Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Hồng Quân nói:
- Có chuyện gì mà cần báo cáo gấp với tôi như vậy?
Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ tịch tỉnh Hồng, Thường Hồng xảy ra một chuyện có liên quan đến ngài.
Hồng Quân nghe thấy thế liền trầm giọng nói:
- Cậu nói đi.
Nghe xong Vương Trạch Vinh báo cáo, Hồng Quân không ngờ lại là việc này. Hồng Thừa Tường lừa nhiều quan chức như vậy, lại còn hối lộ, Hồng Quân mặc dù có chút lo lắng nhưng đó không phải họ hàng gì với mình. Nhưng bây giờ đang là thời kỳ quan trọng, ai biết có người lợi dụng việc này không?
Hồng Quân nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh. Y nghi ngờ Vương Trạch Vinh đến là có ý đồ.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Hồng Quân không ngừng suy nghĩ việc này.
Một lát sau Hồng Quân hỏi:
- Các đồng chí định xử lý như thế nào?
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền biết Hồng Quân thử mình, chẳng qua hắn cũng không muốn đạt mục đích gì từ đây. Hôm nay đến báo cáo với Hồng Quân chính là liên quan đến y, nên Vương Trạch Vinh đến báo cáo một chút mà thôi.
- Chủ tịch Hồng, tôi thấy bây giờ sắp Đại hội, tất cả đều cố gắng không mở rộng ảnh hưởng.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hồng Quân thở dài một tiếng rồi nói:
- Chuyện giao cho Thường Hồng các cậu.
Vương Trạch Vinh sau khi quan sát vẻ mặt Hồng Quân thì thấy đối phương rất coi trọng việc này.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Hồng Quân nhất định sẽ lên làm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn. Vào lúc này y đương nhiên không hy vọng xuất hiện bất cứ ảnh hưởng gì. Vụ án lừa gạt này mặc dù không liên quan gì đến y, chẳng qua nếu chuyện này ai đó muốn làm lớn thì cũng có vấn đề.
Bây giờ Hồng Quân đang nghi ngờ Vương Trạch Vinh, ngay khi mình sắp lên chức thì vì sao Vương Trạch Vinh đột nhiên lại làm ra việc này? Chẳng lẽ là ngẫu nhiên sao? Hồng Quân nghĩ đến Uông Nhật Thần sau lưng Vương Trạch Vinh thì trong lòng có chút lo lắng.
Vương Trạch Vinh vừa ra ngoài thì Uông Nhật Thần liên tục gọi vài cuộc điện thoại. Y biết việc này Uông Nhật Thần không thể không nghe thấy, thậm chí có thể Uông Nhật Thần đứng phía sau. Uông Nhật Thần sắp lui nhưng tỉnh Giang Sơn lại có nhiều người Uông hệ, Uông Nhật Thần chẳng lẽ cam tâm vứt hết quyền lực đi ư? Hồng Quân không tin Uông Nhật Thần là người như vậy.
Hồng Quân cũng có chút khó hiểu, hôm nay Vương Trạch Vinh đến báo cáo với mình là có mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ vì việc liên quan tới mình mà đến báo cáo sao? Hồng Quân lắc đầu, việc này không đơn giản như vậy.
Sau khi ra khỏi văn phòng Hồng Quân, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi quyết định đến chỗ Uông Nhật Thần báo cáo. Xe Vương Trạch Vinh vừa đi ra trụ sở Ủy ban thì thư ký Uông Nhật Thần – Hùng Hồng Vinh gọi tới. Hùng Hồng Vinh nói:
- Bí thư Vương, Bí thư Uông gọi anh tới.
Nghe thấy lời này, Vương Trạch Vinh biết Uông Nhật Thần biết mình ở Thành phố Phượng Hải.
Hùng Hồng Vinh đã được quyết định điều đến một thành phố làm Phó thị trưởng, Vương Trạch Vinh nói:
- Chúc mừng thư ký Hùng.
Hùng Hồng Vinh cười nói:
- Sau này còn cần nhờ Bí thư Vương giúp nhiều.
Trước khi Uông Nhật Thần lui đã bố trí cho Hùng Hồng Vinh. Hùng Hồng Vinh ít nhiều cũng vui vẻ.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Thư ký Hùng, Bí thư Uông tìm tôi có việc gì?
Theo tình hình Hùng Hồng Vinh không để lộ ra, chẳng qua nghĩ đến về sau sẽ có nhiều việc cần nhờ Vương Trạch Vinh nên nhỏ giọng nói:
- Hình như là vụ án lừa gạt.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền biết việc kia đã đến tai Uông Nhật Thần.
Nghĩ đến Uông Nhật Thần biết nhanh như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình, xem ra Uông Nhật Thần có người ở Thường Hồng ngoài mình.
Vào văn phòng Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Uông, tôi vừa đến văn phòng Chủ tịch Hồng.
Nếu Uông Nhật Thần biết việc mình đến chỗ Hồng Quân, Vương Trạch Vinh trực tiếp nói ra.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Có phải là việc của Điền Lâm kia?
Nhìn như tùy ý nhưng Vương Trạch Vinh có thể nghe được vẻ không hài lòng. Mình phải nên báo cáo với Uông Nhật Thần trước mới phải.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Thường Hồng khi điều tra việc tiền lương của công nhân thì không biết sao lại xuất hiện vụ án lừa gạt và liên quan đến Chủ tịch tỉnh Hồng. Tôi lo việc này có quan hệ tới Chủ tịch Hồng nên đến báo cáo một chút.
Uông Nhật Thần gật đầu nói;
- Nếu liên quan đến Chủ tịch Hồng thì cậu kịp thời báo cáo là đúng. Ý của Chủ tịch Hồng là gì?
Vương Trạch Vinh không giấu diếm:
- Chủ tịch Hồng hỏi ý kiến tôi, tôi thấy bây giờ sắp Đại hội, Trung ương yêu cầu chúng ta giữ ổn định. Vào lúc này nếu để lộ việc này ra thì tôi nghĩ xử lý trong phạm vi nhỏ. Hơn nữa Thường Hồng xảy ra vụ án này có thể gây ra động đất, liên quan rất nhiều người. Nếu chẳng may truy xét ra quá nhiều người sẽ có ảnh hưởng không tốt tới tỉnh Giang Sơn, Thường Hồng.
Uông Nhật Thần đứng dậy đi tới ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh, ném cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc.
Uông Nhật Thần nói:
- Trạch Vinh, cậu nói đúng. Sắp Đại hội rồi, sau đây tôi sẽ về hưu. Ở tình hình này thì tỉnh Giang Sơn nhất định sẽ thay đổi, cậu phải chuẩn bị tâm lý.
Không ngờ Uông Nhật Thần đột nhiên nói với mình như vậy, Vương Trạch Vinh rất nhanh suy nghĩ ra lời này của Uông Nhật Thần.
- Bí thư Uông, ý của ngài là?
Uông Nhật Thần cười nói:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì người thay thế tôi là Chủ tịch Hồng.
Vương Trạch Vinh có thể nghe ra, Uông Nhật Thần nhấn mạnh chữ “Không có bất ngờ gì xảy ra”
Chẳng lẽ nói ý của Uông Nhật Thần muốn lợi dụng việc này để làm gì đó?
Chẳng qua Vương Trạch Vinh có chút đau đầu, chuyện này có thể làm gì chứ?
Nhìn Vương Trạch Vinh một chút, Uông Nhật Thần nói:
- Bởi vì vụ án dính dáng quá nhiều quan chức nên dựa vào Thường Hồng thì hơi quá sức, tôi thấy cậu giao cho Sở công an. Thường Hồng cũng dẫn Điền Lâm lên tỉnh, về phần quan chức Thường Hồng dính dáng đến thì theo ý kiến của Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi nghe lời Bí thư Uông.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Được rồi, Thường Hồng tôi giao cho cậu, Phó chủ tịch cũng rất khen ngợi cậu.
Sau khi ra khỏi văn phòng Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình. Xem ra Uông Nhật Thần còn định mượn việc của Điền Lâm để gây chuyện đây.
Vương Trạch Vinh trực tiếp về Thường Hồng, vấn đề tiền lương của công nhân chỉ là một phương diện. Vương Trạch Vinh còn nhiều việc cần làm.
Thư ký xx nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, vừa nãy Cục trưởng Duẫn gọi tới.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh gọi điện cho anh ta hộ tôi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tiền nợ lương đã đòi được chưa?
Vương Trạch Vinh quan tâm nhất là vấn đề này.
Duẫn Lương Quang vui vẻ nói:
- Bí thư Vương, tôi đang muốn báo cáo với ngài việc này. Lần này sau khi Điền Lâm bị bắt thì đã lấy lại được tài chính, căn cứ chỉ thị của ngài thì chúng tôi đã trả lại số tiền này cho ngân sách thành phố.
Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh đã yên tâm. Nếu vụ án Điền Lâm giao lên tỉnh, tiền nhất định cũng giao lên. Nếu bây giờ không lấy lại thì không biết kéo đến bao giờ.
- Cục trưởng Duẫn, từ chuyện lần này đã cho thấy công tác của cục Lao Động có một vài vấn đề, hy vọng các đồng chí có thể nhanh chóng điều chỉnh cục Lao Động.
Duẫn Lương Quang vốn nghĩ Vương Trạch Vinh sẽ nhân cơ hội này làm khó mình, bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì yên tâm, lập tức nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, cục Lao Động lập tức tự kiểm điểm, xử lý các đồng chí không làm tròn chức trách.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ xem tiếp theo Uông Nhật Thần sẽ làm như thế nào. Có lẽ Uông Nhật Thần sẽ bố trí trước khi lui. Có chuyện của Điền Lâm thì tình hình trong tỉnh rất phức tạp.