Quan Khí​

Chương 807: Chương 807: Tâm trạng của Hà Vi Trạch




Hà Vi Trạch ngồi ở trong phòng làm việc xem tài liệu mà nét mặt thì vô cùng khó coi, nội dung tài liệu trên bàn chính là quyết định bổ nhiệm lãnh đạo bộ Tài chính mới. Thấy Bạch Sùng Sơn bị điều đi, tâm trạng Hà Vi Trạch liền rơi xuống đáy vực.

Hắn biết lần này mình đặt nhầm cửa rồi.

Ở Bắc Kinh thì Bạch gia cũng là một đại gia tộc có thực lực, vốn gia tộc này cũng không kém Uông gia là mấy. Chẳng qua trước nhiệm kỳ thì Hà Vi Trạch đã cẩn thận phân tích qua tình hình, hắn cho rằng sau khi Uông Nhật Thần lui xuống thì Uông gia có khả năng mạnh hơn về quân giới một chút nhưng chính giới thì không còn mạnh như trước. Nếu đem so sánh thì Bạch Sùng Sơn đang làm bộ trưởng Bộ tài chính chiếm ưu thế lớn hơn sẽ có khả năng tiến thêm một bước, hơn nữa Bạch Sùng Sơn là người của thủ tướng trước đây nên chắc sẽ nhận được sự trợ giúp của nguyên thủ tướng.

Sau khi phân tích tình thế, Hà Vi Trạch dứt khoát nhảy về phía Bạch gia, hắn cho rằng nếu mình muốn phát triển trong chính giới thì dựa vào Bạch gia là chuyện có lợi nhất.

Tuy rằng ở Bắc Kinh căm ghét nhất chính là phản bội, nhưng sau khi phân tích Hà Vi Trạch cho là đi theo Bạch gia thì lợi nhiều hơn hại. Từ sau khi gia nhập vào Bạch gia thì Hà Vi Trạch đã được trợ giúp rất nhiều chuyện, tỷ như các khoản cấp tài chính thì người khác đi không được thuận lợi như mình.

Hai tay day day huyệt thái dương, trong lòng Hà Vi Trạch rất là hối hận, lúc ấy hắn cũng không biết Uông gia và Lâm gia kết thân với nhau, nếu không thì...

Hiện giờ Hà Vi Trạch thầm ước có thể đặt cược lại.

Thật bất ngờ, không thể ngờ được Uông gia lại cùng Lâm gia kết làm thông gia! Việc này sao mình lại không phát hiện ra nhỉ? Hà Vi Trạch có phần oán giận Uông Nhật Thần, việc lớn như vậy mà sao hắn không thông báo lấy một tiếng.

Kỳ thật về việc này thì Hà Vi Trạch đã trách lầm Uông Nhật Thần, trong nội tâm thì Uông Nhật Thần cũng không hi vọng bởi vì việc kết hôn mà mất cháu gái của mình cho nên không muốn nói ra. Tất cả đều do một tay đứa con trai âm thầm xử lý, do đó rất ít người thuộc hệ Uông Nhật Thần biết được việc này.

Nhìn lại nội dung trong tài liệu, Hà Vi Trạch nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, Bạch Sùng Sơn đã ngã xuống rồi còn mình thì xử lý thế nào? Đây là chuyện lớn nhất trước mắt Hà Vi Trạch, hắn rất hiểu kết quả của việc này, bản thân mình là kẻ phản bội Uông hệ, sẽ không có ai sẽ thông cảm cho mình, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Tường đổ thì mọi người đẩy, đây là một kết cục tất yếu trên quan trường, lúc này Hà Vi Trạch cũng không hi vọng giữ được vị trí hiện giờ, điều hắn lo lắng chính là nếu có kẻ cố ý nhân cơ hội viết bài báo về chuyện này, vạn nhất làm ra một thứ gì đó đủ để mình xong đời thì thật sự là chuyện xấu.

Hà Vi Trạch quá hiểu rõ tác phong của Uông Nhật Thần, tên này không có khả năng tha cho mình.

Cầm điện thoại trên bàn lên, Hà Vi Trạch ấn số của Bạch Sùng Sơn, hắn muốn thăm dò tình hình của Bạch Sùng Sơn.

Sau khi điện thoại được thông, Hà Vi Trạch nói:

- Bộ trưởng Bạch, tôi mới được đọc văn kiện, lần điều chỉnh này thật quá đột ngột!

Bạch Sùng Sơn cười nói:

- Vi Trạch, chỉ điều động bình thường mà thôi, không có gì, anh đừng có nghĩ ngợi gì cả, cứ làm tốt công tác của mình là được.

Nói tới đây, Bạch Sùng Sơn cười nói:

- Vi Trạch, tuy tôi mới được điều tới cương vị mới nhưng còn nhiều chuyện tôi vẫn có thể nói một vài câu được.

Hà Vi Trạch hàn huyên thêm vài câu rồi cúp máy.

Vừa đặt điện thoại xuống, tâm trạng Hà Vi Trạch như rơi xuống đáy vực, mặc dù Bạch Sùng Sơn nói mấy lời an ủi như Hà Vi Trạch vẫn có thể nhận ra Bạch gia coi như xong rồi.

Cười khổ một tiếng, Hà Vi Trạch cảm thấy hiện giờ mình cần phải kiểm tra lại tình hình trong nhà một chút, bản thân mình thì không có vấn đề gì quá lớn nhưng lại không chắc được người nhà mình có lợi dụng quan hệ để làm chuyện gì không. Đã không có hậu thuẫn mà nhỡ xảy ra chuyện thì đúng là tai họa.

- Bí thư Hà, chủ tịch tỉnh Tả tới.

Thư ký tiến vào nói.

Nghe thấy Tả Quân Huy tới, Hà Vi Trạch hơi nhíu mày nói:

- Mau mời vào.

Tả Quân Huy cười đi vào, trông thấy Hà Vi Trạch liền nói luôn:

- Bí thư Hà, lần này sau khi Lão bí thư tới đã khiến cho giới truyền thông náo nhiệt một phen. Tôi thấy sao chúng ta không lợi dụng việc này để làm một bài báo, cần phải suy xét tổng thể toàn tỉnh, không nên chỉ vẻn vẹn có sự phát triển của Thường Hồng. Nhân cơ hội này, tôi thấy toàn tỉnh cần phải hành động, cần đẩy mạnh công tác chiêu thương, chúng ta nên mở hội nghị chiêu thương thu hút đầu tư toàn tỉnh. Tôi muốn nghe ý kiến của ngài.

Lúc này Hà Vi Trạch chẳng có tâm trí gì với việc này, nếu như là trước kia thì hắn nhất định sẽ cân nhắc lợi và hại trong việc này, giờ thì khác rồi, xua xua tay nói với Tả Quân Huy:

- Lão Tả, các anh đã suy nghĩ kỹ là được rồi, đây là chuyện tốt, có thể trợ giúp sự phát triển của tỉnh Giang Sơn, anh chịu khó vất vả một chút nhé.

Tả Quân Huy mỉm cười nói:

- Về cơ bản chuyện Thường Hồng lên cấp đã định rồi, đồng chí Vương Trạch Vinh xem ra sẽ vào tỉnh ủy. Tôi tính trong lần tổ chức hội nghị chiêu thương tỉnh này sẽ mời đồng chí Vương Trạch Vinh vào trong tổ lãnh đạo, để đồng chí ấy gánh vác một số công tác lãnh đạo.

Vừa nghe Tả Quân Huy nói như vậy, trong lòng Hà Vi Trạch nhói lên, khả năng hôm nay Tả Quân Huy tới đây mục đích chủ yếu là nhằm vào chuyện của Vương Trạch Vinh, xem ra tên này muốn bày chỗ tốt cho Vương Trạch Vinh rồi!

Chửi thầm trong lòng một tiếng. Tên Tả Quân Huy này giờ đã bắt đầu mượn sức Vương Trạch Vinh rồi, liệu sắp tới hắn có bắt tay sắp xếp bố cục tỉnh ủy hay không? Càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.

- Ha ha, lão Tả nói đúng lắm, tôi thấy đưa đồng chí Vương Trạch Vinh vào công tác tỉnh là rất cần thiết, Thường Hồng hiện nay đã trở thành địa phương phát triển dẫn đầu tỉnh Giang Sơn rồi, có sự tham gia của đồng chí ở Thường Hồng thì càng thúc đẩy sự phát triển kinh tế toàn tỉnh.

Hà Vi Trạch khen ngợi nói.

Tả Quân Huy thấy Hà Vi Trạch nói như vậy, mỉm cười nói:

- Vậy được rồi, tôi sẽ tìm đồng chí Vương Trạch Vinh để nói chuyện.

Nhìn theo bóng Tả Quân Huy rời đi, tâm trạng Hà Vi Trạch lại càng thêm xấu, hắn có thể nhận ra được tên Tả Quân Huy này chắc đã biết tình hình phát sinh ở Bạch gia, hắn làm như vậy mục đích chính là làm cho hai nhà Hạng - Uông xem.

Nghĩ đến vấn đề vị trí của mình, Hà Vi Trạch liền cả kinh, tên Tả Quân Huy này liệu có ý nhắm vào vị trí của mình hay không?

Phân tích tình hình nhóm Thường Hồng ở tỉnh ủy, Hà Vi Trạch biết, nếu như không có người bên ngoài tiến vào thì khả năng Tả Quân Huy lên làm bí thư là rất cao.

Hà Vi Trạch là người đảm nhiệm bí thư tỉnh ủy nên hắn hiểu rất rõ sự quan trọng của quyền thế. Đối với hắn mà nói thì mất đi vị trí bí thư tỉnh ủy chẳng khác nào lấy đi cái mạng của hắn, cho dù là lui xuống thì cũng là chuyện hắn khó có thể tiếp nhận. Nghĩ đến việc mình không có hậu thuẫn nào thì lòng Hà Vi Trạch lại nặng trĩu.

Ngồi một mình trong phòng ngẫm nghĩ tới tận trưa, Hà Vi Trạch không chịu gặp ai.

- Bí thư Hà, chủ tịch Điền của công ty khoáng sản tỉnh Giang Sơn hỏi ngài khi nào thì tới?

Thư ký tiến vào e dè hỏi, hắn phát hiện hôm nay tâm trạng bí thư Hà rất xấu.

Vừa nghe thấy thư ký nói như vậy Hà Vi Trạch mới sực nhớ ra hôm nay đã hẹn với Điền Quang Sinh đi đánh golf. Hà Vi Trạch chẳng thích chơi gì khác ngoài đánh golf, Điền Quang Sinh thường xuyên hẹn hắn đi đánh golf.

Nghĩ đến việc đánh golf, Hà Vi Trạch liền giật thót cả người, hắn hiểu rất rõ phí tổn việc chơi gôn. Bình thường thì đều là người bên dưới thu xếp, hắn chưa từng hỏi tới vấn đề chi phí, mỗi lần chơi xong hắn đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Giờ hồi tưởng lại, nhờ chuyện chơi gôn mà đám Điền Quang Sinh chiếm được không ít chỗ tốt.

- Nói cho hắn biết, tôi không đi!

Hà Vi Trạch cảm thấy cần phải làm theo suy nghĩ của mình mới được.

Từ khi Lão bí thư tới Thường Hồng, giờ đám cán bộ tỉnh Giang Sơn cũng không dám coi thường Thường Hồng, những lời Lão bí thư nói ở Thường Hồng có quá nhiều tam sao thất bản nhưng tựu chung lại đều biểu lộ Vương Trạch Vinh rất quan trọng trong mắt Lão bí thư. Hiện tại lại biết Thường Hồng lên cấp, mọi người hiểu rằng chàng thanh niên trẻ Vương Trạch Vinh này sẽ nhanh chóng tiến vào tỉnh ủy thôi, đây là khái niệm gì chứ, tiền đồ của Vương Trạch Vinh rất rộng lớn! Cứ nghĩ đến việc này là Hà Vi Trạch lại thấy phiền lòng.

Vừa mới bước vào nhà, Hà Vi Trạch liền nhìn thấy Trịnh Kiến Trung chủ tịch tập đoàn bất động sản tỉnh Giang Sơn đang ngồi trò chuyện vui vẻ với vợ của mình.

Mặt mày hơi cau có một chút, Hà Vi Trạch thật sự không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của người này. Tuy nói từ trước tới nay tên Trịnh Kiến Trung này luôn đối xử với mình rất tốt, thỉnh thoảng vẫn bố trí cho mình một số hoạt động lại thường xuyên mời chơi gôn, thế nhưng giờ là thời điểm nhạy cảm, Hà Vi Trạch có ý giữ khoảng cách với bọn họ.

- Có chuyện gì?

Hà Vi Trạch nói.

- Bí thư Hà, hiện giờ Thường Hồng phát triển rất nhanh, tập đoàn chúng tôi định tới Thường Hồng làm.

Trịnh Kiến Trung nói.

Chẳng đợi Trịnh Kiến Trung nói xong, vợ của Hà Vi Trạch liền chen vào:

- Lão Hà, tôi vừa mới nghe Trịnh Kiến Trung nói, có một khu đất ở Thường Hồng đang cạnh tranh quyết liệt, khá nhiều công ty tham gia dự thầu, bọn họ rất muốn tóm được khu đất đó, lão xem có thể giúp được gì không?

Thấy vợ mình nói như vậy, Hà Vi Trạch sầm mặt lại, trầm giọng nói:

- Đây là chuyện buôn bán, bà ít nhúng tay vào!

Chưa từng thấy Hà Vi Trạch tức giận vô duyên vô cớ như vậy, vợ của hắn cũng hoảng sợ, lại nhìn nét mặt của Hà Vi Trạch liền lập tức ngậm miệng lại.

Trịnh Kiến Trung cũng là một kẻ già đời trong việc sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt). Biết Hà Vi Trạch nhất định đã gặp chuyện gì đó phiền lòng nên cũng không dám nói gì nữa, vội nói:

- Chị dâu, em cũng chỉ tiện miệng mà nói thôi, đừng làm khó bí thư Hà, xin bí thư Hà yên tâm, chúng tôi sẽ cạnh tranh công bằng, quyết không tạo phiền toái cho bí thư Hà.

Dứt lời liền vội cáo từ.

Hà Vi Trạch cũng không thèm tiễn hắn, ngồi xuống ghế mà tâm trạng lại càng trầm trọng.

Đợi bà vợ đóng cửa lại, Hà Vi Trạch liền nghiêm túc nói với vợ:

- Bà nói thực cho tôi biết, bà có lén nhận lợi lộc gì từ chỗ Trịnh Kiến Trung hay không?

- Lão Hà, việc này thì ông yên tâm, ông đã từng nói là không thể nhận lợi lộc gì của bọn họ mà. Tôi đúng là không cầm cái gì cả, ngoài mấy cái thẻ hội viên với mua sắp thì tôi chưa bao giờ thu lễ.

Nghe thấy mấy từ thẻ hội viên và mua sắm, Hà Vi Trạch liền đau đầu, mấy thứ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, e rằng chuyện này cũng gây ra vấn đề cũng nên.

Cũng lười truy hỏi tiếp, Hà Vi Trạch liền lên giường nằm, hắn cảm thấy mình như mất đi tinh thần vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.