Trong thư phòng lúc này chỉ có Vương Trạch Vinh và Vương Nhạc Sơn ngồi với nhau.
Ở chợ, Vương Nhạc Sơn đương nhiên không bị thiệt. Lúc ấy Trử Bính không mất bao công sức đã đánh ngã mấy tên ngoài xã hội tới thu phí. Sau đó cảnh sát đến cũng làm kinh động lãnh đạo.
Việc này do dính tới Vương Trạch Vinh nên truyền thông mặc dù thích đề tài này nhưng ngành chủ quản sao dám làm lớn, chỉ có thể xử lý ngầm mà thôi.
Việc chính quyền địa phương giải quyết ra sao thì Vương Trạch Vinh không cần quan tâm. Hắn tin chính quyền Bắc Kinh biết cách xử lý. Bây giờ hắn chỉ quan tâm đến việc của Vương Nhạc Sơn.
Vương Nhạc Sơn sau khi vào mà chân tay cứ run run, nó sợ bị Vương Trạch Vinh đánh.
- Bố, con không nên đánh người. Con ăn một tháng khoai tây cũng được ạ.
Vương Nhạc Sơn chủ động nhận sai, cũng ra vẻ đáng thương nói sẽ ăn khoai tây một tháng.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Lần này con đi bán khoai tây có cảm nhận gì?
Thấy không bị đánh, Vương Nhạc Sơn ít nhiều cũng yên tâm.
- Con thấy mọi người bây giờ kiểu gì đó, nhân viên nhà nước lấy khoai taya của con, đám người đi thu phí quản lý cũng là người của bọn họ. Con nghe nói chuyện này xảy ra đã lâu rồi nhưng sao không ai hỏi tới việc này?
Vương Trạch Vinh không lên tiếng mà ngồi nghe Vương Nhạc Sơn nói chuyện. Lần này Vương Nhạc Sơn gặp chuyện có lẽ sẽ hiểu ra đôi chút.
Vương Nhạc Sơn nói tiếp;
- Đám người thu phí quản lý rõ ràng là người xấu, ở chợ không ai dám chống lại bọn họ. Điều này nói rõ bọn họ có người ở quảng cáo, bây giờ người tốt vầ người xấu cấu kết với nhau.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bị người ta uy hiếp nếu như không ai giúp con thì con biết hậu quả sẽ như thế nào không?
Điểm này Vương Nhạc Sơn biết nên có chút sợ hãi nói:
- Con nhất định là bị đánh.
- Dân chúng tức giận nên lao tới đánh chúng. Con nếu là những người đó khi bị dân chúng đánh sẽ làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Vương Nhạc Sơn sao có thể hiểu nên chỉ nói theo suy nghĩ của mình:
- Con sẽ không thành người như vậy.
- Lúc ấy con có cảm giác như thế nào?
- Con thấy kinh doanh quá khó khăn, bán chút khoai tây sao lại khó đến thế?
Vương Trạch Vinh nói:
- Con có muốn thành kẻ như đám thu phí quản lý kia không?
Vương Nhạc Sơn lắc đầu nói:
- Những kẻ đó là người xấu, ăn hiếp người khác, con sẽ không như vậy.
- Con biết sao bọn họ thành như vậy không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Vương Nhạc Sơn lắc đầu không biết.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bởi vì trong tay chúng có quyền có thế nên mới ỷ thế hiếp người. Con cho rằng dựa vào quyền lực trong tay rồi ăn hiếp người khác là rất đáng tự hào sao?
Vương Nhạc Sơn nói:
- Bố lúc ấy không thấy đâu, dù là người nào cũng lao lên đánh chúng, mọi người rất tức chúng. Bọn chúng bị đánh là đáng.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu nói:
- Một người nếu muốn đạt được mọi người ủng hộ thì đừng bao giờ làm chuyện gì ức hiếp người khác.
Vương Nhạc Sơn nói:
- Con quyết không làm như vậy.
- Con đi bán khoai tây, nhân viên thu phí vệ sinh đòi tiền con cảm thấy sao?
- Lúc ấy con rất hận y nếu không sẽ không đánh y trước. Chẳng qua con tức nhất là tên bụng béo, y dựa vào gì để kiếm đồ của mọi người. Mọi người buôn bán không dễ. Con thấy y đi một vòng rồi cầm không ít thứ trong tay.
- Y không trả tiền mà có thể dễ dàng lấy được đồ vật. Lợi y lấy, khổ là người buôn bán.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng vì Vương Nhạc Sơn cũng có tinh thần trọng nghĩa.
- Con nghĩ lúc con đi bán khoai tây có gì khác người không?
Vương Trạch Vinh đột nhiên hỏi.
Vương Nhạc Sơn suy nghĩ một chút rồi cúi đầu nói:
- Bố, con sai rồi.
- Sai ở đâu?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Vương Nhạc Sơn thực ra rất thông inh. Hai chuyện đan vào nhau nó mới biết mình được mời vào câu lạc bộ rồi ngăn cảnh sát lại chính là nhận tiền rồi làm thuê cho người ta nên nó đỏ mặt lên.
- Bố, sau này con nhất định sẽ sửa lại.
Vương Trạch Vinh nhấp ngụm nước và nói:
- Con cũng biết kẻ ỷ thế hiếp người sẽ khiến mọi người căm hận. Vậy mà con lại đứng ra mắng cảnh sát đó, con đúng là có bản lĩnh.
Vương Trạch Vinh đập bàn nói:
- Ai cho con cái quyền ỷ thế hiếp người? Quyền lực của bố là do dân chúng cấp cho. Dân chúng cho bố quyền lực là muốn bố phục vụ dân chúng. Con dù là con bố nhưng dân chúng không cho con cái quyền lực đó. Con dựa vào gì mà ỷ vào quyền lực của bố đi hiếp người? Con có nghĩ rằng mặc dù lúc ấy con oai phong nhưng mọi người ở sau lưng nói con như thế nào không?
Vương Nhạc Sơn càng cúi đầu thấp hơn, nó lí nhí nói:
- Bố, con biết sai rồi.
- Sai, con khác gì kẻ thu phí vệ sinh. Lô Đình Đình dựa vào gì mà cho con cổ phần câu lạc bộ, không phải vì bố là bố con, Vu Dương là chú con sao? Con biết bọn họ làm gì không? Hừ Vu Dương thúc đã điều tra ra không ít vấn đề trong đó. Con đã làm việc gì? Đó là bao che cho hành vi tội phạm. Con tuổi còn nhỏ đã học làm người xấu, giỏi đó.
Vương Nhạc Sơn hoảng hốt vội vàng nói:
- Bố, con thật sự không biết bọn họ làm gì mà, sau này con sẽ không qua lại với bọn họ nữa.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hừ, may là con không biết bọn họ làm gì nên bố mới tha cho đó. Nếu con mà làm việc gì quá thì dù là con trai bố, bố cũng sẽ nhốt con vào tù.
Nói xong, Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào Vương Nhạc Sơn.
Vương Nhạc Sơn bị dọa càng sợ hơn. Nó lo lắng nói:
- Bố, sau này con sẽ không bao giờ làm việc đó nữa.
Vương Trạch Vinh nói:
- Con cũng đã thấy, cũng tự mình cảm nhận cảnh bị người ăn hiếp. Làm con người phải đường đường chính chính, phải dựa vào khả năng của mình mà kiếm cơm ăn. Chỉ có không làm việc trái với lương tâm thì con mới ăn ngon ngủ yên. Bố không muốn con học cái xấu, chuyện ăn hiếp người khác là điều Vương gia ta không thể làm. Người khác cho không con tiền, chuyện như vậy con phải suy nghĩ cẩn thận. Việc chính của con bây giờ là học. Chỉ có không ngừng học thật tốt thì con mới có thể hiểu đạo lý làm người.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
Vương Nhạc Sơn sau chuyện ở chợ nên cũng hiểu thêm một chút. Nghe Vương Trạch Vinh nói, nó mới thấy mình thật ra là ỷ vào bố mà ăn hiếp người khác.
Thấy Vương Nhạc Sơn cúi gằm mặt xuống, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Vương Nhạc Sơn vẫn có thể cứu.
- Bố, con sau này nhất định sẽ sửa lại.
- Làm người dám làm dám chịu, khi các đồng chí đến làm nhiệm vụ mà con đứng trước mặt công chúng mắng cảnh sát, con nghĩ con nên làm như thế nào?
- Bố, con đi xin lỗi mấy anh cảnh sát đó.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Con là một người con trai, con trai dám làm dám chịu, làm sai phải dũng cảm nhận lỗi. Thái độ của con là đúng, cần xin lỗi phải xin lỗi, đừng để người khác coi thường con.
Vương Nhạc Sơn biết mình làm nhiều việc khiến bố mẹ đau lòng nên nó nghẹn ngào nói:
- Bố, con nhất định sẽ học thật chăm, làm người con trai dám làm dám chịu. Lần này con đi bán khoai tây nhưng không được, con sẽ ăn khoai tây một tháng.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Dù sao bố ở Thành phố Hải Đông thì sao biết con có ăn khoai tây hay không? Làm người phải do mình tự giác là chính, con tự xem mà nhìn.
- Bố, con nói được làm được ạ, dù ông bà nội cho con đồ ăn ngon con cũng không ăn.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng phải như vậy. Làm gì thì trời biết đất biết, chủ yếu là phải tự mình hỏi xem các việc mình làm có trái với lương tâm không? Mấy điều này có lẽ giờ con không rõ, bố chỉ nói với con một câu là đừng làm chuyện hại người lợi mình.
Hai người đang nói chuyện thì thấy Lữ Hàm Yên bưng một ly trà đi vào.
Vương Trạch Vinh cũng biết mấy người bên ngoài lo mình đánh Vương Nhạc Sơn nên mới bảo Lữ Hàm Yên bưng trà vào để tìm hiểu tình hình.
Nhìn chén trà trên bàn, Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn Lữ Hàm Yên.
Lữ Hàm Yên đúng là lo Vương Trạch Vinh đánh con trai. Vào thấy Vương Nhạc Sơn vẫn ngồi yên ổn trên ghế nên yên tâm hơn.
- Em còn tưởng anh không mang cốc vào.
Vương Trạch Vinh xua tay nói:
- Ra đi, con tự nghĩ mà làm. Một người chỉ khi nào cảm thấy mình trưởng thành thì mới có thể tự lập trong xã hội, đừng làm mọi người thất vọng.
Vương Nhạc Sơn đứng lên cung kính nói với Vương Trạch Vinh:
- Bố yên tâm, con nhất định không làm mọi người thất vọng.
Lữ Hàm Yên có chút giật mình nhìn hai người. Cô khẽ nở nụ cười.