Sau khi bản kế hoạch được Lâm Chính Vũ quyết định triển khai, Trương Tất Tường tìm Vương Trạch Vinh để thảo luận:
- Trạch Vinh, kế hoạch của cháu được Bí thư Lâm rất coi trọng. Sau khi quay lại cháu mau chóng biến thành phương án chi tiết để thực hiện. Chú sẽ đem phương án này để cho lãnh đạo của hai tỉnh Giang Sơn và Phú Châu nghiên cứu. Nếu được thông qua thì việc này sẽ rất nhanh chóng được khởi động.
Vương Trạch Vinh vui mừng nói:
- Được lãnh đạo ủng hộ là quá tốt rồi. Cháu sẽ tận lực làm thật tốt việc này.
Trương Tất Tường cũng rất cao hứng, nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu làm thực tốt. Có thể chủ động đề xuất phương án, như thế này là cháu đã đi trước các tỉnh bạn. Bây giờ vào các đợt nghỉ lễ thì sự phát triển kinh tế trong cả nước đều giảm đi, bây giờ các địa phương khác đều lợi dụng công việc này để kéo nền kinh tế lên. Phương án này đã đón đầu được yêu cầu thực tế, chú tin tưởng rằng các tỉnh khác đều thấy hứng thú với kế hoạch này. Nếu ba tỉnh có thể phát triển kinh tế trên phương diện này thì đây là điều quá tốt. Chưa kể còn kéo các ngành nghề kinh tế lên, cháu thật sự là biết cách khai thác.
Sau khi Vương Trạch Vinh được Trương Tất Tường khẳng định như vậy thì trong lòng rất phấn chấn. Đây chính là phương án do tự mình làm ra, hắn âm thầm hạ quyết tâm bất kể như thế nào thì mình cũng phải nắm được vào tay, nếu có thể do mình vận hành và thao tác thì công việc này chắc chắn phải thành công.
Từ văn phòng Trương Tất Tường đi ra, Vương Trạch Vinh đi tới văn phòng của Nhậm Trạch Hải.
Nhìn ra cửa thấy Vương Trạch Vinh, Nhâm Trạch Hải vội vàng đứng lên bắt lấy tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tình hình như thế nào? Lần này trở về là có chuyện gì vậy?
Vương Trạch Vinh nói:
- Để báo cáo công tác, hơn nữa tôi cũng có một bảng kế hoạch muốn trình lên các lãnh đạo xem xét.
Nhâm Trạch Hải mỉm cười nói:
- Khai triển công tác của các cậu cũng không tốt lắm, rất nhiều các cuộc tranh luận, thật sự là không được. Tôi đang định nói với cậu tìm cách đổi một vị trí khác, thử sang bên kia xem thử.
Nhâm Trạch Hải chỉ chỉ về phía văn phòng của Trương Tất Tường.
Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy ấm áp đối với sự quan tâm của Nhâm Trạch Hải, cười nói:
- Phải rèn luyện chút đã rồi nói sau vậy.
Nhâm Trạch Hải biết Vương Trạch Vinh có chỗ dựa vững chắc liền cười nói:
- Việc này là do cậu thôi. Đúng rồi, cậu có bản kế hoạch gì sao không chạy tới các phòng chuyên môn báo cáo?
Vương Trạch Vinh liền nói qua kế hoạch về sản nghiệp đại du lịch của mình một lần.
Nhâm Trạch Hải nghe xong liền nói:
- Trạch Vinh, hạng mục này đúng là một hạng mục tốt. Tôi chỉ lo lắng chính là trong quá trình vận hành khai thác tồn tại rất nhiều lực cản. Cậu cũng đừng xem thường việc này. Trong ngành sản xuất du lịch này trước đây cũng đã được đề cập nhiều, lợi ích được phân phối rất phức tạp, không phải là chuyện tình tốt đâu.
Từ nơi bà mẹ vợ của mình, Vương Trạch Vinh cũng đã biết được một ít rằng ở trong lĩnh vực này cũng có các nhiễu loạn, trong lòng ít nhiều cũng có tư tưởng chuẩn bị liền gật đầu nói:
- Việc này tôi hiểu được, có lẽ việc xấu sẽ không rơi trên đầu tôi đâu.
Nhâm Trạch Hải cũng chỉ nói đến đây, hắn cũng không giằng co quá nhiều ở việc này. Hắn nói với Vương Trạch Vinh:
- Thế nào, tối nay tôi triệu tập anh em lại tụ họp một chút chứ?
Vương Trạch Vinh nghĩ công việc của mình đang rất gấp, đang muốn lập tức quay về. Hơn nữa hắn đang còn nghĩ trong bụng là đến nhà Quách sư phụ chơi một chút nên nói với Nhâm Trạch Hải:
- Hôm nay thôi vậy, để lần tụ họp này vào lần khác đi. Tôi phải quay về bây giờ, hôm nay tôi còn có một ít việc cần xử lý.
Nhâm Trạch Hải mỉm cười nói:
- Xem ra cậu bây giờ là người của hai thế giới rồi. Thế thôi vậy, để lần sau ta tụ họp.
Về tới nhà, Vương Trạch Vinh mở máy tính ra tra khảo các tài liệu có liên quan đến các khía cạnh của môi trường du lịch. Hắn đồng thời ngồi ở đó nghiên cứu để hoàn thiện các vấn đề trong phương án của mình.
Về đến cửa, Lữ Hàm Yên nhìn thấy Vương Trạch Vinh đang ngồi trầm tư trong phòng liền cười nói:
- Thế nào mà anh một mình ngồi nghĩ thế này, có phải anh đang nghĩ đến Tiểu Giang không vậy? Mà Tiểu Giang này cũng thật là, thời gian dài như vậy cũng không quay lại trông nom ông xã của mình!
Nghe ra ý ghen tị của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh liền kéo Lữ Hàm Yên ngồi ở trên đùi của mình, giơ tay sờ mó bộ ngực của Lữ Hàm Yên một hồi rồi nói:
- Cái này ăn có vẻ ngon đây.
Bị Vương Trạch Vinh sàm sỡ, Lữ Hàm Yên mỉm cười yêu kiều.
Nhìn đến bộ ngực mê người của vợ mình, lửa dục Vương Trạch Vinh vô tình bốc lên trong người.
Cảm nhận được biến hóa thân thể của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên nói nhỏ:
- Không được dụ dỗ em. Bây giờ em đang mang thai, phải bảo vệ em bé.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Làm nhè nhẹ chắc không có vấn đề gì.
Lữ Hàm Yên lắc đầu nói:
- Không được. Phải vất vả lắm em mới mang thai được. Trong thời điểm mấy tháng đầu này em quyết tâm không làm chuyện đó đâu.
Cô bây giờ cũng không quá để ý đối với các chuyện giường chiếu. Sau khi đã có em bé thì cô lấy chuyện chăm sóc em bé làm việc chính.
Vương Trạch Vinh kéo tay Lữ Hàm Yên đặt ở trên cái bộ phận đó của mình rồi nói:
- Em xem, hỏa lực rất mạnh đó.
Nghe được lời nói của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất buồn bực. Nếu như theo lời nói của Lữ Hàm Yen thì mình bị cấm dục quá dài ngày.
Lữ Hàm Yên do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Nếu không thì để em dùng tay giúp anh vậy.
Việc này đúng là Lữ Hàm Yên chưa từng làm qua, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy thú vị, trong lòng lập tức muốn thực hiện luôn. Tuy nhiên nghĩ đến Lữ Hàm Yên đến nay vẫn rất bảo thủ liền nói:
- Bỏ qua đi. Thôi thì nhịn một chút vậy.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, trong lòng Lữ Hàm Yên cũng rất hứng thú liền giơ tay bắt đầu cởi dây thắt lưng của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Mẹ chắc sắp về, hay là thôi đi.
Lữ Hàm Yên khẽ cười một tiếng, quay ra đóng cửa kín lại rồi xoay người lại giúp Vương Trạch Vinh giải quyết.
Dù sao cũng chưa làm việc này bao giờ nên động tác của Lữ Hàm Yên làm thật quá kém.
Kỹ thuật tệ quá!
Trong lòng Vương Trạch Vinh thầm than, đúng là đau ơi là đau.
Vội vàng bắt đầu làm công tác giáo dục, dưới sự chỉ bảo của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên thú vị nói:
- Hóa ra là như thế này cũng tới được.
Sau khi giúp Vương Trạch Vinh thanh lý các hậu quả xong, Lữ Hàm Yên nép vào lồng ngực của Vương Trạch Vinh nói;
- Trong khoảng thời gian này em không có thể cùng anh làm chuyện đó được. Hay để em gọi điện thoại bảo Tiểu Giang về vậy?
Tuy rằng trong lòng Vương Trạch Vinh rất là muốn, nhưng hắn biết mình bây giờ quyết không thể tỏ vẻ đồng ý, đành giả vờ nói một cách tùy ý:
- Em cũng không nên nói chuyện linh tinh, thôi chịu khó vượt qua vậy.
Lấy tay nhéo Vương Trạch Vinh một hồi, Lữ Hàm Yên cười nói:
- Giả vờ giả vịt!
Ăn cơm chiều xong, Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên và Lữ Khánh Phân:
- Anh tới nhà Quách sư phụ đây.
Lữ Hàm Yên nói:
- Trên đường đi cẩn thận nhé.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Trên đường đi lại còn có chuyện gì?
Trong nhà Quách Vận Lâm rất là náo nhiệt, khi Vương Trạch Vinh đến đây đã nhìn thấy bên trong còn có mấy cô gái đang ngồi.
- Tiểu Vương, cậu đã trở về?
Quách Vận Lâm nhìn thấy Vương Trạch Vinh đang đứng ở cửa rất là cao hứng. Tuy rằng ông rất có ác cảm với các hơi hướng bất chính nhưng Quách gia có thể có ngày hôm nay ít nhiều có dính dáng đến người của Vương Trạch Vinh. Đối với vị đồ đệ là lãnh đạo cấp Phó Giám đốc Sở này, Quách Vận Lâm cảm thấy đúng là mình đang còn nằm mơ, không hiểu như thế nào mà thu được một đồ đệ như vậy.
- Anh Vinh, anh đã đến.
Quách Tinh Chi từ trên ghế sô pha đứng lên, cô nhìn thấy Vương Trạch Vinh đến nhà liền rất vui mừng. Vương Trạch Vinh có thể nói là ân nhân của cô, không có Vương Trạch Vinh thì cô căn bản không có khả năng trở thành cảnh sát. Hiện tại cô xem Vương Trạch Vinh trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của mình.
Mấy cô gái là bạn cùng lớp với Quách Tinh Chi, trong đó có Lâm Khả Tây và Khương Linh.
Nhìn thấy Quách Tinh Chi khiêm nhường đứng lên như vậy, Lâm Khả Tây sau khi Quách Tinh Chi ngồi xuống liền bước lại gần hỏi nhỏ giọng bên tai:
- Bạn trai của bạn à?
Quách Tinh Chi đánh nhẹ lên người Lâm Khả Tây một cái rồi nói:
- Không được nói lung tung, là đồ đệ của ba tôi đấy.
Lâm Khả Tây nói:
- Cũng đẹp trai đấy, mình còn tưởng đây là bạn trai của bạn. Nếu mà như vậy thì thật là đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp quốc sắc thiên hương như bạn.
Quách Tinh Chi nghĩ thầm: tôi cũng muốn trở thành bạn gái của người ta lắm nhưng cũng còn phải đợi người ta đồng ý đã. Hơn nữa, Vương Trạch Vinh đã có gia đình, có một cô vợ rất xinh đẹp. Trong khoảng thời gian này cô đã sớm thăm dò hoàn cảnh của Vương Trạch Vinh.
Khương Linh nhìn thấy Quách gia có người tới chơi, nhìn Quách Tinh Chi nói:
- Đi thôi, chúng ta đi nào!
Cô lần này không được trở thành một cảnh sát, hiện tại đã theo người nhà bắt đầu công việc buôn bán.
Lâm Khả Tây nói:
- Nhanh nhanh lên, Mai Đạo Đức đang chờ.
Mai Đạo Đức kia chính là vị đội trưởng mà cô đã câu dẫn được.
Tuy rằng không muốn đi nhưng Quách Tinh Chi cũng không nỡ từ chối liền nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:
- Anh Vương, anh có đi chơi một chút không, đi hát ấy mà.
Vương Trạch Vinh hôm nay tới là để thỉnh giáo Quách Vận Lâm một ít động tác Thái Cực Quyền nên mỉm cười nói:
- Các em đi thôi, anh còn phải nói chuyện với sư phụ đã.
Trong lòng Quách Tinh Chi có chút thất vọng, đành phải bất đắc dĩ đứng lên đi theo các bạn mình ra ngoài.
Lâm Khả Tây ôm lấy Quách Tinh Chi nói:
- Mình nhìn thấy dường như bạn có chút cảm giác với tên kia, hắn là người như thế nào vậy?
Quách Tinh Chi nói:
- Anh ấy là đồ đệ của ba mình, cậu cứ tưởng bở.
Lâm Khả Tây nói:
- Tại Cục công an thành phố có không ít người muốn theo đuổi bạn, chịu khó nắm bắt một chút câu lấy một con cá lớn. Chỉ cần câu được một lãnh đạo thì tuổi già của cậu lập tức mỹ mãn!
Hiện tại cô ta có chút không được vừa lòng đối với vị đội trưởng này.
Trong lòng Quách Tinh Chi thầm nghĩ, Cục Công an thành phố kia thì tính làm gì, Vương Trạch Vinh mới là cá lớn. Đáng tiếc là đã bị người khác câu đi mất rồi.
Nhìn thấy nhóm người của Quách Tinh Chi rời đi, Vương Trạch Vinh liền thăm hỏi Quách Vận Lâm:
- Sư phụ, người gần đây có vấn đề gì không?
Quách Vận Lâm cười nói:
- Tôi thì có thể có vấn đề gì.
Bà vợ già của hắn cười nói:
- Vấn đề đến thì chỉ có một đó là sau khi mất đi chức tuần tra viên kia thì trong người cảm thấy không được thoải mái.
Quách Vận Lâm nói:
- Cái loại công tác làm ảnh hưởng kia tôi không thèm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sư phụ, trong khoảng thời gian này khi con luyện Thái Cực Quyền thì con thấy có một vài chiêu thức có vẻ không xuôi. Hôm nay con đến để xin sư phụ chỉ giáo cho một chút.
Quách Vận Lâm đứng dậy nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Đi, xuống dưới nhà đi. Cậu đánh thử tôi xem.
Nhìn bộ quyền do Vương Trạch Vinh đánh xong, Quách Vận Lâm thở dài nói:
- Tiểu Vương, nói thật cậu đánh bộ quyền này còn hoàn hảo hơn nhiều so với tôi. Thực sự bây giờ tôi không chỉ dạy được cho cậu.
Gần đây vào lúc Vương Trạch Vinh đánh quyền thì hắn cảm thấy quyền thức có thể dẫn đường cho quan khí vận hành, vì thế khi đánh quyền đều có ý dẫn đường cho quan khí trong người vận hành. Rất nhiều vùng trên cơ thể khi vận hành quan khí thì rất thuận lợi vượt qua, nhưng mà hắn cũng phát hiện được một ít tình huống. Trên cơ thể có một ít vùng khi vận hành các chiêu thức của quyền thì quan khí cũng không thể vượt qua được.
Nghe thấy Quách Vận Lâm cũng không thể chỉ bảo thêm được thì trong lòng Vương Trạch Vinh có chút thất vọng. Hắn biết chắc chắn đã xuất hiện một số vấn đề, nếu không khi thi triển bộ quyền này thì quan khí chắc hẳn là vượt qua một cách thuận lợi.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Vương Trạch Vinh, Quách Vận Lâm vỗ vỗ bả vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Nếu không thì ngày mai tôi và cậu thử đi đến Đạo Quán Ngưu Thanh Quan xem, có lẽ các sư phụ ở trong đó có thể chỉ giáo cho cậu.
Nghe xong những lời này Vương Trạch Vinh rất động tâm, nhưng nghĩ đến ngày mai phải quay lại tỉnh Giang Sơn nên đành phải nói:
- Sư phụ, thôi để lần sau đi. Trong khoảng thời gian này, con còn có rất nhiều việc phải làm. Con phải quay lại tỉnh Giang Sơn bây giờ.
Quách Vận Lâm nói:
- Thế đành thôi vậy. Chừng nào cậu trở lại thì tôi đưa cậu đến.