Xe vừa đến sân bay, Vương Trạch Vinh đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở cổng chờ.
Tiểu Giang mặc bộ đồ khá đơn giản, mái tóc xõa ngang vai, đeo kính râm, đúng là hình ảnh của một người phụ nữ thành công.
Vương Trạch Vinh dừng xe trước mặt Tiểu Giang và hạ cửa kính xuống.
Thấy Vương Trạch Vinh ở trong xe, Tiểu Giang cười nói:
- Ông xã, không nghĩ đến hả?
Vương Trạch Vinh mở cửa ra rồi nói:
- Sao không báo trước để anh đến đón em sớm hơn?
- Em muốn đến xem anh có làm gì sau lưng em không?
Đang khi nói cô liền nở nụ cười, Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì nữa.
Đưa hành lý của Tiểu Giang vào cốp xe, Vương Trạch Vinh chỉ thấy cô đang cười hì hì nhìn mình.
- Mau vào xe đi.
Vương Trạch Vinh nói. Đây là sân bay, Vương Trạch Vinh không muốn có người thấy mình đón phụ nữ ở đây.
Tiểu Giang dịu dàng nhìn Vương Trạch Vinh:
- Anh hình như gầy đi.
Vương Trạch Vinh vừa lái xe vừa nói:
- Anh thiếu chút nữa không nhìn ra em đó, càng lúc càng đẹp.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh khen, Tiểu Giang rất vui:
- Sao, vợ anh có đẹp bằng Lữ đại phu nhân không?
Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì.
Xe vào nhà Vương Trạch Vinh, hắn liền mang hành lý vào.
Tiểu Giang nhìn căn nhà rồi nói:
- Thiết kế cũng được.
Vương Trạch Vinh đi tới trước mặt và lẳng lặng quan sát cô.
Tiểu Giang ôm chầm lấy Vương Trạch Vinh mà khóc. Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được Tiểu Giang đang đau lòng nên cũng ôm chặt lấy cô.
Tiểu Giang khóc một trận liền cười nói:
- Em lúc nào cũng nhớ anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Một mình ở ngoài, khổ cho em quá.
Hắn không biết nên nói như thế nào, giữa mình và Tiểu Giang là không bao giờ có thể hóa giải. Hai người mặc dù coi nhau là vợ chồng, nhưng sẽ mãi mãi là ẩn giấu, càng không thể để cho người ngoài biết.
Vương Trạch Vinh dám mang Tiểu Giang đến đây là vì tiểu khu này không có người nào khác của Sở nông nghiệp ở, nói chung là khá an toàn.
Vương Trạch Vinh ôm chặt lấy người phụ nữ đã xa cách hơn năm không gặp. Hai người rất nhanh chìm đắm trong ân ái triền miên.
Sau cơn thủy triều, hai người ôm nhau nằm trên giường mà nói chuyện.
- Gần đây em đi đến đâu vậy?
Hắn rất tò mò vì Tiểu Giang không ngừng đi các nơi.
Tiểu Giang dùng tay khẽ vuốt ve lồng ngực Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em theo chị họ đi mấy nước, chủ yếu là làm đại lý.
- Kinh doanh khá mạo hiểm, em phải cẩn thận đó.
- Không có gì đâu, chỉ cần hiểu rõ thì làm ăn sẽ tốt mà.
Nói đến đây Tiểu Giang cười cười nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Anh đoán bọn em lãi được bao tiền?
Nói đến đây cô liền có chút đắc ý nhìn Vương Trạch Vinh.
- Lãi bao nhiêu với anh không quan trọng, quan trọng là em được vui vẻ. Em biết không, anh luôn lo lắng cho em.
Tiểu Giang không khỏi cảm động mà nói:
- Em biết anh quan tâm đến em. Nhưng em chỉ có thể không ngừng làm việc để quên đi mọi việc. Sợ ảnh hưởng đến sự phát triển của anh nên em không dám thường xuyên về. Bố vợ anh làm quan quá lớn, anh bây giờ không thể để ông phát hiện ra có quan hệ với em.
Im lặng một chút, Tiểu Giang bò lên người Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tiếp nhé.
Một lúc sau Tiểu Giang thở hổn hển rồi nằm vật ra giường mà nói:
- Không bằng anh rồi.
Nằm nghỉ một lát, Tiểu Giang nói:
- Ông xã, lần này là Hàm Yên gọi điện bảo em về.
- Cái gì?
Vương Trạch Vinh giật mình, hắn còn tưởng Tiểu Giang lén về, không ngờ là Lữ Hàm Yên gọi cô về.
Thấy Vương Trạch Vinh giật mình như vậy, Tiểu Giang cắn mạnh vào tay hắn mà nói:
- Giật mình gì chứ?
Vương Trạch Vinh nói:
- Hàm Yên đã về Bắc Kinh chờ sinh rồi mà.
Tiểu Giang nói:
- Em mua rất nhiều quần áo trẻ con về cho Hàm Yên, qua một thời gian em cũng sẽ lên Bắc Kinh.
Vương Trạch Vinh không còn gì để nói nữa. Hắn không hiểu suy nghĩ của Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang. Nói hai cô không ghen nhau ư, bình thường nói ra thì luôn có vẻ ghen tuông. Nhưng nói là ghen thì sao Lữ Hàm Yên lại bảo Tiểu Giang về;
- Em là nha hoàn, đại phu nhân bảo em đến đâu, em chỉ có thể đến đó.
Tiểu Giang ra vẻ buồn bã.
- Lần này em có thể về ở bao lâu?
- Lữ đại phu nhân nói sợ anh có quan hệ linh tinh nên bảo em ở lâu. Chẳng qua ở đây của anh không an toàn nên trước khi về em đã mua một biệt thự ở tiểu khu Cẩm Tú, em sẽ đến đó ở. Anh lúc cần thì đến tìm em, nhưng không cho phép ra ngoài lung tung.
- Tiền có đủ không, nếu không đủ thì anh còn có mười triệu.
Nghe Tiểu Giang mua biệt thự, Vương Trạch Vinh biết giá tiểu khu đó rất cao nên sợ Tiểu Giang không đủ tiền.
Tiểu Giang nhìn Vương Trạch Vinh mà cười nói:
- Yên tâm, em kiếm được nhiều tiền lắm.
- Biết em có chút tiền, nhưng ra ngoài thì có nhiều tiền sẽ tốt hơn. Dù sao tiền để ở chỗ anh cũng không dùng. Làm giám đốc sở nên ở nhà công, ăn cơm có người mời, tiền chiêu đãi thì cứ thế báo lên, mỗi tháng còn có 5000 tệ tiền quần áo nên đủ dùng.
Tiểu Giang giạt mình nói:
- Anh còn có thêm 5000 để tiêu riêng ư?
Vương Trạch Vinh cười nói;
- Bây giờ khi lãnh đạo cấp trên đến thì ít nhiều cũng phải có quà, mua một bộ quần áo tặng là bình thường. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà lãnh đạo vài địa phương hàng tháng có thể báo năm ngàn tệ tiền quần áo, dù sao tiền đó muốn tặng người mà, không tặng thì có thể tự mua.
Tiểu Giang thở dài nói:
- Quá đáng rồi.
- Mọi người đều như vậy, anh chẳng lẽ đứng ra nói không được?
Tiểu Giang cười nói:
- Anh nói có lý đấy.
Vương Trạch Vinh rất hài lòng với cuộc sống bây giờ. Hắn bây giờ gần như không phải tiêu tiền, hàng tháng còn có lương gửi vào tài khoản nên mười triệu kia hắn gần như không dùng.
Tiểu Giang nói:
- Cũng may anh mới có mười triệu nếu nhiều hơn thì cố gắng một năm qua của em phí công rồi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Vậy là em kiếm được không ít tiền nhỉ?
- Đúng là không ít. Hai người chúng ta bây giờ tổng cộng có 400 triệu.
Nhìn vẻ hưng phấn của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình. Tiểu Giang và chị họ cô đúng là biết kiếm tiền nên có chút tò mò mà hỏi:
- Em kiếm thế nào vậy?
- Chủ yếu là mua hàng mạo hiểm và bán ra thật nhanh. Lúc ấy bọn em đâu tư năm triệu, chị đưa vào một triệu, vừa lúc gặp cơ hội nên lãi đến hơn ba trăm triệu. Hơn nữa em còn làm đại lý vài thương hiệu nên lãi không ít. Tổng cộng hai người chúng ta đầu tư có hơn 400 triệu, chị họ cũng có mấy chục triệu.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không ngờ lúc trước đưa cho em mà em lãi nhiều như vậy.
Tiểu Giang bò lên người Vương Trạch Vinh, dùng cơ thể cọ cọ vào Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Sao, vợ anh giỏi không?
- Em bây giờ thành triệu phú rồi.
- Em chỉ làm thuê cho anh mà thôi, cẩn thận mà nói em chỉ có năm mươi triệu, số còn lại là của anh.
Vương Trạch Vinh tát vào mông Tiểu Giang rồi nói:
- Cái gì mà của anh, của em. Lúc đầu đưa tiền cho em là anh không muốn thu lại mà.
Tiểu Giang bị Vương Trạch Vinh vỗ mông liền rung động, cô cọ cọ vào chỗ đó của Vương Trạch Vinh.
- Ông xã, em mở một tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ và gửi một trăm triệu đề phòng sau này đầu tư thất bại sẽ dùng. Lần này em định đưa cho anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Em cứ giữ đi, đưa anh làm gì.
- Anh cầm lấy, nếu không em thấy mình không có giá trị.
Tiểu Giang liền cọ cọ thật mạnh trên người Vương Trạch Vinh.
Bị Tiểu Giang đụng chạm như vậy, Vương Trạch Vinh lại ham muốn. Vương Trạch Vinh ít nhiều hiểu suy nghĩ của Tiểu Giang. Tiểu Giang đây là âm thầm so sánh với Lữ Hàm Yên. Tiểu Giang không có chỗ dựa nên cô cảm thấy mình kém Lữ Hàm Yên một bậc. Cô chỉ có thể dùng tiền mình kiếm được để cho thấy tác dụng của cô.
Biết suy nghĩ này của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh nói:
- Được, anh cầm giúp em, lúc nào cần thì lấy lại.
- Đó mới là chồng em chứ.
Tiểu Giang ôm chầm và hôn Vương Trạch Vinh.
Hai người một lần nữa quan hệ, Vương Trạch Vinh phát hiện Tiểu Giang lén lút dùng gối nhét dưới mông mình nên khó hiểu hỏi:
- Em làm gì thế?
- Lần này … em muốn có con.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền nhìn Tiểu Giang, chỉ thấy Tiểu Giang rất quyết tâm nên thở dài một tiếng.
- Yên tâm, em sẽ đến phía Nam sinh con, không ai biết đâu. Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của anh.
Tiểu Giang biết sự lo lắng của Vương Trạch Vinh. Cô đã nghĩ kỹ, có con thì mới cho thấy cô và Vương Trạch Vinh là quan hệ vợ chồng, đây là suy nghĩ của cô.