Nhìn một đám người rời đi, Vương Trạch Vinh cũng đứng dậy đi ra ngoài. Việc này mặc dù ít nhiều có quan hệ với hắn, nhưng hắn chỉ là người liên lạc chứ không phải tiếp đón. Việc này xảy ra trong khách sạn nên không có quan hệ gì với hắn.
Triệu Hải Đào là người đau khổ nhất, nhìn mọi người rời đi, hắn từ từ đứng lên nhưng tâm trạng rất kém.
Các thường vụ đều không muốn dính vào chuyện đáng chê cười này. Có người đang thầm thấy buồn cười. Phượng Hải vì đoàn khảo sát nước Pháp mà tuyên truyền mạnh, bây giờ xảy ra chuyện không biết Bí thư thị ủy và Thị trưởng sẽ như thế nào?
Vương Trạch Vinh cũng đã quan sát thấy cả Tiền Lâm Đào và Lô Cát Xuân đều có tâm sự. Xảy ra chuyện này Bí thư nhất định có trách nhiệm. Lô Cát Xuân càng không cần phải nói, hắn là Thị trưởng nên phụ trách công tác tiếp đón cơ mà.
Chuyện làm Vương Trạch Vinh đâu đầu nhất bây giờ chính là Ouni. Hắn hiểu rõ nếu quan hệ với Ouni sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào. Hơn nữa Ouni không biết giấu giếm, dù như thế nào cũng không thể phát triển thêm với cô ta.
Tình hình Phượng Hải bây giờ rất kỳ lạ, mặc dù ngoài mặt thì rất bình tĩnh, nhưng Vương Trạch Vinh không tin như vậy. Mọi người trong quan trường ngoài mặt thì thân thiết nhưng sau lưng không ngừng đâm nhau.
Ouni xúc động mà ôm mình thì nguy rồi. Vương Trạch Vinh đương nhiên không muốn chuyện như vậy xuất hiện.
Về đến nhà, Vương Trạch Vinh cười nói với Lữ Hàm Yên:
- Sao rồi, bảo em nhẹ một chút mà không nghe. Bây giờ cứ nằm đó.
Lữ Hàm Yên khẽ đấm Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Có con mệt mà.
- Em hôm nay nghe nói khách sạn xảy ra chuyện, rốt cuộc là như thế nào anh?
Lữ Hàm Yên cũng tò mò nên hỏi Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh đi tới ngồi xuống sô pha, hắn cầm lấy cốc trà mà nói:
- Việc đúng là kỳ quái. Em nói phụ nữ bây giờ sống trong nước tốt như vậy, sao lại thích ra nước ngoài?
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Anh bây giờ chẳng giống quan chức gì cả đó.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Da ngứa à, muốn đánh rồi.
Lữ Hàm Yên ngồi vào lòng Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Theo đuổi hạnh phúc là tự do mỗi người. Cô gái đó làm như vậy là theo đuổi hạnh phúc của mình. Chẳng qua cách làm đó lại khiến người ta phản cảm.
Lữ Hàm Yên nói tiếp:
- Em còn tưởng anh nửa đêm đi tìm tình nhân.
Vương Trạch Vinh không nói gì mà ngồi đó suy nghĩ. Lữ Hàm Yên nói đã nhắc nhở hắn. Nếu không giải quyết Ouni thì sẽ là quả bom nổ chậm.
Thấy Vương Trạch Vinh không nói, Lữ Hàm Yên thầm nghĩ hay là mình nói quá nên hôn vào mặt Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em không nói chuyện này nữa, không anh lại bực.
- Hàm Yên, thực ra anh không có ý gì với Ouni, em không nên lo lắng. Anh bây giờ rất đau đầu với cô ta. Không biết sau mà từ lúc cứu cô ấy vẫn như vậy. Hơn nữa Thị ủy còn yêu cầu anh phụ trách công tác tiếp đón. Anh muốn tránh cũng không được.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Không biết sao, sau khi biết anh có Tiểu Giang lại còn muốn làm chuyện kia với người khác, em liền khó chịu.
- Anh bây giờ chỉ một lòng với vợ thôi. Em nghĩ nhiều rồi.
Nhìn Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh đột nhiên có một suy nghĩ mà nói:
- Hàm Yên, anh thấy chuyện Ouni cần em ra tay mới được. Em có biện pháp gì tốt để cô ta từ bỏ suy nghĩ không?
Lữ Hàm Yên cũng rất coi trọng việc này nên nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Anh nói cho em biết anh có ý đồ gì với Ouni kia không?
- Có trời đất chứng giám, anh không có ý gì mà.
- Việc này em đã nghĩ rồi. Ouni kia chỉ là sùng bái anh mà thôi. Việc này giao cho em, em xử lý.
Cô lập tức đồng ý đi giải quyết việc này.
Vương Trạch Vinh thật không ngờ Lữ Hàm Yên lại chủ động đi làm nên vô cùng cao hứng:
- Vậy giao cho em. Chẳng qua Thị ủy yêu cầu anh tiếp đón bọn họ, em không thể làm chuyện gì đó.
- Việc này anh yên tâm, phụ nữ có biện pháp xử lý tốt hơn nam giới.
Lữ Hàm Yên mặc dù ngoài mặt không thể hiện gì nhưng thực ra cô rất mẫn cảm. Cô đương nhiên lo lắng Vương Trạch Vinh có quan hệ với Ouni kia. Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói muốn mình giúp, cô vô cùng cao hứng. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh không có cảm giác gì với Ouni.
Có Lữ Hàm Yên đi xử lý, Vương Trạch Vinh cố gắng tránh né Ouni. Nếu như nói hắn không có hứng thú với Ouni là không phải, chẳng qua hắn sợ người khác biết và sẽ ảnh hưởng xấu đến mình.
Người nước Pháp không bị chuyện tối qua ảnh hưởng. Hôm nay đoàn khảo sát nước Pháp đi đến vài thắng cảnh du lịch, Vương Trạch Vinh không đi theo.
Mấy hôm nay Vương Trạch Vinh rất mệt. Trước kia khi làm việc ở xã thấy lãnh đạo cùng người đi du lịch hắn khá hâm mộ nhưng cũng châm chọc. Bây giờ mình phụ trách, Vương Trạch Vinh cảm thấy đây không phải việc dễ dàng gì.
Lúc này Vương Trạch Vinh đang ngồi trong văn phòng xem văn bản. Đã lâu hắn không được yên tĩnh ngồi như thế này. Từ sau khi đến Phượng Hải, Vương Trạch Vinh luôn bận rộn với công việc.
Lúc này Phú Tuấn Tiên lại tìm tới.
Thấy Phú Tuấn Tiên, Vương Trạch Vinh liền đứng lên bắt tay mà nói:
- Bí thư Phú sao hôm nay lại rnahr rỗi như vậy?
Phú Tuấn Tiên là người thông minh, chuyện của con thì y không hề hận Vương Trạch Vinh. Y cũng từ việc này mà biết chỗ dựa của Vương Trạch Vinh rất mạnh. Càng suy nghĩ y càng phát hiện thế lực của Vương Trạch Vinh rất mạnh, ít nhất mạnh hơn mình rất nhiều. Bây giờ quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh là rất quan trọng.
- Trạch Vinh, huyện chúng tôi có một vài hạng mục muốn giới thiệu với người nước Pháp một chút, hy vọng anh có thể ủng hộ.
Phú Tuấn Tiên cũng thấy khả năng đầu tư của người nước Pháp, gần đây các huyện đều để ý đến việc này.
Nghe Phú Tuấn Tiên nói như vậy, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Chỉ cần có thể làm cho người nước Pháp đầu tư vào Phượng Hải thì hắn rất vui. Tuy nói thành tích là của người khác, nhưng làm lãnh đạo phụ trách thu hút đầu tư, hắn cũng có thành tích.
Vương Trạch Vinh đương nhiên ủng hộ nên nói:
- Anh yên tâm, tôi sẽ tiến hành phối hợp.
- Ha ha, tôi biết Trạch Vinh sẽ ủng hộ.
Sau khi nói xong việc này, Phú Tuấn Tiên cũng không rời đi mà đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu thuốc lá rồi cũng châm cho mình một điếu.
Vương Trạch Vinh nhìn Phú Tuấn Tiên, biết đối phương có điều cần nói.
- Trạch Vinh, tôi nghe được một vài tin tức. Sau chuyện giữa thanh niên nước Pháp và nữ nhân viên phục vụ thì bây giờ có nước Pháp có dư luận không tốt đối với Phượng Hải.
Phú Tuấn Tiên nhỏ giọng nói. Từ vẻ mặt có thể thấy y rất coi trọng việc này.
Vương Trạch Vinh nhìn Phú Tuấn Tiên một chút, hắn nghĩ chuyện nếu xuất hiện ở nước Pháp thì đa số là chỉ trích Phượng Hải. Vương Trạch Vinh có chút giật mình mà nói:
- Anh nghe được từ đâu?
Phú Tuấn Tiên nói:
- Từ đâu thì anh đừng hỏi, Trạch Vinh. Phượng Hải đúng là có nhiều chuyện.
Phú Tuấn Tiên có thể lên làm Bí thư huyện ủy, Thường vụ thị ủy thì đương nhiên có nguồn tin tức của mình.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hút xong điếu thuốc, Phú Tuấn Tiên mới đứng dậy đi ra.
Sau khi Phú Tuấn Tiên đi, Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ.
Phú Tuấn Tiên nói vậy là có ý tốt. Hắn vốn không cần nói ra việc này, nói ra với mình chính là muốn được gì đó. Đối với việc này, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Có một đồng minh thì mình coi như có viện binh ở Phượng Hải.
Trong Thị ủy Phượng Hải, Vương Trạch Vinh bây giờ liên minh với Bí thư Tiền Lâm Đào, bây giờ có thêm một Phú Tuấn Tiên thì coi như có chút lực lượng.
- Phó thị trưởng Vương, vừa nãy Thị ủy thông báo nói ngài sang họp.
Phú Tuấn Tiên vừa đi không lâu thì Khương Tắc Xương vào nói.
- Đi thôi.
Vương Trạch Vinh đứng lên. Khương Tắc Xương vội vàng thu dọn trên bàn Vương Trạch Vinh và cầm cặp đi theo. Thấy Khương Tắc Xương càng lúc càng thành thạo trong công việc, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu tên này đã có tiến bộ.
Vào phòng hội nghị ở Thị ủy, Vương Trạch Vinh thấy mấy thường vụ đã ngồi đó. Hắn bắt tay mọi người rồi ngồi xuống.
Chánh văn phòng Ủy ban Triệu Hải Đào ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh mà nhỏ giọng nói:
- Phó thị trưởng Vương, có lẽ hôm nay hop chính là chuyện người nước Pháp.
Lời này của hắn không khác gì không nói. Sau chuyện đó Triệu Hải Đào là người khổ nhất. Mấy người vốn quan hệ tốt với hắn bây giờ dần dần tránh ra. Chuyện này kiểu gì cũng có người phải chịu trách nhiệm, ai cũng đoán đó sẽ là do Triệu Hải Đào chịu.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Việc này quan hệ đến ngoại giao hai nước, xử lý có chút khó khăn.
Lúc này Tiền Lâm Đào và Mục Tuyết đã đi vào.
Nhìn mọi người, Tiền Lâm Đào nói:
- Hôm nay do Cục trưởng Mục thông báo tình hình.
Mục Tuyết nói:
- Sau khi ở Phượng Hải xảy ra chuyện giữa nữ nhân viên phục vụ và thanh niên nước Pháp, truyền thông nước ngoài có phản ứng không giống nhau. Hai hôm nay báo nước ngoài có nói về vấn đề nhân quyền của Trung Quốc, đây là một chuyện rất không tốt. Chuyện bây giờ đã điều tra rõ ràng, là do nữ nhân viên phục vụ của chúng ta chủ động quyến rũ thanh niên kia nên mới vậy. Việc này chúng ta rất bị động. Chẳng qua việc này cũng không phải trách nhiệm của riêng chúng ta, Rogge kia cũng có trách nhiệm.
Vương Trạch Vinh lúc này rất mất mặt, một quốc gia xảy ra chuyện này đúng là không có gì để nói.
Vương Trạch Vinh lén nhìn Triệu Hải Đào thì phát hiện vẻ mặt tên này rất kém. Ở chuyện này do Triệu Hải Đào quản lý không tốt mà thành. Thấy vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng nên tâm trạng của Triệu Hải Đào cũng kém đi nhiều.
Mục Tuyết nói tiếp:
- Ở chuyện này hai quốc gia cố gắng xử lý trong phạm vi hẹp. Cũng may là do Rogge và cô gái kia tỏ vẻ tự do yêu đương nên có thể hóa giải.
Việc này thành tự do yêu đương. Vương Trạch Vinh có chút buồn cười. Ouni nói Rogge kia là tên đào hoa, nữ nhân viên phục vụ đi theo Rogge thì không biết sẽ như thế nào?
Sau khi thông báo tình hình, Mục Tuyết còn nói thêm vài chính sách rồi rời đi.
Lúc này Tiền Lâm Đào nghiêm mặt nói:
- Các đồng chí, Lãnh đạo tỉnh ủy rất coi trọng việc này, nhiều lần gọi điện hỏi thăm. Lãnh đạo tỉnh ủy có cái nhìn lớn đối với công tác tiếp đón của chúng ta. Lần này không phải một hai người nước ngoài mà là đoàn khảo sát gần trăm người đến Phượng Hải. Xảy ra chuyện này, Phượng Hải coi như mất mặt.
Tiền Lâm Đào nói như vậy làm các thường vụ đều xấu hổ.
Mặc dù Tiền Lâm Đào không truy cứu trách nhiệm của ai, nhưng mọi người đều biết không biết chừng quan chức Phượng Hải sẽ bị ảnh hưởng. Đương nhiên ảnh hưởng lớn nhất đó là Triệu Hải Đào.
Hội nghị rất nhanh kết thúc, các thường vụ liền đi ra ngoài. Việc này rất khó xử lý.
Vương Trạch Vinh về đến nhà, Lữ Hàm Yên cười nói:
- Anh đoán xem hôm nay em đi gặp ai.
Vương Trạch Vinh đầu tiên nghĩ đến là Ouni. Chẳng qua hắn nghĩ hôm nay Ouni đi chơi nên không thể đoán được Lữ Hàm Yên đi gặp ai.
- Nói cho anh, hôm nay Ouni không đi chơi, em hẹn cô ấy.
Vương Trạch Vinh cố ra vẻ ngạc nhiên.
Lữ Hàm Yên kéo Vương Trạch Vinh ngồi xuống mà nói:
- Ouni thực ra rất thông minh. Sau khi em nói tình cảm của anh và em, cô ấy rất hâm mộ và nói không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.
- Dễ như vậy sao?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Chẳng lẽ anh không muốn bỏ?
Lữ Hàm Yên sẵng giọng nói.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Em có thể xử lý như vậy là tốt rồi.
Lữ Hàm Yên nói:
- Em và Ouni làm chị em. Cô ấy còn mời em đến nước Pháp.
Chuyện của Ouni đã được giải quyết, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Nghĩ đến hội nghị hôm nay, Vương Trạch Vinh bắt đầu phân tích chẳng may Triệu Hải Đào xảy ra chuyện thì Phượng Hải sẽ thiếu hai thường vụ, điều này ảnh hưởng lớn đến cục diện chính trị Phượng Hải. Mình có thể đạt được chỗ tốt gì từ đó không?