Khi rất nhiều vật tư đang cuồn cuộn đưa đến bên ngoài Thành phố Thường Hồng, đột nhiên địa chấn mạnh xảy ra vùi lấp đoạn đường mới được thông.
Tin tức không ngừng truyền lại, các lãnh đạo đều lo lắng mà đợi. Nghĩ đến Thành phố Thường Hồng có nhiều quần chúng nhân dân đang đợi được cứu, mỗi lãnh đạo đều vô cùng lo lắng. Bởi vì Tổng bí thư đến nên áp lực của mọi người càng lớn.
Vừa nãy Vương Trạch Vinh đã báo cáo, Uông Nhật Thần và Hồng Quân ngồi đó nghiên cứu tình hình.
Hồng Quân nói:
- Bí thư Uông, hy vọng sáng mai là được có thể thông. Tôi lo tình hình Thường Hồng.
Hồng Quân bây giờ cũng rất bận, việc điều động vật tư, đội cứu hộ đều do y phụ trách.
Hồng Quân bây giờ rất lo lắng tình hình Thường Hồng, mặc dù thông qua Vương Trạch Vinh và quân đội tiến vào đã biết tình hình. Nhưng trong lòng y vẫn lo lắng Bí thư thị ủy trẻ tuổi Vương Trạch Vinh này. Đối mặt với tình hình phức tạp như vậy, đối mặt bộ máy nhân viên còn thiếu, Vương Trạch Vinh còn có thể chịu được bao lâu? Nếu Vương Trạch Vinh không chịu được thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Uông Nhật Thần mặc dù rất tin Vương Trạch Vinh, nhưng nghĩ đến Thành phố Thường Hồng không thể có được cứu viện, ông cũng rất lo lắng. Vừa nãy ông còn nhận được điện thoại của Uông Phỉ. Trong điện thoại Uông Phỉ rất bực ông vì đưa Vương Trạch Vinh đến nơi nguy hiểm như vậy. Nghĩ đến đây Uông Nhật Thần liền cười khổ, mình làm như vậy không phải là vì Uông Phỉ sao?
Lúc này mặt đất lại chấn động rất mạnh.
Uông Nhật Thần ngồi đó bị lung lay thiếu chút nữa ngã xuống.
Hai người Uông Nhật Thần và Hồng Quân nhìn nhau, cơn động đất này không nhỏ.
Cả huyện Thạch Sơn đột nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng loạn.
Người Huyện Thạch Sơn đã ra lều vải ở nên động đất như vậy chắc không ảnh hưởng quá lớn.
Lúc này Tổng bí thư đi vào nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Tổng bí thư vẫn chưa nghỉ. Ông vẫn cùng các lãnh đạo nghiên cứu nên cứu viện Thường Hồng như thế nào? Đồng thời trong lòng y cũng nghĩ đến việc xây dựng lại Thường Hồng sau cơn tai nạn. Sau trận động đất, ông liền lo lắng đi tới hỏi tình hình.
Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Thôi Thu Quý chạy vào nói:
- Thường Hồng lại vừa xảy ra địa chấn cấp bảy.
Cái gì?
Mọi người đều giật mình. Thường Hồng xảy ra địa chấn lớn như vậy thì không biết sẽ có chuyện gì?
- Mau kết nối với Thường Hồng.
Uông Nhật Thần lớn tiếng nói. Thường Hồng lại xảy ra động đất lớn như vậy thì mọi người có thể tưởng tượng Thành phố Thường Hồng sẽ rơi vào khủng hoảng.
Uông Nhật Thần lớn tiếng nói:
- Vương Trạch Vinh, vừa xảy ra động đất, tình hình thế nào rồi?
- Báo cáo thủ trưởng, vừa xảy ra một lần dư chấn lớn nên tình hình không rõ. Tôi đã phái người đi xem xét. Bởi vì người đã chuyển đến nơi đất trống nên ảnh hưởng không lớn. Chỉ sợ những người bị vùi dưới đống đổ nát mà thôi.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, phải chú ý an toàn của mọi người.
Uông Nhật Thần thở dài một tiếng mà nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Uông, hiện nay trong thành phố có rất nhiều người chờ được phẫu thuật. Tôi lo cho vết thương của bọn họ, hy vọng nhanh chóng thông đường.
Uông Nhật Thần đương nhiên hiểu điều Vương Trạch Vinh nói. Thường Hồng có nhiều người bị thương như vậy, chỉ chảy máu không cũng khiến nhiều người chết.
- Các đồng chí yên tâm, quân đội đang toàn lực đào đường, rất nhanh sẽ thông.
Nghe vấn đề Thường Hồng không lớn, Tổng bí thư thở dài một tiếng rồi nói:
- Tình hình Thường Hồng rất không tốt, phải mau chóng thông đường.
Tổng bí thư nói đến đây liền nói tiếp:
- Gọi Trắc Đại Hà.
Điện thoại vừa thông, Tổng bí thư nghiêm túc nói:
- Đồng chí Trắc Đại Hà, tiến triển của các đồng chí đến đâu rồi?
Nghe Tổng bí thư hỏi, Trắc Đại Hà đổ mồ hôi lạnh mà nói:
- Thủ trưởng, vừa xảy ra động đất nên mấy chỗ đã thông bây giờ lại hỏng, chúng tôi đang mau chóng sửa lại.
- Đồng chí Trắc Đại Hà, Thường Hồng có rất nhiều người bệnh đang chờ cứu. Công tác của các đồng chí sớm một phút là có rất nhiều người được cứu mạng.
Tổng bí thư nói xong, Trắc Đại Hà dập máy rồi ra lệnh:
- Ra lệnh quân đội bằng mọi giá phải thông đường. Ai không làm tròn nhiệm vụ, tôi sẽ xử lý người đó.
Trắc Đại Hà biết lần này mình phải liều mạng. Sau khi ra lệnh xong liền đi xe đến khu vực đào bới.
Trên đường Trắc Đại Hà nhận tin tức rất không tốt, nếu muốn sáng mai thông đường là không thể.
Sau khi nắm được tình hình, Trắc Đại Hà còn tự mình đến một chỗ kiểm tra. Tâm trạng của y rất không tốt, ngài mai nhất định không thể thông đường, làm thế nào bây giờ?
Việc này Trắc Đại Hà không dám giấu nên vội vàng báo cáo lên cấp trên. Trong bộ chỉ huy nghe vậy liền vô cùng nặng nề.
Tổng bí thư trầm giọng nói:
- Thứ nhất ra lệnh Trắc Đại Hà mau chóng thông đường. Thứ hai thông báo tình hình cho đồng chí Vương Trạch Vinh biết, yêu cầu đồng chí Vương Trạch Vinh tăng cường tự cứu, vận chuyển những người quá nặng ra ngoài bằng trực thăng. Thứ ba Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn phải nghĩ mọi cách chia sẻ áp lực của đồng chí Vương Trạch Vinh.
Sau khi nhận được thông báo của Tỉnh ủy, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất nặng nề. Nếu tình hình là như vậy thì ngày mai không thể thông đường.
Làm như thế nào bây giờ?
Vương Trạch Vinh đi tới trước điểm truyền thanh mà nói:
- Tôi muốn nói với dân thành phố.
Vương Trạch Vinh đứng trước mic mà nói:
- Thưa toàn bộ nhân dân thành phố, vừa nãy xảy ra cơn động đất, Trung ương đã hỏi tình hình của chúng ta. Thành phố Thường Hồng bây giờ là trái tim của cả nước, quân đội đang toàn lực thông đường. Thị ủy đang ở bên mọi người, mỗi chi bộ Đảng, mỗi đội ngũ quân đội đang tiến hành cứu nạn. Người Thường Hồng có ý chí bất khuất, Thị ủy xin cam đoan với mọi người chỉ cần có một tia hy vọng, chúng tôi sẽ toàn lực cố gắng, quyết không bỏ một người đang bị vùi lấp. Rất nhanh đường sẽ được thông với bên ngoài.
Vương Trạch Vinh nói như vậy nhằm mặc dù để quần chúng nhân dân không buông xuôi. Lúc này mọi người cần được kích thích và cần có niềm tin.
Nói xong, Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ một chút rồi đi xe đến chỗ Trương Chấn Trung.
Vương Trạch Vinh kéo Trương Chấn Trung lại rồi nói:
- Sao rồi?
Trương Chấn Trung nói:
- Thiết bị của chúng ta rất nhiều nhưng tất cả dồn ở đây không qua được, có sức cũng khó sử dụng.
Nhìn rất nhiều bùn đất đổ xuống, Trương Chấn Trung nói:
- Lão Trương, vừa nãy xảy ra động đất nên phía trước có rất nhiều chỗ bị lún sụt, các anh phải tăng cường công tác mới được.
Trương Chấn Trung nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi bây giờ dùng biện pháp chính là cố gắng tạo một con đường để mấy móc đi qua. Bây giờ đã có không ít máy móc được chuyển tới, đến lúc đó các đoạn cùng làm thì sẽ giảm bớt nhiều thời gian.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này tôi nhờ anh.
Trương Chấn Trung nói:”
- Bí thư Vương, anh cũng nghĩ một chút đi. Vất vả cả ngày rồi, toàn bộ nhân dân Thành phố Thường Hồng cần anh.
Trương Chấn Trung vốn không phục ai, nhưng thông qua công tác cứu nạn này, y thực sự bội phục Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ở đây dựa vào các anh.
Trương Chấn Trung nói:
- Trong thành phố tôi không thể quản, ở đây có tôi nhất định sẽ thông được đường.
Y cũng có lo lắng, dư chấn không ngừng xảy ra khiến an toàn của nhân viên là một vấn đề. Vừa nãy có một nhân viên đã chết.
Vương Trạch Vinh bắt chặt tay Trương Chấn Trung rồi trở lại thành phố.
Truyền thanh không ngừng truyền tin về việc cứu nạn. Thành phố Thường Hồng tuy về đêm nhưng như thành phố không có đêm. Tất cả các nơi đều thắp đèn, mọi người không mệt mỏi tiến hành cứu nạn.
Bởi vì nhận được tin đường rất khó thông trước chiều mai, Vương Trạch Vinh phải tiến hành điều chỉnh một chút công tác.
Vương Trạch Vinh vốn nghĩ chỉ cần mình lãnh đạo mọi người kiên trì đến chiều mai thì bên ngoài sẽ vào, tất cả sẽ thay đổi hẳn. Bây giờ nhận tin không tốt, áp lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Vương Trạch Vinh uống một ngụm nước lớn rồi thầm nghĩ đến nhiều người hy vọng vào sự lãnh đạo của mình, hắn thấy áp lực của mình rất lớn.
Vương Trạch Vinh gọi Chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ Triệu Lâm Phân đến rồi nói:
- Đồng chí Triệu Lâm Phân, bây giờ giao cho đồng chí một nhiệm vụ, các đồng chí phải tổ chức những người phụ nữ vào công tác cứu nạn, mỗi một điểm cứu nạn đều phải có người phụ trách công tác cung cấp vật phẩm.
Triệu Lâm Phân nghiêm túc nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, việc này giao cho chúng tôi phụ trách.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này tôi giao cho chị, cần ai chị đều có thể chọn. Phải giải quyết vấn đề ăn uống thì Thường Hồng mới không loạn.
Vương Trạch Vinh còn tìm một vài cán bộ lãnh đạo đến phân công công tác.
Sau khi bố trí xong, Vương Trạch Vinh gọi điện ra ngoài nói với chủ tịch tỉnh Hồng Quân:
- Chủ tịch, chúng tôi đã chuẩn bị kiên trì một ngày. Bây giờ chúng tôi cần rất nhiều thực phẩm và thuốc. Đương nhiên cũng hy vọng có nhiều dụng cụ y tế đưa vào.
Hồng Quân nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi biết áp lực của đồng chí là rất lớn. Nhưng vào lúc này hy vọng các đồng chí có thể kiên trì đợi thông đường.
- Xin Chủ tịch yên tâm, Thường Hồng nhất định sẽ duy trì được.