- Em muốn đi hát.
Uông Kiều đột nhiên nói.
Thấy Uông Kiều đứng lên, Vương Trạch Vinh đành nói:
- Được rồi, anh bố trí.
Thực ra cũng không bố trí gì, Vương Trạch Vinh lái xe đưa Uông Kiều đến một quán Karaoke khá đông khách.
Sau khi hai người đi vào, Uông Kiều nói với nhân viên phục vụ:
- Cho hai chai bia lạnh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nghe nói uống bia và hút thuốc khi hát có thể làm mất giọng, chúng ta không nên uống nhiều.
Vương Trạch Vinh chỉ là muốn nhắc Uông Kiều không nên uống nhiều.
Uông Kiều nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền nói:
- Dù sao cũng không cần anh chịu trách nhiệm mà.
Vương Trạch Vinh gãi đầu, Uông Kiều hôm nay sao là lạ vậy nhỉ?
Hai người vào phòng, Uông Kiều cười nói:
- Anh có thể hát không?
Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Anh cho đến bây giờ gần như không hát, vì thế ít đi hát.
- Ha ha, còn có thứ anh không biết sao. Tiểu Phỉ nói anh là người giỏi nhất trên đời, không ngờ không biết hát.
Vương Trạch Vinh nói:
- Mặc dù không hát nhưng anh ngồi nghe là được mà.
Uông Kiều cười hì hì.
Lúc này Uông Kiều đã không còn u oán như trước, tâm trạng tốt hơn nhiều. Thấy Uông Kiều vui như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì.
Uông Kiều rất nhanh chọn bài.
Thấy Vương Trạch Vinh rót bia, Uông Kiều cười nói:
- Hôm nay một mình em hát, anh là người nghe duy nhất.
Vương Trạch Vinh dựa lưng vào ghế mà nói:
- Tốt quá, trong thời gian này anh rất mệt mỏi, có một người biểu diễn thì anh phải thưởng thức mới được.
Vương Trạch Vinh uống ngụm bia và thấy cả người thật sảng khoái, tâm trạng cũng dễ dàng hơn.
- Ngon quá.
Vương Trạch Vinh rất thích cảm giác mát lạnh tận trong lòng.
Uông Kiều cũng uống một hớp lớn.
Cô cởi áo khoác ngoài ra làm mắt Vương Trạch Vinh sáng lên. Uông Kiều rất đẹp, ngồi với người phụ nữ đẹp như vậy ở trong phòng, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất vui vẻ.
Uông Kiều cầm mic mà hát.
Uông Kiều hát rất hay, giọng cao và trầm ấm khiến người nghe rất thích.
Vương Trạch Vinh nghe thấy có chút không đúng, Uông Kiều hát đều là những bài nhạc buồn, người nghe không thể nào vui được.
Sau khi Uông Kiều hát xong và ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Sao em lại chọn bài hát buồn thế, sao không hát mấy bài sôi nổi như Đảng cộng sản …
Uông Kiều cười hì hì nói:
- Anh đó, ba câu không rời nghề, em thua đó.
Uông Kiều giơ chén lên nói với Vương Trạch Vinh:
- Cạn.
Cô uống cạn cốc bia.
Thấy Uông Kiều rót bia, Vương Trạch Vinh nói:
- Em có phải muốn chuốc say mình không?
Uông Kiều không nói gì mà đứng dậy hát.
Vương Trạch Vinh thấy cô lại chọn một bài hát rất buồn, hắn lại nhíu mày.
Nghe lời bài hát, Vương Trạch Vinh có thể thấy được tâm trạng của Uông Kiều bây giờ. Trong lòng hắn cũng hiểu được suy nghĩ của cô. Uông Kiều rất đáng thương, có thể chưa được trải nghiệm tình yêu đã lấy Lâm Khâm, mà Lâm Khâm lại không hề yêu cô. Bây giờ Uông Kiều như một quả phụ vậy.
- Đêm cô đơn tôi nhớ ai, ai khiến tôi khóc, có phải chỉ có mình tôi say.
Nghe Uông Kiều buồn bã mà hát, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Ai cũng có thể thấy cô có quyền thế của một gia tộc mạnh, nhưng ai có thể thấy cô cô đơn như vậy.
Thấy Uông Kiều đi tới, Vương Trạch Vinh lần này không có khuyên cô không uống. Hắn đưa cốc cho cô rồi nói:
- Muốn sống thì phải vui vẻ nhiều, rảnh rỗi thì đi du lịch cũng tốt. Có khi anh cũng nghĩ nếu mình có thời gian thì sẽ một mình xách vali đi khắp nơi trên thế giới. Được như vậy thì quá tốt.
Uông Kiều nói:
- Em cũng nghĩ đến, cũng đã là. Có lần em đi bơi một mình nhưng nửa đường không còn tâm trạng nữa. Một mình đi trên đường cũng làm người ta rất buồn.
Uống cạn cốc, Uông Kiều đã hơi say.
Cô đứng lên cầm mic hát.
Vương Trạch Vinh nhìn bài hát mà khẽ lắc đầu.
- Tìm một người yêu em.
Thấy bài hát này, Vương Trạch Vinh liền bực tức Lâm Khâm. Một cô gái như vậy mà y lại bỏ mặc ở Bắc Kinh.
Nghĩ đến Lâm Khâm, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện mình cũng không hơn gì. Mình để Tiểu Giang một mình nuôi con ở phương xa, Lục Bích Tuyết cũng hiếm khi gặp mình, lại nghĩ tới Lữ Hàm Yên tốt như vậy mà mình còn có đủ người phụ nữ, trong lòng rất áy náy.
Vương Trạch Vinh uống cạn cốc, hắn thật hy vọng mình tìm được cảm giác say.
Vương Trạch Vinh đứng lên đi ra ngoài rồi nói với nhân viên phục vụ:
- Lấy cho tôi một chai rượu mạnh nhất.
Vương Trạch Vinh nói xong liền quay vào phòng.
- Màn đêm buông xuống, có một ngọn đèn phía sau em, tìm một người đến chăm sóc em …
Giọng hát của Uông Kiều càng thêm buồn bã.
Nhân viên phục vụ đã mang tới một chai rượu đến.
- Thưa anh, chỗ chúng em chỉ có loại này.
Vương Trạch Vinh nhìn nhân viên phục vụ đi ra, hắn mở chai rót ra và uống.
Hắn thầm mắng vẫn là rượu lạnh.
Uông Kiều hát xong liền đi tới cầm chai rót một chén và uống, cô khóc.
Uông Kiều nói:
- Rượu này có thể là thứ em cần.
Vương Trạch Vinh không hề say nên có uống mãi cũng thế. Hắn thấy bia lạnh là tốt nhất.
- Nhảy với em chứ?
Uông Kiều uống thêm cốc bia lạnh rồi nói với Vương Trạch Vinh.
Trong tiếng nhạc, Vương Trạch Vinh đứng lên ôm Uông Kiều mà nhảy.
Đã lâu không nhảy nên mới đầu Vương Trạch Vinh giẫm vào chân Uông Kiều làm cô cười nói:
- Không ngờ anh làm đến Phó bí thư Tỉnh ủy mà nhảy cũng không biết. Em đúng là tin anh là người tốt.
Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi mà nói:
- Em đánh giá một người tốt hay xấu là dựa vào nhảy sao?
Uông Kiều nói:
- Dù sao em cho rằng người thường xuyên đi nhảy là xấu.
- Anh thấy em nhảy rất giỏi mà.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Kiều sẵng giọng nói:
- Ý của anh nói em không phải người tốt?
- Đây là theo lý luận của em mà.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Uông Kiều im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói:
- Em trước đây ít khi nhảy, gần đây em thường xuyên đi nhảy với mọi người. Em không thích ở nhà một mình. Ngồi một mình trong phòng, tâm trạng của em rất không tốt.
Nói xong Uông Kiều khẽ hát.
- Trời đang mua, trái tim em cũng đang khóc. Em muốn một người ôm chặt em, làm ấm trái tim giá lạnh của em. Nước mắt em chảy lên ngực anh, anh lại không thấy nỗi buồn của em …
Uông Kiều dựa vào người Vương Trạch Vinh.
Cảm nhận Uông Kiều rất nóng, Vương Trạch Vinh biết cô đã say.
Tay cô khoác lên cổ Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi, hắn hiểu nếu mình có quan hệ kia với Uông Kiều sẽ có hậu quả như thế nào. Hắn vội vàng nói:
- Em uống nhiều quá rồi, anh đưa em về nhà.
- Em không về, em không muốn về ngôi nhà giá lạnh đó.
Uông Kiều nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh mà nói.
Nghe Uông Kiều nói như vậy, Vương Trạch Vinh biết cô đã say và không biết mình đang ở đâu.
- Trạch Vinh …
Uông Kiều đột nhiên nhẹ nhàng nói.
Nghe giọng nói đầy âu yếm, Vương Trạch Vinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Đừng nghĩ em say, em không say. Em yêu anh.
Uông Kiều vùi đầu vào lòng Vương Trạch Vinh.
Quyết không thể tiếp tục như vậy.
Vương Trạch Vinh dìu Uông Kiều đi ra, lên xe và đưa cô về khách sạn.
Lỗ Na cũng chưa về. Vương Trạch Vinh thấy Uông Kiều đã say nên hắn đi lấy khăn ngâm nước nóng và lau mặt, tay cho cô, sau đó cởi áo ngoài và đỡ cô lên giường. Sau đó hắn rót một chén nước nóng đặt trên bàn cạnh giường cô.
Thấy Uông Kiều đã ngủ, Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói:
- Ngủ ngon nhé.
Nói xong hắn đóng cửa đi ra.
Vương Trạch Vinh không biết lúc này Uông Kiều đang khóc. Cô cảm nhận được Vương Trạch Vinh chăm sóc mình, cô rất hạnh phúc.