trợn mắt há mồm.
Vương Chính thấy việc này không đúng nên vội vàng nói với mọi người:
- Bí thư Vương là một người trọng tình nghĩa, đối xử với bạn đều như vậy. Chúng ta ra ngoài, không nên làm phiền.
Mọi người cũng rất giật mình, có đủ loại suy nghĩ nhưng không ai dám nói gì. Ai cũng phối hợp nói:
- Bí thư Vương đúng là tốt.
- Bí thư Vương là người trọng tình nghĩa, nếu không sao có thể chạy xa như vậy tới đây.
- Đồng chí Tiểu Diệp thật đáng tiếc.
- Nhất định phải nghiêm túc xử lý người gây tai nạn.