Quan Khí​

Chương 152: Chương 152: Tiến vào phòng làm việc của phó chủ tịch huyện




Phòng làm việc của Vương Trạch Vinh là phòng của Cao Thượng Minh trước đây. Chánh văn phòng Ủy ban huyện Đoạn Văn Lượng đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh cười nói:

- Phó chủ tịch Vương, ngài xem qua tình hình phòng làm việc rồi nếu cần bố trí lại thì bảo tôi.

Đoạn Văn Lượng trước đây quan to hơn Vương Trạch Vinh, trước mặt Vương Trạch Vinh toàn gọi hắn là “Tiểu Vương” này “Tiểu Vương” kia. Nhưng bây giờ Vương Trạch Vinh trở thành phó chủ tịch thường trực, điều này Đoạn Văn Lượng rất kinh ngạc nhưng không thể không thích ứng gọi thành Phó chủ tịch Vương. Hắn ta gọi rất thuận miệng.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi là người theo thuyết vô thần, phòng làm việc chỉ cần có thể công tác là được, không cần phải điều chỉnh.

Đoạn Văn Lượng kính phục nói:

- Phó chủ tịch Vương thật tiết kiệm.

Đoạn Văn Lượng đã thấy các lãnh đạo mới nhận chức đều thay đổi phong thủy phòng làm việc, nhưng Vương Trạch Vinh lại không như vậy.

Không chỉ có huyện Khai Hà mà quan chức khắp Trung Quốc đều chú ý chuyện phong thủy. Rất nhiều lãnh đạo mới nhận chức đều thay muốn thay đổi phòng làm việc. Đặc biệt nếu người trước đó mất chức hoặc bị điều như đày ải thì phòng làm việc đó nhất định sẽ không ngồi hoặc phải thay đổi hẳn.

Đoạn Văn Lượng đoán Cao Thượng Minh bị điều đi thì Vương Trạch Vinh chắc sẽ đòi phòng khác hoặc là lắp đặt lại. Nhưng bây giờ xem ra Vương Trạch Vinh căn bản không tin việc này.

- Phó chủ tịch Vương, nghe nói ngài sẽ nhận chức nên tôi đã yêu cầu văn phòng dọn dẹp phòng làm việc này. Bàn ghế đều đã đổi mới, nếu không hài lòng xin ngài cứ phân phó.

Đoạn Văn Lượng cẩn thận nói.

- Được rồi, cứ như vậy đi.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua phòng làm việc thấy rất được.

Đuổi Đoạn Văn Lượng đi, Vương Trạch Vinh ngồi xuống ghế. Trên bàn đặt một chiếc máy tính, ngoài ra còn có một máy tính xách tay mới cứng.

Đây là phòng làm việc của mình.

Trước kia hắn cũng đã từng vào phòng làm việc này nhưng bây giờ ngồi ở đây lại có cảm giác khác hẳn.

Điều Vương Trạch Vinh quan tâm nhất bây giờ là phòng làm việc này có ảnh hưởng đến quan khí hay không. Nghĩ đến đây hắn liền cẩn thận quan sát một lát rồi thấy về tổng thể văn phòng này khá được, không ảnh hưởng nhiều đến quan khí. Nhưng theo ánh mắt của Vương Trạch Vinh thì thấy phong thủy không thể khiến hắn hài lòng. Hắn chú ý chính là vị trí nào càng có lợi cho quan khí. Vương Trạch Vinh đứng dậy đi lại quanh phòng kiểm tra một lần.

Đang khi Vương Trạch Vinh xem xét, Tiểu Giang từ bên ngoài đi vào, nàng vừa vào cửa đã gọi:

- Phó chủ tịch Vương, tôi đến xem ngài còn gì cần phân phó.

Thấy Tiểu Giang, hơn nữa nàng rất chú ý cách xưng hô mà không gọi Vương ca như trước đây, Vương Trạch Vinh gật đầu khen ngợi:

- Có tiến bộ.

Tiểu Giang cười cười đắc ý, nhẹ nhàng nói:

- Kẻ điều em đến đây cũng không có ý tốt gì. Em hiểu rõ điều này. Anh yên tâm, ở phòng làm việc em sẽ rất chú ý.

Thì ra Tiểu Giang cũng hiểu rõ chuyện này. Vương Trạch Vinh nghe nói Lữ Khánh Phân được điều đến Huyện ủy, Tiểu Giang đến Ủy ban huyện thì biết ngay ra động cơ của Trịnh Chí Minh. Sau lưng hắn không khỏi đầy mồ hôi lạnh. Vương Trạch Vinh đang định nhắc nhở Tiểu Giang một chút, nhưng nàng đã hiểu.

- Chúc mừng anh.

Tiểu Giang cười nói.

- Em tìm hai đồng chí nam đến di chuyển bàn cho anh, chỗ này ánh sáng không quá tốt.

Vương Trạch Vinh đã điều tra rõ, vị trí kia không quá tốt.

Tiểu Giang nói:

- Các lãnh đạo khác đều sẽ sữa chữa một lần. Hay là anh đổi sang căn phòng khác, hoặc lắp đặt một chút.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Phòng này rất được, không cần phải như vậy. Mau đi tìm người đi.

Tiểu Giang vâng một tiếng rồi đi ra.

Không lâu sau Tiểu Giang dẫn hai thanh niên của văn phòng đến rồi nói:

- Mau giúp Phó chủ tịch Vương chuyển bàn.

Xem ra Tiểu Giang cũng có quyền khá lớn ở văn phòng, hai thanh niên rất nghe lời.

Vương Trạch Vinh thấy hai thanh niên này rất rụt rè giống hệt như lúc trước khi mình còn là nhân viên vào phòng bí thư xã vậy. Nhớ lại quá khứ của mình, hắn cảm thấy thân thiết với hai cậu kia vì thế cười nói:

- Tôi muốn đặt ở đây, phiền hai cậu.

Hai thanh niên này đều mới thi đỗ làm nhân viên công chức của văn phòng, bọn họ cũng lén bàn tán về phó chủ tịch huyện trẻ tuổi Vương Trạch Vinh này. Bây giờ đứng trước mặt Vương Trạch Vinh, hai người bọn họ đều có chút khẩn trương.

Thực ra điểm di chuyển cũng không xa, hai người nhanh chóng hoàn thành.

Tiểu Giang còn lấy chổi quét chỗ bàn để lúc nãy dù ở đó không có ít bụi nào.

Vương Trạch Vinh ngồi ở vị trí mới cảm nhận một chút thì thấy nơi này tốt hơn chỗ vừa rồi nhiều. Hắn rất hài lòng rồi cảm ơn hai cậu thanh niên:

- Cảm ơn.

- Không cần, không cần.

Hai thanh niên vội vàng nói.

Đợi hai thanh niên ra ngoài, Tiểu Giang nhìn chỗ mới và chỗ cũ, khó hiểu hỏi:

- Em dù như thế nào cũng không thấy hai chỗ này khác gì nhau, anh chuyển đến đó làm gì?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Em không thấy chỗ này ánh sáng tốt hơn sao?

Tiểu Giang lắc đầu thầm nói tốt hơn gì chứ?

Có một số việc Vương Trạch Vinh không thể nói ra.

- Tối có đến chỗ em không?

Tiểu Giang đột nhiên nhỏ giọng nói, trong mắt nàng đầy khát khao.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Giang, trong lòng Vương Trạch Vinh lại nóng lên. Hắn đã định đáp ứng nhưng đột nhiên nghĩ tới mình hẹn với Hàm Yên nên lắc đầu nói:

- Anh hẹn với Hàm Yên rồi, hôm nay đến nhà cô ấy.

Tiểu Giang liền lộ ra chút buồn bã nhưng vẫn cố cười:

- Vậy ngày mai đi.

Thấy tâm trạng Tiểu Giang khá kém, Vương Trạch Vinh rốt cuộc hạ quyết tâm mau đi đăng ký kết hôn với Hàm Yên.

Bây giờ hắn đã là phó chủ tịch huyện, nếu như vẫn không kết hôn thì nói rõ chưa đủ chín chắn, đồng thời nếu nhiều người phụ nữ hơn thì xảy ra chuyện gì đó thì sao?

Nếu mình kết hôn thì sẽ có ít người phụ nữ có ý định mà. Vương Trạch Vinh bây giờ đúng là sợ vì các cô gái càng lúc càng to gan.

- Ha ha, Trạch Vinh, phòng làm việc thế nào? Có cần cho người làm mới lần nữa không?

Trương Thuận Tường cười cười đi vào hỏi.

Vương Trạch Vinh nhìn thấy là Trương Thuận Tường liền vội vàng đưa tay ra bắt tay đối phương:

- Chủ tịch, ngài sao tự mình đến. Có việc ngài gọi một tiếng, tôi lập tức sẽ tới mà.

Trương Thuận Tường có thể tự mình tới đã thể hiện rõ ý muốn thân thiện, Vương Trạch Vinh nhiệt tình nói.

Trương Thuận Tường rất hài lòng với thái độ của Vương Trạch Vinh, y cười nói:

- Cậu mới đến nên tôi tới xem có gì khó khăn không để chúng ta cùng giải quyết.

Vương Trạch Vinh cảm kích nói:

- Cảm ơn chủ tịch, cũng không có gì cần làm phiền tổ chức.

Trương Thuận Tường đi tới ngồi xuống sô pha sau đó đưa cho Vương Trạch Vinh điều thuốc:

- Trạch Vinh, phải mau chóng làm quen công việc. Công tác của cậu rất nặng.

Trương Thuận Tường như đột nhiên nghĩ đến gì đó rồi nói:

- Trạch Vinh, chỗ ở của cậu tôi đã bảo văn phòng đi lo.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Nhà bố mẹ tôi cũng ở gần đây, tôi ở đó cũng được.

Trương Thuận Tường trầm giọng nói:

- Vì thuận tiện cho công việc nên việc này tốt nhất do tổ chức lo liệu.

Nói đến đây Trương Thuận Tường cầm điện thoại gọi cho Đoạn Văn Lượng hỏi về vấn đề phòng ở của Vương Trạch Vinh.

Chỉ vài phút sau Đoạn Văn Lượng đã vội vàng đi tới báo cáo với Trương Thuận Tường:

- Chủ tịch, nhà ở của Phó chủ tịch Vương đã lo xong, ở tòa nhà số 2 của Ủy ban huyện. Phòng mới được lắp đặt, bây giờ Phó chủ tịch Vương có thể vào ở.

Trương Thuận Tường cười nói:

- Văn phòng các anh nhất định phải làm tốt công tác phục vụ. Phó chủ tịch Vương chưa lập gia đình nên các anh càng phải quan tâm hơn.

Đoạn Văn Lượng đưa chìa khóa nhà cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Phó chủ tịch Vương, chúng tôi nếu làm không tốt xin ngài cứ phê bình.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Phiền các anh.

Trương Thuận Tường nói:

- Trạch Vinh, tối mọi người cùng đi ăn coi như chào mừng cậu.

Trương Thuận Tường hôm nay không ngừng thể hiện tín hiệu thân thiện với Vương Trạch Vinh, mục đích chính là hy vọng Vương Trạch Vinh thành đồng minh của mình.

Vương Trạch Vinh hiểu rõ suy nghĩ của Trương Thuận Tường, nghe thấy Trương Thuận Tường muốn tối đi ăn cùng nhau hắn lập tức đáp ứng.

Trương Thuận Tường còn nói thêm:

- Trạch Vinh, xe của cậu tạm thời dùng xe của Cao Thượng Minh, sau này sẽ nghĩ biện pháp đổi chiếc khác. Chẳng qua lái xe cậu tự mình chọn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Xe đó rất tốt, lái xe tạm thời do Ngô Đại Giang ở tổ lái xe làm đi.

Nghĩ đến bạn học cũ của mình, Vương Trạch Vinh định kéo hắn một phen. Đương nhiên cũng phải xem suy nghĩ của Ngô Đại Giang nữa chứ. Nếu hắn cho rằng không tiện lái xe cho bạn học thì thôi. Nếu như hắn đồng ý và làm tốt công việc này thì về sau cũng bồi dưỡng một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.