Do Vương Trạch Vinh là thường vụ Tỉnh ủy nên Trần Khoa Kỳ đối với hắn rất tôn trọng, sau khi kéo ghế mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, là như thế này, Đoàn cảnh vệ trung ương thiết lập ra Thập cục với mục đích là phụ trách công tác điều tra, tìm hiểu trong xã hội những người có các năng lực đặc thù để thống nhất quản lý. Bình thường thì cũng không cần bọn họ làm việc gì. Đương nhiên trong phương diện này lại phân ra nhiều dạng người, trong đó những người tu luyện công pháp cũng là một dạng người mà chúng tôi điều tra. Đồng chí là người tu luyện ra nội lực, vì thế chúng ta mới mời đồng chí đến, cái chính có ý để thống nhất quản lý chung.
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Chánh Văn phòng Trần chắc đã biết tôi là Bí thư Thị ủy và cũng là thường ủy Tỉnh ủy, liệu như vậy tôi gia nhập Thập cục này có phù hợp không?
Trần Khoa Kỳ cười ha hả nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, bất kể đồng chí là Bí thư Thị ủy thì cũng tốt, là nhân viên của Thập cục thì cũng tốt, tất cả đều là công tác phục vụ cách mạng cả, cũng không có gì khác nhau. Đối với đồng chí mà nói thì có thêm một thân phận của Thập cục vào thì ngược lại việc khai triển công tác lại có thuận lợi hơn nhiều.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Tôi mới chỉ mới hiểu được rằng trở thành nhân viên của Thập cục thì chỉ cần đăng ký là được phải không?
Trần Khoa Kỳ khẽ mỉm cười nói:
- Trên cơ bản là như vậy, bởi những người như đồng chí thuộc loại người tu chân. Đối với nhóm người như vậy thì quốc gia không có khả năng theo sát quản lý được mà chỉ có thể tiến hành thống nhất để quản lý, điều này cũng tốt với mọi người. Tuy nhiên do đặc thù của nhóm người này mà sự quản lý của quốc gia đối với bọn họ cũng tương đối lỏng lẻo, nói chung là làm cho mọi người được gặp gỡ giao lưu mà thôi. Trong lĩnh vực này thì nhân viên trong cả nước hàng năm sẽ có hai lần gặp mặt, mọi người sẽ đem những gì tâm đắc trong quá trình tu luyện trao đổi với nhau.
Đứng sau lưng Trần Khoa Kỳ là một người trung niên, lúc này ông ta nói:
- Cậu hãy yên tâm, chúng ta là những người siêu nhiên. Đặt mình trong tổ chức thì kiến thức của cậu được tăng thêm nhiều điều mà có lẽ chưa bao giờ được biết.
Khi nói chuyện thì thấy chiếc điện thoại màu đỏ trên mặt bàn Trần Khoa Kỳ reo vang lên.
Lúc này Vương Trạch Vinh mới phát hiện ở trên bàn phân biệt có mấy cái điện thoại, các điện thoại này ngay cả màu sắc cũng khác nhau.
Trần Khoa Kỳ cầm lấy điện thoại nghe một lúc rồi dập điện thoại nói với Vương Trạch Vinh:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Bí thư Lâm đến ngay bây giờ. Tổng bí thư muốn gặp cậu.
Vương Trạch Vinh nghe được lời nói này mới phát hiện việc gia nhập Thập cục cũng không phải sự kiện làm cho người ta cảm thấy bất an, đây là một trong số các đơn vị có thể nói chuyện trực tiếp với Tổng bí thư.
Mọi người im lặng ngồi ở chỗ này chờ. Khoảng gần nửa tiếng sau, Vương Trạch Vinh thấy được Tổng bí thư cùng vài người đang bước nhanh tiến tới.
Nhìn thấy Tổng bí thư bước vào, Vương Trạch Vinh vội vàng đứng lên.
Nhìn lại lên quan khí của Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh xác định lại thân phận của Tổng bí thư, có những cái khác thì có thể giả mạo được nhưng trên cơ bản thì quan khí không thể giả mạo được.
Nói thật là ngay cả lúc vừa xong thì trong lòng Vương Trạch Vinh vẫn còn có điều nghi hoặc. Hắn thực sự lo lắng tổ chức này là một loại tổ chức phi pháp. Lúc này thấy được tình huống quan khí của Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh mới chân chính trút bỏ những cảm giác nghi ngờ. Nếu ngay cả Tổng bí thư cũng có vấn đề thì quốc gia này cũng có vấn đề lớn, hiện tại xem ra Thập cục đúng là thuộc cơ cấu chính quy.
Tổng bí thư vừa tiến đến liền mỉm cười giơ tay bắt lấy Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng vội vàng giơ nhanh tay để bắt.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, không nghĩ tới công phu Thái Cực Quyền của đồng chí lại luyện được tốt như vậy.
Những người này rõ ràng đều là người thân tín nhất của Tổng bí thư. Sau khi Tổng bí thư ngồi xuống, tất cả mọi người đều đứng ở phía sau hắn.
- Các đồng chí ra ngoài trước đi, tôi cùng đồng chí Vương Trạch Vinh nói chuyện một lúc.
Tổng bí thư đuổi những người xung quanh ra ngoài.
Có điều rất lý thú là tất cả những người khác đều đi ra ngoài chỉ riêng có một người có diện mạo bình thường đi theo Tổng bí thư lúc tiến vào lại ở lại.
Vương Trạch Vinh liếc mắt nhìn người trung niên kia một cái, người này bất kể nhìn như thế nào cũng đều rất bình thường, đi lẫn trong đám người thì dạng người này cũng không bao giờ gây ra sự chú ý cho người khác. Nhưng từ trên người hắn, Vương Trạch Vinh lại cảm nhận được một cảm giác cực độ nguy hiểm.
Cao thủ! Vương Trạch Vinh âm thầm quan sát rồi phán đoán.
Ra hiệu Vương Trạch Vinh cũng ngồi xuống, Tổng bí thư mỉm cười:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, công tác của đồng chí tôi đều thấy được, đã làm được rất tốt.
Tổng bí thư vừa mở miệng đã khen ngợi một câu.
- Đây đều là chức trách của tôi phải thực hiện.
Vương Trạch Vinh nói.
Gật gật đầu, Tổng bí thư nói:
- Lần này sự việc có liên quan đến Tiểu Kiều tôi đang muốn cảm ơn đồng chí, không nghĩ rằng Phượng Hải lại phát sinh ra chuyện như vậy.
Vương Trạch Vinh cũng không nắm được chính xác việc này nên cũng khó mà nói điều gì, chỉ có thể nói:
- Lúc ấy Uông Phỉ nhờ tôi dẫn các cô ấy đi dạo phố, nói là muốn đi mua sắm chút đồ vật này nọ, cũng không ngờ là lại đụng phải việc này.
- Ừ, Tiểu Phỉ rất tốt, đồng chí phải quý trọng.
Tổng bí thư thốt ra những lời này làm Vương Trạch Vinh âm thầm đổ mồ hôi. Nhìn thấy thái độ đầy ẩn ý của Tổng bí thư, tim Vương Trạch Vinh đập loạn lên. Hắn biết chuyện tình của mình và Uông Phỉ chắc là Tổng bí thư cũng đã biết đến. Với sự việc như thế này Uông Nhật Thần có lẽ cũng không nói ra. Nhưng mà hắn lại biết, điều này thuyết minh rằng…?
Vừa nghĩ tới đây, trên người Vương Trạch Vinh đúng là thấy lạnh như băng.
Khẽ mỉm cười, Tổng bí thư nói với Vương Trạch Vinh:
- Đồng chí nói xem chúng ta có tính là thân thích hay không vậy?
Lời này vào đến trong tai Vương Trạch Vinh làm Vương Trạch Vinh đúng là đứng ngồi không thể yên được. Hắn thực sự không ngờ lại đặt câu hỏi về vấn đề này, mà theo như lời của câu hỏi lại dường như ám chỉ rằng giữa mình và Tổng bí thư có mối quan hệ thân thích.
- Tổng bí thư, tôi…
Vốn Vương Trạch Vinh định tìm một điểm gì để nói nhưng lại không biết nói ra cái gì.
Nhìn thấy bộ dáng của Vương Trạch Vinh như vậy, Tổng bí thư nghiêm túc nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi phải nhắc nhở đồng chí một câu. Đồng chí là cán bộ lãnh đạo cao cấp của Đảng, khi làm bất cứ chuyện gì đều phải chú ý đến ảnh hưởng mới được. Như thế này đi, trường Đảng Trung ương sắp khai mạc lớp đào tạo các cán bộ lãnh đạo cao cấp vào mùa hè này. Tôi biết đồng chí đã từng được học nhưng lần này khác với những lần bình thường trước. Đồng chí có thể dừng hết công việc lại để chuyên tâm đến trường Đảng Trung ương một năm để hệ thống hóa lại các tri thức, sau khi kết thúc một năm thì lại quay trở về công tác.
Lần này trong lòng Vương Trạch Vinh thực sự hoảng hốt. Hắn cũng không biết Bí thư Lâm rốt cuộc là có cái nhìn kiểu gì đối với mình, không ngờ đột nhiên lại yêu cầu mình đến trường Đảng Trung ương để chuyên tâm học tập.
- Bí thư Lâm, Thường Hồng còn có rất nhiều công tác phải làm.
Vương Trạch Vinh có chút mất hết sức lực nói.
Nhìn đến bộ dáng của Vương Trạch Vinh, Tổng bí thư nói:
- Thành tích công tác của đồng chí thì ai cũng không thể gạt bỏ được, đây là cho đồng chí đi học tập để hệ thống hóa, đồng chí nghĩ như thế nào?
- Bí thư Lâm, có phải tôi có điểm nào làm không được đúng?
Vương Trạch Vinh hỏi, ở trong ý tưởng của Vương Trạch Vinh thì chắc chắn là mình có điểm nào làm cho Bí thư Lâm bất mãn. Trên quan trường sự tình có nhiều loại, để cho người khác đi học tập ở trường Đảng cũng có cái hay và cái dở. Với quyền thế bây giờ của Vương Trạch Vinh mà yêu cầu hắn đi học tập ở trường Đảng thì đại đa số là tình cảnh không tốt.
- Tôi nhớ rõ hiện tại đồng chí là ba mươi bốn tuổi?
Tổng bí thư nói.
- Cũng gần đến ba mươi lăm tuổi rồi.
Vương Trạch Vinh lập tức nói.
- Ừ, mặc kệ là ba mươi bốn tuổi cũng được mà ba mươi lăm tuổi cũng xong, tôi hy vọng đồng chí rèn luyện nhiều hơn một chút, không cần đem tầm nhìn của mình chỉ thấy được trong tỉnh Giang Sơn. Việc tôi luyện ở cơ sở cực kỳ trọng yếu, ở bước tiếp theo trong công tác, đồng chí sẽ không có những ngày vui vẻ nữa đâu. Tôi sẽ không ngừng đưa đồng chí tới một số địa phương khó khăn nhất.
Dường như Vương Trạch Vinh có chút minh bạch nhưng mà trong lúc nhất thời hắn lại không thể lý giải chính xác được ý tưởng của Tổng bí thư, ánh mắt nhìn về phía Tổng bí thư.
- Ha ha, mặc kệ nói như thế nào thì hai ta coi như có quan hệ cực kỳ thân thiết.
Tổng bí thư phá lên cười ha hả.
Lúc này Vương Trạch Vinh khẩn trương hơn bất cứ thời điểm nào lúc trước, ánh mắt vẫn đang quan sát tình hình quan khí của Tổng bí thư. Nhìn nhìn một chút, tâm trạng khẩn trương của Vương Trạch Vinh cũng chính thức thả lỏng xuống. Từ quan khí của Tổng bí thư, hắn cũng không nhìn ra tình huống có điểm nào bất đồng với quan khí của mình. Quan khí của Tổng bí thư thuộc loại quang minh chính đại, thuộc loại có kiểu dáng đường đường chính chính. Khi nói lên những lời muốn tôi luyện thêm cho mình, Vương Trạch Vinh còn có thể từ trong quan khí cảm nhận ra được một ý thân thiết.
Cảm giác như vậy thật sự rất đặc biệt.
- Bí thư Lâm, bây giờ tôi nên làm gì?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Tổng bí thư nghiêm túc nói:
- Cái gì cần thì đồng chí đều phải làm, hiện tại đồng chí không được trộn lẫn với sự tình của tỉnh Giang Sơn.
Đột nhiên từ trong lời nói của Tổng bí thư vào tai của Vương Trạch Vinh có một ý tứ cực kỳ bất mãn với tình hình của Giang Sơn.
Giang Sơn xem ra phải có việc lớn! Vương Trạch Vinh có chút kinh hãi.
Lời này vừa nói ra, Tổng bí thư lại nói với Vương Trạch Vinh:
- Căn cứ vào kết quả khảo tra, đồng chí phù hợp tiêu chuẩn gia nhập Thập cục của Đoàn cảnh vệ trung ương. Điều này cũng rất tốt, có nhiều thêm một thân phận cũng không sao, việc này đồng chí chỉ cần biết là được. Đến lúc đó, trong khu vực của đồng chí tôi sẽ yêu cầu bọn họ giao cho đồng chí phụ trách.
Nói xong những lời này, Tổng bí thư đứng dậy, dùng tay phải vỗ thật mạnh hai cái trên vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đừng làm cho tôi thất vọng.
Tổng bí thư đã đi ra ngoài rồi mà Vương Trạch Vinh còn đứng ngẩn người ra ở kia. Nghĩ đến quan khí, Vương Trạch Vinh vội vàng xem xét lại tình hình quan khí của mình. Hắn nhìn thấy quan khí của mình cũng không phát sinh biến hóa gì.
Thấy được quan khí của mình cũng không phát sinh biến hóa gì, Vương Trạch Vinh lúc này mới yên lòng. Chỉ cần quan khí không phát sinh biến hóa gì thì vấn đề sẽ không lớn.
Khiến Vương Trạch Vinh có chút vui sướng chính là lúc vừa rồi số 1 lấy tay vỗ trên vai mình, từ trên người Tổng bí thư còn truyền đến người hắn một ít dạng đặc biệt quan khí màu tím.
Thủ tục được thực hiện rất nhanh. Sau khi Trần Khoa Kỳ tiến vào lập tức an bài nhân viên thu xếp cấp thủ tục cho Vương Trạch Vinh.
Sau khi xong xuôi các thủ tục, Vương Trạch Vinh được sắp xếp đến một gian phòng có một máy tính trong đó có toàn bộ nội dung tư liệu của Thập cục. Hắn một mình một phòng ngồi ở chỗ này nghiên cứu nội dung.
Sau khoảng hai giờ, sau khi Vương Trạch Vinh ghi nhớ các nội dung, ngoại trừ giấy chứng nhận ra thì không mang theo bất cứ thứ gì ra ngoài, ngay lập tức ly khai nơi này.
Tình huống của Thập cục chính xác cũng như lời nói của Trần Khoa Kỳ, cũng không cần bọn họ làm chuyện gì. Tuy nhiên, có một chuyện khiến Vương Trạch Vinh biết vì sao các bí mật của mình lại bị Tổng bí thư biết, các nhân viên biệt phái của Thập cục ở các nơi còn có một công tác bí mật đó chính là tiến hành nghe lén đối với một số cán bộ đặc thù.
Lúc này, Vương Trạch Vinh xem như thở phào một hơi nhẹ nhõm. Từ thái độ của Tổng bí thư có thể thấy được hắn cũng không để ý quá mức đối với chuyện mình có thêm phụ nữ. Mặt khác, ở vùng mình công tác cũng không có thêm người khác, thành ra trong khu vực mình chỉ có mỗi mình mình. Mà theo như lời Tổng bí thư thì dường như còn được phụ trách một địa phương về việc này. Cũng không biết đây là tốt hay xấu.