Quan Khí​

Chương 617: Chương 617: Tất cả đều từ đầu




Thường Hồng bây giờ là một đại công trường. Sau trận động đất, nhân viên cứu hộ từ khắp nơi đến đây đều đang rất bận rộn. Nhìn thành phố đổ nát, Vương Trạch Vinh không vui vẻ gì.

- Lão Phùng, lần này Trung ương liệt Thường Hồng thành Đặc khu, đây là cơ hội cũng là áp lực đối với Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh vừa trở lại Thường Hồng liền gọi Thị trưởng Phùng Triêu Lâm đến. Ở chuyện xây dựng lại Thường Hồng, Vương Trạch Vinh có suy nghĩ của mình. Phùng Triêu Lâm là Lãnh đạo ủy ban, nếu như dùng tốt lực lượng này thì mình đỡ phí công hơn. Hơn nữa từ tình hình bây giờ lợi ích của mình và Phùng Triêu Lâm là thống nhất. Xây dựng tốt Thường Hồng, không chỉ có mình có lợi, Phùng Triêu Lâm cũng có lợi.

Phùng Triêu Lâm nghe Vương Trạch Vinh nói Trung ương đã liệt Thường Hồng thành Đặc khu thì rất sung sướng. Y hoàn toàn có thể tưởng tượng nếu tương lai Thường Hồng phát triển tốt, mình là Thị trưởng thì thành tích cũng không hề nhỏ. Bây giờ y cũng không có suy nghĩ tranh đoạt với Vương Trạch Vinh. Theo Phùng Triêu Lâm nghĩ thì bây giờ địa vị của Vương Trạch Vinh không thể thay thế, mình chỉ có thể theo sát thì mới có thể đạt được chỗ tốt.

- Bí thư Vương, nếu như là như vậy, tôi cảm thấy công việc của thành phố sẽ rất nhiều, công tác thu hút đầu tư là việc lớn.

Bởi vì việc này y cũng có lợi nên Phùng Triêu Lâm cẩn thận suy nghĩ, hơn nữa đưa ra suy nghĩ của mình. Theo y nghĩ áp lực của chính quyền thành phố sẽ rất lớn, không có rất nhiều tài chính thì muốn phát triển Thường Hồng là vô cùng khó khăn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Trung ương và tỉnh sẽ rót rất nhiều tài chính, nhưng dù sao vẫn còn thiếu nhiều. Suy nghĩ của anh rất đúng, chúng ta nên dồn nhiều tâm sức trong việc thu hút đầu tư. Việc này mọi người đều nghĩ biện pháp, tôi thấy quan trọng là Thường Hồng có thể hấp dẫn người hay không?

Phùng Triêu Lâm nói:

- Thành phố sẽ nghiên cứu kỹ việc này. Động đất làm sụp trụ sở Ủy ban, tôi thấy cần giải quyết trước trụ sở Ủy ban. Mọi người đều công tác trong lều vải thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của thành phố.

Vương Trạch Vinh không nói gì nhiều với ý kiến này.

- Nếu muốn phát triển tốt Thường Hồng, ngoại trừ việc an cư ra còn phải thống nhất quy hoạch. Tôi hy vọng anh quan tâm việc này nhiều hơn.

- Xin Bí thư Vương yên tâm, công tác bên Ủy ban sẽ không cản trở bên Thị ủy.

Hai người rất nhanh đạt thành nhất trí, thấy Phùng Triêu Lâm nghe lời như vậy, Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ.

Sau khi trao đổi với Phùng Triêu Lâm, Vương Trạch Vinh lập tức triệu tập Hội nghị thường ủy nhắn nhủ tinh thần của Trung ương. Quả nhiên nghe thấy tin tức này mọi người đều biết cơ hội của mình đã tới.

Vương Trạch Vinh càng tỏ vẻ trong xây dựng lại Thường Hồng, mỗi một thường vụ đều có trách nhiệm nhất định, phân công công việc cho từng người. Ai để xảy ra chuyện thì mình sẽ báo cáo với Tỉnh ủy.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, các thường vụ đều giật mình. Công tác này vừa là cơ hội nhưng cũng rất nguy hiểm.

- Bí thư Vương, tôi xin nói suy nghĩ của mình một chút.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân nói.

Thấy Vương Trạch Vinh ra hiệu cho mình nói, Dư Bội Luân nói:

- Xây dựng Thường Hồng nhất định sẽ dính dáng đến rất nhiều tài chính vì thế sử dụng phải tuyệt đối cẩn thận.

Nói đến đây Dư Bội Luân thở dài nói:

- Bây giờ lòng người rất phức tạp. Tôi nhớ từng đọc trên báo nói có người dám tham tiền cứu trợ ở một khu tai nạn. Thường Hồng sẽ có rất nhiều tiền cứu trợ, tôi lo rằng có người cả gan làm loạn.

Vương Trạch Vinh nói:

- anh có suy nghĩ gì thì nói ra đi.

Nếu Dư Bội Luân đưa ra việc này thì y nhất định có suy nghĩ của mình.

Dư Bội Luân nói:

- Tôi có một ý, chúng ta có thể học biện pháp của vài tỉnh đó là đưa mọi người vào giám sát, chỉ có như vậy thì chúng ta mới ngăn ngừa được sự tham ô.

Phùng Triêu Lâm cũng nói:

- Vừa có tin tức thì tôi không ngừng nhận được điện thoại, không ngừng có người nói này nói kia. Cứ tiếp tục như vậy thì tôi không thể công tác. Ý của lão Dư rất quan trọng, chúng ta cần phải chú ý việc này.

Đến cấp bậc này y chú ý nhiều đến vấn đề lên chức. Nghĩ đến nhiều người gọi điện cho mình như vậy, y cũng phiền lòng.

Vương Trạch Vinh cũng nghĩ đến việc này nên nói:

- Lão Dư, việc này tôi cũng đang suy nghĩ. Mọi người xem thế này có được không? Thành phố sẽ chuyên môn thành lập Cục Công Bình, tất cả đều công bằng cạnh tranh ở mọi hạng mục lớn nhỏ. Người muốn vào cục này thì sẽ do Ủy ban kỷ luật phụ trách điều tra trước. Ngoài ra vì đảm bảo không xuất hiện vấn đề sẽ thành lập một Ủy ban giám sát của Thị ủy, cứ như vậy Ủy ban kỷ luật và Thị ủy cùng giám sát thì công tác này sẽ làm tốt.

Dư Bội Luân lên tiếng tán thành:

- Ý của Bí thư Vương rất đúng. Cứ như vậy quản lý hạng mục ngoài Cục Công Bình ra còn có hai tầng giám sát, như vậy sẽ hạn chế tối đa hành vi vi phạm pháp luật.

Phó thị trưởng thường trực Tào Tín Xuân do dự một chút rồi nói:

- Biện pháp mặc dù tốt nhưng tôi lo lắng sẽ đẩy Thường Hồng lên đầu sóng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lo lắng của lão Tào tôi cũng đã nghĩ tới, nếu như làm như vậy thì các loại ngôn luận sẽ xuất hiện, chúng ta hơi xuất hiện một chút vấn đề sẽ thành việc lớn. Chẳng qua so sánh với lợi ích khổng lồ thì có một Cục Công Bình như vậy sẽ là việc tốt.

Phó bí thư Các Vũ Tuấn nói:

- Người gọi điện tới rất nhiều, phải hình thành nguyên tắc, bất cứ ai cũng không được ảnh hưởng đến công tác của Cục Công Bình.

Y nói xong liền nhìn Vương Trạch Vinh và Phùng Triêu Lâm.

Vương Trạch Vinh nghe xong Các Vũ Tuấn nói liền gật đầu:

- Ý của lão Các rất đúng, tôi thấy cứ như vậy đi. Bắt đầu từ bản thân tôi, bất luận là ai cũng không được nhúng tay vào công việc của Cục Công Bình.

Tào Tín Xuân nói:

- Bây giờ công tác xây dựng của thành phố hơi hỗn loạn, một vài đơn vị cứu nạn đã dựng tạm phòng ở, cứ tiếp tục như vậy mặc dù thành phố có thể giải quyết được vấn đề nhà ở của nhân dân nhưng vẫn tồn tại một vấn đề lớn. Việc xây dựng lại thành phố sẽ xuất hiện tình huống tự làm.

Phó thị trưởng Trần Bảo Hàng cũng nói:

- Lời Phó thị trưởng Tào nói rất đúng, tôi cũng phát hiện tình huống này. Mặc dù lo lắng đến vấn đề an ninh trật tự, nhưng thống nhất quy hoạch phải tiến hành nhanh hơn, nếu không khi đã xây xong thì vấn đề càng lúc càng lớn, sau này muốn xử lý sẽ vô cùng khó khăn.

Nghe mọi người nói như vậy, Vương Trạch Vinh và Phùng Triêu Lâm nhìn nhau.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình, Phùng Triêu Lâm biến sắc. Công tác này do Thị trưởng phụ trách, y cũng không nghĩ nhiều như vậy. Thấy đội cứu nạn đến liền trực tiếp bố trí người xây nhà ở tại địa điểm cũ, mục đích chính là bố trí cho bọn họ xong. Bây giờ xem ra mình không làm theo quy hoạch chung.

- Ở chuyện này bên Ủy ban đúng là không suy nghĩ kỹ. Bây giờ sau khi biết tinh thần của Trung ương, tôi thấy không thể cứ làm theo trước kia, chúng ta phải quy hoạch lại một lần nữa.

Phùng Triêu Lâm nghiêm túc nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Trong phát triển xuất hiện điểm không rõ ràng là bình thường, có chuyện nghĩ biện pháp sửa đổi là được. Tôi thấy như vậy, xây dựng Cục Công Bình do Ủy ban kỷ luật và ban Tổ chức cán bộ nghiên cứu mau chóng đưa ra phương án, nhất định phải tổ chức cơ cấu, phương án hoạt động. Về phần xây dựng thành phố thì trước hết bố trí xong nhà ở cho dân, nếu không mọi người không có chỗ ở nhất định sẽ xảy ra chuyện. Chẳng qua trong công tác này chúng ta nhất định phải nghiêm khắc làm theo quy hoạch của Trung ương, phải lập tức hành động triển khai công tác thu hút đầu tư. Công tác này còn cần Thị trưởng Phùng quan tâm mới được.

Thấy Vương Trạch Vinh không trách mà còn giao công tác xây dựng toàn thành phố cho Ủy ban làm, Phùng Triêu Lâm rất vui vẻ. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh không muốn nhúng tay vào công việc bên Ủy ban.

- Xin Bí thư Vương yên tâm, công tác nhất định nhanh chóng triển khai công việc.

Sau khi hội nghị kết thúc, nhìn các thường vụ rời đi, Vương Trạch Vinh nói:

- Chuẩn bị xe.

Nói xong hắn mới nhớ Khương Tắc Xương bây giờ đã làm Chánh văn phòng Ủy ban, mình chưa có thư ký.

- Bí thư Vương, tôi lập tức đi bố trí.

Tiền Hồng đi vào nói.

Thấy là Tiền Hồng, Vương Trạch Vinh nói:

- Anh giúp tôi chọn một thư ký, không có thư ký đúng là không tiện.

Tiền Hồng hỏi:

- Bí thư Vương có yêu cầu gì về thư ký không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Không có gì nhiều, anh nắm chắc mấy điểm này là được. Là người kiên định, có năng lực, quen thuộc tình hình Thường Hồng.

Tiền Hồng nói:

- Vốn có mấy thư ký, ngoài một người chết trong động đất ra thì còn có một người khá được, tôi sẽ bố trí cậu ta theo Bí thư một thời gian. Nếu không được thì sẽ đổi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cứ như vậy đi.

Vương Trạch Vinh không quá để ý đến thư ký, bây giờ hắn rất nhiều việc.

- Đi quanh thành phố xem sao.

Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình.

Nhìn Long Dũng Đình chăm chú lái xe, Vương Trạch Vinh nói:

- Dũng Đình, hay là chú đến cục Công an, một thời gian anh sẽ đề bạt.

Mặc dù Vương Trạch Vinh rất hài lòng với Long Dũng Đình, nhưng nghĩ y không thể lái xe cho mình cả đời nên nói thế.

Long Dũng Đình vừa lái xe vừa nói:

- Vương ca, em chỉ biết lái xe, đi theo anh là được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chú không thể lái xe cả đời mà, dù sao cũng phải tìm việc làm. Nếu chú đến cục Công an thì chỉ cần có thành tích tôi sẽ nói giúp chú.

Long Dũng Đình nói:

- Có làm quan hay không với em không sao, chỉ cần đi theo anh là được.

Tuy nói Long Dũng Đình là người không hay dùng đầu óc nhưng Vương Trạch Vinh rất hài lòng với câu này của y. Bây giờ muốn tìm một người trung thành như vậy là rất không dễ dàng.

- Chú nói chuyện với bạn gái thế nào rồi?

Long Hương Băng đã nói chuyện Long Dũng Đình có bạn gái.

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi việc này, Long Dũng Đình cười khổ một tiếng rồi nói:

- Chia tay rồi.

- Sao thế?

- Nghe nói em xuất thân nông thôn lại còn là lái xe, không tiền không nhà nên bố mẹ cô gái không đồng ý.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chú không nói tình hình của mình bây giờ sao?

- Bọn họ chỉ biết em lái xe trong chính quyền, không biết em lái xe cho ai.

Long Dũng Đình nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Hay là anh đi nói chuyện với phụ huynh cô gái đó cho chú.

Long Dũng Đình nói:

- Chia tay rồi, em không còn muốn việc này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.