Bắc Kinh, Hạng gia, mọi người trong nhà đều ngồi đó xem Tv. Lữ Hàm Yên đang bế con. Cô rất hạnh phúc, đây là kết tinh tình yêu của cô và Vương Trạch Vinh.
- Bố sao vẫn chưa về vậy mẹ?
Lữ Hàm Yên nhìn Hứa Tố Mai mà nói. Từ sau khi có cháu, Hạng Nam cứ hết giờ là về nhà. Hôm nay thấy ông không về đúng giờ, Lữ Hàm Yên hỏi.
Lữ Khánh Phân cười nói với Lữ Hàm Yên:
- Con đó, ít lo lắng thôi. Bộ trưởng Hạng bây giờ là lãnh đạo cao cấp nên nhiều việc. Sao có thể như chúng ta lúc nào cũng có thể ở nhà.
Hứa Tố Mai nói:
- Mẹ nghe nói Thành phố Thường Hồng tỉnh Giang Sơn xảy ra động đất cấp tám. Bộ máy Thị ủy Thường Hồng ngoài một người ra thì chết hết. Bố con có lẽ đang bố trí công việc. Công tác cứu nạn đang được triển khai.
Lữ Khánh Phân nói:
- Động đất lần này quá mạnh, Thành phố Thường Hồng coi như xong hết. Không biết ai sẽ đi tiếp quản cục diện rối rắm này.
Lúc này Hạng Nam đi vào. Thấy mọi người ngồi đây, Hạng Nam nói:
- Mai tôi sẽ đến Thành phố Thường Hồng.
Lữ Hàm Yên lo lắng nói:
- Bố, ở đó bây giờ không an toàn, nghe nói vẫn có dư chấn.
Hứa Tố Mai nói:
- Dư chấn ở Thành phố Thường Hồng không phải rất mạnh sao?
Hạng Nam nói:
- Tổng bí thư đã đến đó, ngày mai tôi nhất định phải đi.
Lữ Hàm Yên lo lắng nói:
- Phượng Hải cách Thường Hồng có xa không bố? Trạch Vinh ở Phượng Hải có nguy hiểm không?
Nói đến đây cô cầm điện thoại định gọi.
Hạng Nam nói:
- Đừng gọi, gọi Trạch Vinh cũng không nghe đâu.
Nghe Hạng Nam nói như vậy, Lữ Hàm Yên lo lắng nói:
- Sao con gọi mà Trạch Vinh không nghe?
Hạng Nam nhìn mọi người rồi nói:
- Trạch Vinh bây giờ đang ở Thành phố Thường Hồng.
Lữ Hàm Yên lo lắng kêu lên.
Hứa Tố Mai khó hiểu hỏi Hạng Nam:
- Trạch Vinh sao lại đến Thành phố Thường Hồng?
Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh bây giờ đã là Bí thư thị ủy tình huống. Nó đương nhiên phải ở trên cương vị của mình.
Hạng Nam nhìn mọi người lại nhìn Lữ Hàm Yên, ông ôm đứa bé trong tay cô rồi nói:
- Thành phố Thường Hồng xảy ra động đất cấp tám, bộ máy Thị ủy chết hết. Sau khi Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn nghiên cứu và bổ nhiệm Trạch Vinh làm Bí thư thị ủy, sau đó ngồi máy bay trực thăng đến Thường Hồng.
- Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Lữ Hàm Yên lo lắng nhìn bố mà nói:
- Trạch Vinh có nguy hiểm gì không bố?
Thấy con gái lo lắng như vậy, Hạng Nam nói:
- Tiểu Mật, con không hiểu người đàn ông rồi. Vào lúc Thành phố Thường Hồng xảy ra chuyện như vậy, Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn có thể đưa Trạch Vinh lên vị trí quan trọng nhất như vậy, đó là vinh dự của Trạch Vinh. Bố tin Trạch Vinh nhất định có thể đứng vững trước áp lực, làm tốt công tác. Là một người đàn ông, có thể tiến đến vị trí quan trọng như vậy, bố tin Trạch Vinh sẽ rất vui.
Hạng Nam bây giờ thực ra rất lo lắng. Ông khá vui vì Vương Trạch Vinh được bổ nhiệm làm Bí thư thị ủy Thường Hồng, nhưng ông cũng lo lắng.
Ông vui vì Trạch Vinh có thể qua cửa này thì sẽ tiến thêm bước nữa. Chẳng qua Hạng Nam cũng có lo lắng, đối mặt tình hình phức tạp ở Thành phố Thường Hồng, ông không biết Trạch Vinh có thể thừa nhận áp lực lớn như vậy không? Hạng Nam biết Vương Trạch Vinh về cơ bản đều là phó, bây giờ thoáng cái đưa lên vị trí quan trọng như vậy, hơn nữa còn không phải vị trí bình thường. Ngoài tỉnh Giang Sơn chú ý, còn cả nhân dân cả nước chú ý, Trạch Vinh có thể thừa nhận nổi không?
Lữ Hàm Yên nói:
- Bố, con chỉ muốn chồng con khỏe mạnh thôi. Con không cần anh ấy làm quan to.
Nói đến đây Lữ Hàm Yên liền khóc.
Thấy Lữ Hàm Yên lo lắng cho Vương Trạch Vinh như vậy, Hứa Tố Mai nói với Hạng Nam:
- Trạch Vinh có thể gặp nguy hiểm gì không?
Hạng Nam nói:
- Có nguy hiểm hay không thì đã vào Thường Hồng, chúng ta bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
Mặc dù nói như vậy nhưng Hạng Nam cũng rất lo lắng. Ông bây giờ có thể tưởng tượng tình hình ở Thành phố Thường Hồng, nơi đó nhất định là đống đổ nát Vương Trạch Vinh bây giờ có thể thừa nhận bao áp lực như xây dựng bộ máy, điều động nhân viên không?
Đang khi nói chuyện, Hạng Thành gọi điện tới.
Hạng Thành nói với Hạng Nam:
- Lão Tam, biểu hiện của Trạch Vinh ở Thường Hồng rất tốt. Tổng bí thư không ngừng khen nói, đây là cơ hội rất tốt đối với nó.
Trong giọng Hạng Thành rõ ràng đầy hưng phấn. Nguồn tin của ông nhanh thật.
Nghe Hạng Thành nói như vậy, Hạng Nam mới có thể yên tâm. Ông thực ra lo lắng Vương Trạch Vinh không thể triển khai công tác. Nghe Hạng Thành nói, Vương Trạch Vinh coi như đã triển khai công tác thành công.
- Đại ca, tin này đáng tin không?
Hạng Nam hỏi.
- Ha ha, chú yên tâm, tin này của anh rất đáng tin. Trạch Vinh rất tốt, sau khi bay đến Thường Hồng liền dựa vào một ngọn cờ Đảng tập trung mọi người lại. Bây giờ cả Thành phố Thường Hồng đã nằm trong tay nó, rất giỏi.
Đến cấp bậc của Hạng Thành, ông nghĩ đến nhiều điều sẽ đạt được sau biểu hiện của Vương Trạch Vinh. Trong lòng ông rất hưng phấn, thông qua việc này thì Tổng bí thư sẽ nhớ kỹ Vương Trạch Vinh. Có ấn tượng này thì ông tin Vương Trạch Vinh sẽ tiến thêm nữa.
Hạng Nam sau khi nói tin tức của Vương Trạch Vinh với mọi người ngồi trong nhà liền nói:
- Bây giờ là thời kỳ quan trọng nhất Trạch Vinh, tôi hy vọng mọi người không kéo chân Trạch Vinh, đây là cơ hội đối với Trạch Vinh.
Lữ Hàm Yên khóc một lúc cũng nghĩ thông. Việc này Vương Trạch Vinh nhất định sẽ đi làm, cô có lo lắng cũng vô ích.
Lúc này trên đài truyền hình, người dẫn chương trình mặc đồ đen nặng nề thông báo tin vụ động đất ở Thường Hồng. Nghe về số người chết, tâm trạng mọi người đều rất nặng nề. Lữ Hàm Yên nói:
- Mẹ, con muốn quyên góp mười triệu cho Thành phố Thường Hồng.
Biết Lữ Hàm Yên mới được chia mấy triệu, hơn nữa số tiền lúc trước thì trong tay Lữ Hàm Yên đã có hơn mười triệu. Lữ Khánh Phân nói:
- Con sao lại quyên góp nhiều như vậy?
Lữ Hàm Yên nói:
- Trạch Vinh dấn thân vào khu tai nạn, con cũng nên làm gì đó cho anh ấy.
Hạng Nam nói:
- Con nghĩ như vậy là rất đúng. Trạch Vinh đang có cơ hội rất lớn, Hạng gia chúng ta sẽ toàn lực giúp Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh căn bản không biết Hạng gia sau khi thấy năng lực của mình liền dồn toàn lực. Dưới sự chủ trì của Hạng Thành, rất nhanh tất cả thế lực của Hạng gia đều hành động, âm thầm liên lạc với các thương nhân chuẩn bị dồn vào xây dựng Thành phố Thường Hồng.
Ngay khi Hạng Thành đang vận động, Lữ Hàm Yên vào phòng ngủ gọi điện cho Tiểu Giang.
- Tiểu Giang, Trạch Vinh bây giờ đang ở Thường Hồng, em thấy như thế nào?
Tiểu Giang không ngờ Vương Trạch Vinh đến Thường Hồng nên vội vàng hỏi tình hình. Sau khi biết, Tiểu Giang nói:
- Hàm Yên tỷ, đây là cơ hội rất tốt đối với Trạch Vinh. Chỉ cần Trạch Vinh hoàn thành nhiệm vụ thì tiền đồ sẽ rất lớn.
Lữ Hàm Yên lo lắng nói:
- Chị lo cho sự an toàn của Trạch Vinh.
Tiểu Giang nói:
- Chỉ cần muốn làm thì sao không gặp phải nguy hiểm. Chúng ta bây giờ cần phải tìm mọi cách giúp Trạch Vinh.
Lữ Hàm Yên nói:
- Chị bây giờ đang cần chính là Trạch Vinh bình yên.
Tiểu Giang nói:
- Em quen ở phía Nam nên sẽ lập tức hành động quyên góp ở đây, muốn mọi người đi hỗ trợ Thường Hồng. Em sẽ dồn toàn lực giúp xây dựng lại Thành phố Thường Hồng. Hàm Yên, nếu chị muốn giúp Trạch Vinh thì kéo người đến đầu tư ở Thường Hồng.
Ngay khi các cô đang nghiên cứu nên giúp Vương Trạch Vinh như thế nào, mẹ Vương Trạch Vinh đã gọi điện tới Hạng gia.
Vợ chồng Vương Đại Hải đang sống trong biệt thự của Vương Trạch Vinh tại Bắc Kinh. Thấy tin về cơn động đất tại Thành phố Thường Hồng – tỉnh Giang Sơn, hai vợ chồng rất lo lắng. Gọi mà Vương Trạch Vinh không nghe nên phải gọi tới Hạng gia.
Nhận được điện của Tiền Thanh Phân, Hứa Tố Mai không dám nói thật tình hình:
- Bà thông gia, bây giờ Trạch Vinh đang bận công tác, anh chị không nên ảnh hưởng đến công tác của Trạch Vinh. Tỉnh Giang Sơn xảy ra động đất lớn như vậy nên Trạch Vinh sẽ rất bận. Lão Hạng nhà em đã về nói Trạch Vinh không sao, chỉ là đang rất bận.
Sau khi dập máy, Vương Đại Hải nói với Tiền Thanh Phân:
- Tôi muốn đến Thành phố Thường Hồng cứu giúp người bị nạn.
Tiền Thanh Phân khó hiểu hỏi:
- Ông lão, sao ông đột nhiên nghĩ như vậy?
Vương Đại Hải nói:
- Bà nó, trước kia tôi không có năng lực, thấy người bị nạn thì không thể giúp. Bây giờ cuộc sống trong nhà tốt lên, là một Đảng viên tôi muốn làm việc mình có thể làm.
Tiền Thanh Phân nhìn Vương Đại Hải, cảm thấy mình không hiểu ý ông chồng.
Thấy ánh mắt Tiền Thanh Phân như vậy, Vương Đại Hải nói:
- Trước kia con mình chưa phát triển thì tôi muốn con phát triển, bây giờ Trạch Vinh đã là giám đốc sở, tôi lại lo lắng.
Vương Đại Hải khó hiểu hỏi:
- Ông lão, hôm nay ông sao thế?
Vương Đại Hải nói:
- Ông cha đã nói một người sống trên đời nhất định phải làm nhiều chuyện mà tích đức. Chỉ có tích đức mới tạo phúc cho con cái. Thấy Trạch Vinh làm quan càng lúc càng lớn, chúng ta phải tích phúc cho con chứ.
Nghe thấy thế, Tiền Thanh Phân nói:
- Tôi thích nghe lời này. Như vậy đi, hai vợ chồng chúng ta cùng làm, cùng đến Thành phố Thường Hồng.
Vương Đại Hải nói:
- Lần này Thường Hồng chết rất nhiều người, bà lấy hết tiền tiết kiệm mang đến Thường Hồng quyên góp.
Tiền Thanh Phân hỏi:
- Có nên báo với Trạch Vinh không?
- Chúng ta đến tình huống rồi liên lạc với nó.