Xe đi qua một trạm bảo vệ nhỏ xuất trình các giấy tờ rồi lại đi tiếp một đoạn đường nữa mới đến một căn biệt thự.
- Vương ca, các chị ấy ở bên trong. Em không đi vào trong đó đâu.
Long Dũng Đình nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh
Đây là một khu nhà ở vùng giáp với ngoại ô. Dọc theo đường đi có rất nhiều cây xanh, khi xe đi vào khu vực này có được cảm giác như được hòa lẫn vào thiên nhiên. Xe đi thẳng vào bên trong, tất cả các việc đều do Long Dũng Đình xử lý, Vương Trạch Vinh ngồi ở phía sau trên đầu đội một cái mũ che hết khuôn mặt.
Nhìn thấy tác phong của các bảo vệ phụ trách khu nhà này, Vương Trạch Vinh lắc lắc đầu, có đôi khi cẩn thận quá cũng rất phiền toái. Nghe được Giang Anh Hà và Long Hương Băng từ miền Nam mới trở về đây, trong lòng hắn đã muốn sớm được đến đây. Tuy nhiên xét thấy việc mình ở tỉnh Bắc Dương này rất nổi tiếng nên đến tận lúc này mới đi được, mà cũng phải cải trang một chút. Căn biệt thự này là do Giang Anh Hà trước đây đã cử người đến mua. Sau khi xe đi vào bên trong thì người bên ngoài không thể nhìn thấy được các diễn biến ở bên trong.
Vì lần gặp gỡ này với Vương Trạch Vinh, Giang Anh Hà đã phải bỏ ra một khoản tiền đặt mua căn biệt thự ở chỗ này. Theo như cách nói của Tiểu Giang thì đây xem như là một dạng đầu tư.
Xe đi vào bên trong, Vương Trạch Vinh bước xuống, nhìn Long Dũng Đình rồi nói:
- Không vào xem chị của cậu thế nào à?
- Em đã đến thăm trước rồi.
Rất nhanh Long Dũng Đình lái xe rời đi. Long Dũng Đình mỉm nụ cười, đương nhiên hắn biết không muốn làm cây gậy để cản trở sự thoải mái trong lần gặp gỡ này giữa Vương Trạch Vinh và chị gái của mình. Tiếp theo hắn lái xe quay lại sân bay.
Nhìn thấy Long Dũng Đình là người thiện ý am hiểu tình huống, tâm tình Vương Trạch Vinh cực kỳ hài lòng.
Xe vừa đi khỏi, lập tức Vương Trạch Vinh nhìn thấy Giang Anh Hà và Long Hương Băng đã đứng ở cửa nghênh đón.
Một thời gian dài không thấy nhau, bây giờ gặp lại đã thấy trên người hai cô gái này đều tản mát ra một hình tượng thiếu phụ mê người. Con người là như vậy đấy, lúc nào cũng có sự biến đổi. Trên người hai cô gái này đều có sự biến hóa rất lớn, đều tản mát ra một khí chất tao nhã đã được dung nhập vào trong cơ thể. Theo từng động tác giơ tay nhấc chân thì trên người các cô ấy cũng không thể nhìn thấy cái hương vị như thời ở quê cha đất tổ nữa.
Tiểu Giang cầm tay cô con gái, nhìn Vương Trạch Vinh mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng. Cô con gái bé nhỏ đang đứng với mẹ ở kia, trên người mặc một bộ quần áo màu đỏ, cả người toát ra một vẻ lanh lợi. Ánh mắt của cô bé nhìn về phía Vương Trạch Vinh, trong ánh mắt có một cảm giác nghi hoặc.
Ánh mắt của Vương Trạch Vinh cũng đang ngắm nhìn cô con gái đang đứng bên cạnh Tiểu Giang.
Con gái của mình đã lớn như vậy! Lập tức trong lòng Vương Trạch Vinh dậy lên một cảm giác cảm khái.
- Còn không vào nhà à?
Tiểu Giang cười nói. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh cải trang kiểu này thì cô cảm thấy rất buồn cười, trên người hắn có dáng vẻ như là một lão Đại của băng đảng xã hội đen.
Long Hương Băng đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh giúp đỡ hắn cầm các hành trang.
Lúc này Vương Trạch Vinh đã giơ tay ôm lấy cô con gái bé nhỏ.
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đến ôm mình, cô con gái có chút sợ hãi chạy trốn sang một bên.
Không ôm được cô con gái mình, Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ.
Tiểu Giang sẵng giọng nói:
- Sinh con mà chưa nuôi dưỡng con ngày nào cả thì làm sao lúc lớn lên con nó biết anh là ai.
Long Hương Băng cười nói:
- Tiểu Giang, thôi đã, hay là vào nhà rồi nói tiếp vậy.
Tiểu Giang kéo con gái ra rồi chỉ vào Vương Trạch Vinh nói với cô con gái mình:
- Con không phải lúc nào cũng hỏi ba của con ở đâu à? Đây là ba con đó! Con thế nào vậy, định không nhìn nhìn ngó đến ba của mình à?
Nghe được Tiểu Giang nói như vậy, đôi mắt cô gái từ từ mở to ra nhìn về phía Vương Trạch Vinh. Trong ánh mắt của cô bé đã hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng và tò mò, em cũng có vẻ muốn đến gần Vương Trạch Vinh nhưng trong lòng vẫn còn vài phần sợ hãi. Cô bé nhỏ giọng nói với Tiểu Giang:
- Mẹ à, người này thế nào mà giống những người xấu trên Ti vi vậy?
Câu hỏi kỳ quái này lập tức làm cho Tiểu Giang và Long Hương Băng cười đến đau cả bụng.
Vương Trạch Vinh tháo đôi kính mắt xuống, trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ sở.
Vương Trạch Vinh nói với cô con gái mình:
- Lại đây con, lại đây để ba ôm một cái.
- Ba?
Cô con gái có chút chần chờ rồi hỏi. Sau khi cặp kính mắt trên mặt Vương Trạch Vinh được tháo xuống thì rốt cuộc cô bé cũng liên tưởng được người trước mặt này và người có ảnh chụp lưu trong máy tính, cô bé đã có một chút hưng phấn.
Vương Trạch Vinh mừng rỡ, hắn giơ tay bế nổi cô con gái lên.
Mọi người cùng đi vào trong nhà.
Hai cô gái này đều là các phụ nữ có quan hệ với Vương Trạch Vinh. Nhìn thấy Tiểu Giang và Long Hương Băng không ngờ ở chung lại hòa hợp như vậy, tâm tình Vương Trạch Vinh cực kỳ tốt đẹp.
- Hai người nói chuyện trước đi, tôi còn phải đi mua đồ ăn.
Long Hương Băng cố ý để cho Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang ở cùng với nhau. Cô nói với cô bé:
- Bé Giang, cùng với dì đi mua đồ ăn đi.
Cô con gái lúc này quay sang Vương Trạch Vinh nói:
- Con còn phải chơi với ba đã.
Vương Trạch Vinh phấn chấn ôm lấy cô bé quay vòng vòng.
Diện mạo cô bé đã sở hữu hết các ưu điểm của hai người, đặc biệt là cái dáng vẻ xinh đẹp của Tiểu Giang. Nhìn cô bé, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không thể thiếu được hai mẹ con này.
Long Hương Băng dụ dỗ cô bé:
- Ba lần đầu tiên đến đây, con phải đi mua đồ ăn ngon để mời ba ăn chứ?
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cô bé nói:
- Đúng vậy, con theo dì đi mua đồ ăn. Chúng ta sẽ làm đồ ăn thật ngon để mời ba ăn cơm.
Nhìn thấy cô con gái mình ngoan ngoãn như vậy, Vương Trạch Vinh nói với Long Hương Băng:
- Hồi nãy Dũng Đình đã mua không ít đồ đang để bên ngoài. Không nên đi, làm sơ sơ là được rồi.
Vốn đang định tạo cơ hội cho Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang ở chung với nhau, nhưng nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì Long Hương Băng cũng không nói thêm gì nữa. Cô nhìn về phía Vương Trạch Vinh, trong ánh mắt cũng tràn đầy tình cảm âu yếm.
Long Hương Băng là một người kín đáo, cô cũng như vậy rất nhớ Vương Trạch Vinh. Chỉ là do thân phận của mình nên cô cố hết khả năng để duy trì thân phận bảo mẫu của mình. Trong suy nghĩ của cô thì Tiểu Giang cũng là rất đáng mến. Hiện tại thì Tiểu Giang đang ở đây, mà Vương Trạch Vinh là người mà về căn bản là mình không thể trói được. Theo địa vị của Vương Trạch Vinh không ngừng phát triển lên cao, cô xem như đấy là vận mệnh của mình. Từ từ, tự nhiên cô cũng xem Tiểu Giang như là chị em ruột thịt của mình.
Lúc này Tiểu Giang đang rất hưởng thụ ngắm nghía Vương Trạch Vinh và cô con gái bé nhỏ đang nô đùa với nhau. Nỗi tình cảm u oán trong lòng cô cũng dần dần tan biến.
Tiểu Giang nói với cô bé:
- Con này, lúc có người khác ở đây con không được gọi ba mình là ba, mà phải gọi là chú, nhớ chưa?
- Mẹ, vì sao phải như vậy?
- Phải như vậy thì ba của con mới thường xuyên đến thăm con được.
Mặc dù cô bé có vẻ vẫn không hiểu nhưng vẫn nói với Tiểu Giang:
- Con sẽ thường xuyên được gặp ba, vậy sau này con sẽ gọi là ba là chú.
Nhìn về phía Vương Trạch Vinh, cô bé nói với hắn:
- Chú, chú sau này thường xuyên đến đây thì cháu sẽ yêu.
Vương Trạch Vinh liếc mắt nhìn Tiểu Giang một cái, trong lòng đầy đau xót, cái xưng hô này đúng là thật khó cho Tiểu Giang.
Nhẹ nhàng ôm chầm lấy Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này sẽ ở đây một thời gian dài chứ?
Tiểu Giang dí nhẹ ngón tay trên người Vương Trạch Vinh và nói:
- Thực sự nhiều lúc em không hy vọng anh trở thành quan to. Cái chức quan này đã làm khoảng cách giữa chúng ta càng ngày càng xa ra. Con nhỏ nhìn thấy người khác đều có ba, nó hỏi em là ba con đâu. Lần này nghe được là ba nó sẽ đến, con bé thật sự hưng phấn.
Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy vậy vội vàng ôm cô con gái của mình bước ra phía ngoài.
Nghe thấy một tràng cười rồi thấy cô con gái bé nhỏ ôm một món đồ chơi rất đẹp chạy vào, nói với Tiểu Giang:
- Mẹ, mẹ xem này. Cái này là ba mua cho con.
Tiểu Giang cười nói:
- Trong nhà có nhiều đồ chơi rồi mà.
- Không, khác chứ. Đây là đồ chơi ba mua cho con.
Cô bé ôm chặt lấy đồ chơi dường như xem đây là một bảo bối.
Tiểu Giang thở dài một tiếng, nói với Vương Trạch Vinh:
- Nhìn con anh kìa, anh mua cái gì cũng thành bảo bối của nó hết.
Long Hương Băng vẫn đang bận rộn trong bếp, Tiểu Giang đứng dậy đi vào hỗ trợ với cô. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh rất tốt với con gái mình, trong lòng Tiểu Giang cũng rất hài lòng và sung sướng. Từ thái độ của Vương Trạch Vinh có thể thấy được, với hai mẹ con mình hắn cũng thực sự rất quan tâm.
Vương Trạch Vinh và cô con gái chơi đùa với nhau. Trong thời gian vui đùa với con mình thì các sự tình công tác khác trong đầu Vương Trạch Vinh sớm đã gạt hết sang một bên.
Tuy nói rằng có hai đứa con, nhưng thời gian mà Vương Trạch Vinh dành chơi đùa với con cũng không nhiều. Ngay cả đứa nhỏ của Lữ Hàm Yên ở Kinh đô thì cơ hội vui vẻ quây quần cùng nhau cũng rất hiếm. Mỗi một lần đến Thủ đô thì lần nào hắn cũng có rất nhiều công việc phải giải quyết. Đối với việc không được quây quần với người phụ nữ và con của mình, trong lòng Vương Trạch Vinh tràn đầy cảm giác áy náy.
Tình hình của Thành phố Xuân Dương lúc này sớm đã ổn định, bộ máy Thị ủy vận hành với một hiệu suất cao. Ở Thành phố Xuân Dương, Vương Trạch Vinh nắm trong tay một lực lượng hùng mạnh chưa từng có. Tại các huyện đều có các cậu ấm ở kinh đô làm công tác Chiêu thương, sau lưng những người này đều có các gia tộc giúp đỡ. Các công ty, xí nghiệp tấp nập đến triển khai hợp tác với các huyện, theo các triển khai hoạt động của các xí nghiệp này tại Xuân Dương và thông qua việc bồi dưỡng của các cơ quan ban ngành của huyện, thành phố thì các công nhân thất nghiệp và có tay nghề thấp càng ngày càng nhiều người có công ăn việc làm.
Sau khi các xí nghiệp cũ thay đổi cơ chế vận hành thì trong tổ công tác đã có Kỳ Hiền Mẫn luôn cố gắng theo sát làm tốt phương hướng phát triển.
Tỉnh Bắc Dương cũng không giống như tỉnh Bắc Dương mà hồi mình mới đến. Trải qua cố gắng của bản thân mình, diện mạo của tỉnh Bắc Dương đã biến đổi mạnh mẽ, so với thời kỳ đấu đá nội bộ lúc trước thì đã có thể thả lỏng tâm tình một chút được rồi.
Hiện tại toàn bộ tinh thần và thể xác của Vương Trạch Vinh đang đầu nhập vào chơi đùa vui vẻ với con gái mình. Dường như hắn đang muốn cố sức bù đắp lại tình cảm cho cô bé.
Cô con gái của Vương Trạch Vinh khó khăn lắm mới được cơ hội thân thiết với ba mình như vậy. Cô bé quấn quít lấy Vương Trạch Vinh không rời ra. Cả hai cùng kể chuyện, ca hát, nhảy múa chơi rất vui vẻ.
Người một nhà cùng vui vẻ ăn cơm, Vương Trạch Vinh không ngừng gắp thức ăn cho con gái mình.
Cùng với Vương Trạch Vinh chơi đùa thỏa thích, sau cùng cô bé cũng thấy mệt, tựa vào lòng ngực Vương Trạch Vinh ngủ thiếp đi.
Nhẹ nhàng ôm con gái đi vào trong phòng ngủ, sau khi Vương Trạch Vinh chỉnh sửa lại cái chăn đắp cho cô bé rồi mới cùng Tiểu Giang đi ra khỏi phòng.
Tiểu Giang cũng không hỗ trợ mà để mặc cho Vương Trạch Vinh tự làm, cô đi ở phía sao Vương Trạch Vinh, hưởng thụ toàn bộ cảnh thân mật này.
Ba người ngồi trên ghế sô pha cùng nói chuyện phiếm. Bởi cả hai cô gái này đều có quan hệ với Vương Trạch Vinh nên khi nhìn dáng hình của Tiểu Giang và Long Hương Băng thì cảm giác trong Vương Trạch Vinh càng gia tăng mãnh liệt.
- Em thấy anh làm quan cũng thực sự không có ý nghĩa.
Tiểu Giang cười nói.
Long Hương Băng ở một bên rót cho Vương Trạch Vinh ly trà nóng, vừa cười vừa nói:
- Trạch Vinh làm quan ngày càng to, điều này chứng tỏ rằng năng lực của anh ấy rất mạnh. Thế nào mà lại bảo là không có ý nghĩa?
- Chị xem thử hoàn cảnh hiện tại của anh ấy. Nói anh ấy không có phụ nữ khác hả? Chúng ta đều thuộc về anh ấy, mà còn không biết ở đâu đó còn ngầm có các cô gái nào nữa. Nói là anh ấy có vợ vậy sao ở thành phố Xuân Dương này trong nhà không có bóng dáng một cô nào cả.
Thật ra một năm nay, Tiểu Giang luôn quan sát tình hình phát triển của Vương Trạch Vinh. Trong lòng cô rất tự hào, nghĩ lại đến tình hình lúc trước khi hai người còn ở xã Hoàn Thành so với bây giờ thì giống như là đang nằm mơ vậy. Sở dĩ mình phát triển được như ngày hôm nay thì hoàn toàn đều là do Vương Trạch Vinh trợ giúp cả. Mặc dù đang phê phán Vương Trạch Vinh nhưng trên mặt cô lại hiện lên một tình cảm yêu thương sâu đậm.
Lời nói này làm Vương Trạch Vinh rất là xấu hổ.
- Ba mẹ em bây giờ cũng không có ý kiến gì cả. Các cụ ấy cũng rất chú ý đến tình hình của anh.
Tiểu Giang cười nói.
Lần trước Vương Trạch Vinh đã đi gặp cha mẹ của Tiểu Giang một lần. Mặc dù đã có mẹ của Tiểu Giang làm công tác tư tưởng tiếp nhận Vương Trạch Vinh nhưng trong thâm tâm thì ba của Tiểu Giang cũng rất không vừa lòng. Ông cụ cho rằng con gái mình dấu dấu diếm diếm đi theo Vương Trạch Vinh thì đúng là không công bằng với cô lắm.
Lúc ấy các cụ miễn cưỡng tiếp nhận sự tình của Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang. Các cụ cũng cảm thấy mặt mũi không ngẩng lên được cho nên đem cả nhà dời vào phía nam để tránh làng xóm xung quanh người ta nói nghiêng nói ngả.
Đối với việc này thì Vương Trạch Vinh cũng có chút bất an. Bây giờ nghe được Tiểu Giang nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền nói:
- Tại sao mà lại đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy?
Tiểu Giang nói:
- Tỉnh Bắc Dương bây giờ là tỉnh chống tham nhũng mạnh nhất trong toàn quốc. Mỗi ngày ba em đều thu thập các tin tức sự kiện liên quan đến phương diện này của tỉnh Bắc Dương. Biết được toàn bộ những kết quả này là do anh thực hiện, trong lòng ông cụ rất cao hứng. Ông cụ cho rằng anh mặc dù có vấn đề như vậy, đặc biệt là vấn đề quan hệ với phụ nữ, nhưng anh cũng có chút đáng giá cho cụ tán thưởng, chính là ở lần này đúng là vì dân chúng mà làm một chuyện tốt.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không nghĩ tới cha vợ rất phẫn nộ việc này.
Tiểu Giang hừ nhẹ trong mũi nói:
- Nói cái gì vậy?
Nói xong trên mặt cô lại nở nụ cười vui vẻ.
Thật ra cha mẹ Tiểu Giang thì ngoại trừ việc Vương Trạch Vinh không thể cưới hỏi đàng hoàng cùng với Tiểu Giang ra thì các mặt khác cũng không có điều gì không hài lòng với chàng trai này. Không có Vương Trạch Vinh thì không có gia cảnh nhà như bây giờ, hiện giờ thì gia đình nhà Tiểu Giang đã là một nhà rất giàu có trong cả vùng.
Long Hương Băng ở một bên cũng nói:
- Không nghĩ rằng vấn đề của tỉnh Bắc Dương lại lớn đến vậy. Mỗi ngày Trạch Vinh đều rất bận, ngay cả thời gian chiếu cố cho người thân cũng còn không có.
Nhìn bộ dạng của Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang nói:
- Em nghĩ có lẽ Hương Băng giúp anh một chút chuyện nhà đi. Ở có một mình, khi về đến nhà thì ngay cả cốc trà nóng cũng không có.
Rất nhanh chóng hai người bàn về vấn đề cuộc sống của Vương Trạch Vinh bây giờ không người chiếu cố.
Đương nhiên Long Hương Băng cực kỳ thích hưởng thụ cuộc sống mỗi ngày được làm bạn với Vương Trạch Vinh, cái cuộc sống này đối với cô cực kỳ thích thú.
Tiểu Giang cố gắng bày tỏ muốn để Long Hương Băng trở về để tiếp tục làm bảo mẫu cho Vương Trạch Vinh. Long Hương Băng liếc mắt nhìn Vương Trạch Vinh một cái, có chút chần chừ rồi nói:
- Có ảnh hưởng tới Trạch Vinh không vậy?
- Hừ, đạt đến cấp bậc lãnh đạo tỉnh rồi thì nhà ai lại không mời một hai người bảo mẫu. Dù sao trước kia chị cũng xem như là bảo mẫu của anh ấy, để em nói qua với Hàm Yên một chút. Để cô ấy đến Xuân Dương một thời gian, trong thời gian đó cô ấy cùng chị xuất hiện vài lần để giải thích cho người ngoài rằng cô ấy mời chị đến làm bảo mẫu. Nếu không thế thì sau này sẽ có người nói bậy nói bạ ảnh hưởng đến Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hương Băng theo em học tập thế nào? Để cô ấy trở về đây thì em ở nơi đấy làm sao bây giờ?
- Hừ, em để Hương Băng trở về chính là để theo dõi anh một chút. Trong trường hợp không nhịn được thì có thể tìm Hương Băng, đừng có đi ra bên ngoài lung tung. Anh bây giờ đã là lãnh đạo cấp tỉnh rồi đó.
Tiểu Giang nói một cách trực tiếp như vậy, lời nói này ngay tức khắc làm cho Vương Trạch Vinh có chút đỏ mặt.
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Long Hương Băng cười nói:
- Chị tin vào Trạch Vinh.
Tiểu Giang còn nói thêm:
- Hương Băng bây giờ có thể tự chủ công việc kinh doanh. Ở bước tiếp theo, em tính là để một công ty đến tỉnh Bắc Dương này. Đến lúc đó Hương Băng chủ trì nghiệp vụ công ty này. Công ty và gia đình, cả hai cái đều là một.
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Đừng nên có cái sân sau nào, nếu đúng mà Hương Băng làm như vậy thì người khác nghĩ một Bí thư như anh ra sao? Đừng làm bừa bãi.
Tiểu Giang cười hì hì nói:
- Vậy thì nghe ông xã vậy.
Vương Trạch Vinh nhìn bộ dáng cười của Tiểu Giang, lửa dục trong người hắn bốc lên, kéo người cô lại gần đét nhẹ một cái lên mông cô rồi nói:
- Lại còn chống chế.
Dựa vào trong lòng ngực của Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang lấy điện thoại ra gọi cho Lữ Hàm Yên. Trong điện thoại Tiểu Giang nói:
- Cô làm cái sân sau kiểu gì vậy, ngay chính ông xã của mình cũng không giám sát chặt chẽ một chút. Nếu chẳng may anh ấydkhông kìm nổi lại đi ra ngoài tìm các cô gái linh tinh khác thì cô tính sao bây giờ?
Nghe Tiểu Giang không ngờ nói một cách trực tiếp như vậy với Lữ Hàm Yên, trên đầu Vương Trạch Vinh có chút mồ hôi toát ra. Theo công việc kinh doanh ở bên ngoài một vài năm, Tiểu Giang này đúng là càng lúc càng rất mạnh mẽ.
Lại nghe trong điện thoại Lữ Hàm Yên cười nói:
- Dù sao anh ấy cũng là ông xã của cô, cô xem thử bây giờ nên làm gì cho tốt?
- Mình xem là như thế này, để Hương Băng trở về làm bảo mẫu cho anh ấy. Có Hương Băng hầu hạ trên giường, mình tin là anh ấy sẽ không có đủ tinh lực để ra ngoài làm loạn nữa, cô xem thế nào?
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Được, tôi nghe lời cô.
Lúc này Long Hương Băng sớm đã mặt đỏ đứng lên. Cô nhìn về phía Vương Trạch Vinh, trong ánh mắt xuất hiện một giọt lệ nóng bỏng.
Nghe hai người nói chuyện như vậy, Vương Trạch Vinh nghe ra ý tuy rằng Tiểu Giang lấy cớ sợ mình đi ra ngoài làm loạn, nhưng trong giọng nói của cô lộ ra một tình cảm quan tâm với mình.
Giờ tay vuốt nhẹ nhàng trên bờ vai cô, đột nhiên Vương Trạch Vinh phát hiện tình yêu của Tiểu Giang với mình đúng là không người nào có được.
- Tôi đi xem cháu nhỏ thế nào.
Long Hương Băng càng nhìn thì mặt càng đỏ, lập tức đứng lên chạy nhanh về phía phòng ngủ đứa nhỏ.
Tuy rằng trước đó đã cô đã thuộc về Vương Trạch Vinh nhưng trong tâm tình của Long Hương Băng vẫn còn có sự xấu hổ của các cô gái trong gia đình đàng hoàng.
Nói chuyện điện thoại xong, Tiểu Giang sớm đã bị Vương Trạch Vinh sờ mó âu yếm làm nhũn cả người. Nhìn thấy Long Hương Băng đã rời khỏi phòng, cô liền ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng không có thừa động tác, lập tức bế bổng cô đi về phía phòng ngủ.
Hai người cách xa nhau một thời gian rất dài, tình cảm được tích tụ trở nên cực kỳ cuồng nhiệt.
Các sợi tóc đen như các sợi tơ xõa tán loạn trên đệm giường màu trắng, bên dưới là màu da trắng nõn như tuyết của Tiểu Giang. Hai mắt cô nhẹ nhàng nhắm lại, các hơi thở nhanh tạo thành các tiếng hổn hển, cái mũi thẳng phập phồng, đôi môi mềm mại duyên dáng mãnh liệt hôn lấy Vương Trạch Vinh. Cả hai người lập tức rơi vào trong lửa dục nóng bỏng.
Dáng người cô tròn lẳn, phía dưới chân có đi đôi tất chân màu cánh ve, đôi chân cực hoàn mỹ, cái quần lót màu đen khéo léo làm toát lên vẻ trắng nõn giữa hai chân, ở phía trước bộ ngực phập phồng với những đường cong làm mê hoặc lòng người. Tất cả những điều này làm cho Vương Trạch Vinh cảm thấy như muốn hộc máu mũi.
Rất nhanh hai người đã trần truồng quấn lấy nhau, trên thân mình cô nhẵn bóng, hai viên ngọc trước ngực lộ ra hơi run rẩy, đôi mắt anh đào trên mặt cô như muốn đoạt mạng người khác.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy thân thể Tiểu Giang tràn đầy dục tình, sớm đã cho vào bên trong.
Tiểu Giang cũng rất động tình, một thời gian dài như vậy không có làm chuyện ấy với Vương Trạch Vinh. Hơn nữa lần này dọc trên đường đi thì hình bóng của Vương Trạch Vinh luôn hiện lên, bây giờ nhìn thấy cơ thể săn chắc của hắn, trên người lại tràn đầy khí tức đàn ông mạnh mẽ của hắn thì dục tình trong lòng của Tiểu Giang vốn đã từ lâu chôn sâu ở đáy lòng hoàn toàn bị kích phát ra.
Hai người trên giường không ngừng giằng co với nhau, không ngừng công kích nhau. Dường như cả hai người đều muốn đem tất cả tình cảm trao hết cho nhau.
Lúc này, trong không gian này vốn đã không có gì làm ảnh hưởng đến việc giao lưu của họ, ngoại trừ người mà mình yêu ra thì không còn cái gì khác nữa.
Tiểu Giang rất cuồng nhiệt còn Vương Trạch Vinh vẫn thường xuyên luyện Thái Cực Quyền nên sức lực trong người hắn cũng rất mạnh. Tại thời khắc này, trong toàn bộ căn phòng thì tình cảm sớm đã dâng mãnh liệt ra cả bốn phía.