Thấy đám công nhân từ từ tản đi, Tùy Du thở dài nói:
- Cuối cùng cũng rời đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu không phải các anh ở đây chống đỡ thì không biết tình hình sẽ như thế nào nữa.
Tùy Du nói:
- Bây giờ xem ra Nhà máy dệt đúng là có vấn đề. Việc này quá lạ, tôi thấy lần biểu tình này như có kế hoạch từ trước, nhưng những người kia không giống như người tổ chức mà lại giống người thích sinh sự.
Vu Dương ở bên nói:
- Việc này xuất hiện sau khi có cải cách cơ chế. Theo tôi biết quá trình cải cách cũng không có vấn đề gì, quan trọng là chuyện thành lập công ty mới. Nhưng việc này rất lạ, sao lại nhằm đúng dịp tết mà biểu tình?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi đã hứa trong vòng một tuần sẽ làm xong, hy vọng chuyện không mở rộng.
Tùy Du nói:
- Việc này tôi cũng biết một ít, không có bao nhiêu liên hệ với lãnh đạo thành phố.
Vương Trạch Vinh cũng tin lời Tùy Du nói. Nếu Tùy Du nói như vậy thì chuyện này có lẽ không quan hệ đến đám người Chu Tài Khâm. Nhưng hắn thấy sâu trong đó còn có vấn đề tồn tại.
Lúc này xe Mạc Chính Quần cũng đã chạy đến.
Mạc Chính Quần vừa xuống xe liền bắt tay Tùy Du mà nói:
- Lão Tùy, vất vả rồi.
Mặt Mạc Chính Quần lúc này rất nghiêm túc, xảy ra chuyện lớn như vậy đối với một Bí thư thị ủy mà nói thì sẽ khiến hắn không biết nên báo cáo với Tỉnh ủy như thế nào.
Tùy Du nói:
- Lần này có ảnh hưởng quá lớn, tôi sợ Tỉnh ủy có ý kiến.
Hắn cũng nghĩ đến việc này, hắn sợ Tỉnh ủy phê bình.
Mạc Chính Quần gật đầu sau đó bắt tay Vương Trạch Vinh:
- Trên đường tới đây tôi đã nghe nói, Trạch Vinh, lần này cậu đã lập công lớn.
Đối với việc Vương Trạch Vinh lập tức về Quán Hà xử lý chuyện này, Mạc Chính Quần rất cảm kích.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ yếu là do Phó bí thư Tùy đứng mũi chịu sào, nếu không việc này không dễ giải quyết như vậy.
Hắn đương nhiên không lấy công, Tùy Du và Vu Dương đúng là đã làm nhiều việc.
Mấy người vào văn phòng của Mạc Chính Quần, Mạc Chính Quần nói:
- Chuyện Nhà máy dệt mặc dù là do lão Chu làm, nhưng cả quá trình không có vấn đề gì, tất cả đều theo trình tự. Theo tôi biết lần này trả giá tiền đất Nhà máy dệt do công ty Xương Long, cũng không có sự vi phạm pháp luật gì ở đây. Công ty Xương Long trả giá tiền là 10 triệu nhưng còn thêm cả một khu nhà cho công nhân chuyển hết đến đó ở. Chẳng qua chuyện này không truyền ra mà thôi.
Mọi người lúc này mới hiểu tình hình cụ thể, đây không phải là bán đất với giá rẻ, có lẽ hai bên đã đàm phán cụ thể.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh thầm tính toán nếu là như vậy thì Nhà máy dệt sẽ không bị thiệt mà.
Vu Dương nói:
- Có lẽ mọi người không biết tin tức nên mới hiểu lầm.
Mạc Chính Quần nói:
- Tôi nghĩ chuyện không đơn giản như vậy. Chuyện mặc dù không công bố nhưng lãnh đạo Nhà máy dệt đều biết.
Mọi người hiểu được lời này của Mạc Chính Quần, chuyện này xảy ra đúng dịp tết là có mục đích gì? Mọi người càng nghĩ càng thấy có ý đồ, đây là muốn ảnh hưởng đến an ninh trật tự Quán Hà.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Mạc, việc này tôi đã cam đoan rằng trong vòng một tuần chính quyền sẽ vào Nhà máy dệt điều tra, anh thấy thế nào?
Mạc Chính Quần nói:
- Xảy ra chuyện lớn như vậy thì dù như thế nào chúng ta cũng phải có câu trả lời cho cấp trên và Nhà máy dệt, quyết không thể để có mưu đồ được lợi. Ngày mai Thị trưởng Chu về thì chúng ta sẽ nghiên cứu việc này, điều tra nhất định phải làm, nhất định phải có tuyên bố.
Mọi người có không ít việc cần làm, Mạc Chính Quần cũng phải báo cáo lên Tỉnh ủy....
Vương Trạch Vinh về đến nhà, Long Hương Băng vui vẻ chạy tới đón.
Long Hương Băng cầm cặp cho Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em pha nước nóng cho ngài rồi đó.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tết sao em vẫn ở đây?
Hôm nay Long Hương Băng mặc bộ đồ màu hồng nhạt, khuôn mặt tươi rói vì Vương Trạch Vinh nên trông càng quyến rũ.
Long Hương Băng nói:
- Em cùng Dũng Đình đến Huyện Đại Phường tắm nước nóng rồi lên tỉnh chơi đó.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Phải thường xuyên ra ngoài mới được.
Bỏ cặp xuống, Long Hương Băng lại đi pha trà rồi nói:
- Chẳng đâu thoải mái bằng ở nhà.
- Quê hương mà.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Long Hương Băng cũng khẽ cười nói:
- Em thích ở nhà làm việc hơn.
Long Hương Băng bây giờ đã coi đây là nhà mình, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Em thường xuyên lên mạng tìm hiểu thông tin chứ.
Long Hương Băng cười nói:
- Mạng đúng là kỳ quái, cái gì cũng có. Bây giờ em nấu ăn nếu mình không biết thì lên mạng tìm, cứ làm theo đó là được.
Nằm trong bồn tắm, Vương Trạch Vinh đang cân nhắc chuyện của Nhà máy dệt. Hắn thấy chuyện này quá kỳ quái, sao trước tết không có, sao lại đúng dịp tết vậy?
Nhà máy dệt do Chu Tài Khâm phụ trách, Vương Trạch Vinh hiểu đôi chút về người này. Người này tuy thích tranh quyền nhưng Vương Trạch Vinh không tin hắn lại ăn hối lộ. Chu Tài Khâm là người rất coi trọng phát triển, chuyện ảnh hưởng đến con đường quan trường thì hắn sẽ không làm.
Chu gia và Hạng gia như nhau, bọn họ có người chuyên môn kinh doanh, Chu Tài Khâm không thiếu tiền nên không cần làm vậy.
Chẳng lẽ là có mưu đồ?
Vương Trạch Vinh tắm xong đi ra thì thấy Hoàng Tổ Cường đã ngồi đó.
Thấy Hoàng Tổ Cường đến, Vương Trạch Vinh bắt tay hắn mà nói:
- Lão Hoàng ăn tết vui không?
Hoàng Tổ Cường nói:
- Vốn là vui nhưng bây giờ không được rồi.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Anh đó, nói chuyện càng lúc càng hài hước.
Hoàng Tổ Cường cũng cười phá lên.
Hoàng Tổ Cường nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy, tôi đến thì nghe nói đã xong.
Vương Trạch Vinh đưa cho Hoàng Tổ Cường điều thuốc, châm hút rồi nói quá trình ra một lần. Đồng thời hắn cũng nói ra phân tích của mình.
Hoàng Tổ Cường nghe xong liền nói:
- Bây giờ nghe anh nói, tôi thấy cũng kỳ quái. Theo lý thì Nhà máy dệt mặc dù bán đất nhưng không tổn thất gì, chỉ cần nói rõ ra là không gặp tình huống này. Sao lãnh đạo Nhà máy dệt lại không nói rõ?
Vương Trạch Vinh nghe Hoàng Tổ Cường nói như vậy liền vỗ bàn nói:
- Anh không nhắc thì tôi đúng là quên mất việc này.
Vương Trạch Vinh cầm điện thoại gọi cho Vu Dương:
- Vu Dương, tôi hỏi anh, chuyện hôm nay xảy ra thì có thấy lãnh đạo Nhà máy dệt không?
Vu Dương nói:
- Phó thị trưởng, việc này tôi đã hỏi thì biết giám đốc mới là một người Hongkong, vì khích lệ nhân viên công tác nên anh ta tổ chức cho cán bộ từ trưởng phòng trở lên đi Hongkong ăn tết. Cho nên trong nhà máy chỉ còn nhân viên trực ban mà thôi.
Vương Trạch Vinh dập máy xong rồi nói:
- Lão Hoàng, xem ra có người cố ý gây chuyện rồi.
Hoàng Tổ Cường nói:
- Chuyện này xảy ra mà không có lãnh đạo nhà máy ở đây, quần chúng là người mù quáng. Bọn họ chỉ biết giá đất bị bán rất rẻ, không làm loạn mới lạ.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến Chu Tài Khâm không biết chuyện này nên lập tức gọi điện cho hắn.
Chu Tài Khâm bởi vì không mua được vé máy bay nên đang vô cùng lo lắng. Mặc dù Mạc Chính Quần đã gọi nói rõ tình hình, nhưng hắn vẫn không yên tâm. Thấy Vương Trạch Vinh gọi tới, hắn vội vàng hỏi:
- Trạch Vinh, tình hình thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh nói:
- Thị trưởng Chu, người Nhà máy dệt bây giờ đã ra về, tôi gọi điện là muốn báo cáo với anh một chút.
- Trạch Vinh nói đi.
- Thị trưởng Chu, theo tình hình tôi hiểu thì khi xảy ra chuyện lãnh đạo từ cấp trưởng phòng của Nhà máy dệt đều đến Hongkong ăn tế. Hơn nữa hành động lần này như có kế hoạch từ trước, là hành động có tổ chức. Đồng thời việc đổi vị trí chỗ ở cho công nhân thì mọi người cũng không biết.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Chu Tài Khâm lập tức nghĩ rất nhiều. Một lúc sau hắn nói:
- Trạch Vinh, vất vả rồi. Ngày mai tôi về rồi chúng ta nói chuyện.
Đối với việc Vương Trạch Vinh có thể báo cáo chuyện này, Chu Tài Khâm khá cảm ơn hắn. Vào lúc này Vương Trạch Vinh có thể nói cho hắn biết, điều này nói rõ Vương Trạch Vinh không có tư tâm gì.
Thấy Vương Trạch Vinh gọi điện cho Chu Tài Khâm, Hoàng Tổ Cường không khỏi thầm than Vương Trạch Vinh quá được. Lúc này Chu Tài Khâm biết thì nhất định sẽ có kế sách.
- Lão Hoàng, tình hình Quán Hà bây giờ rất tốt, mọi người đều mong phát triển. Tôi không hi vọng tình hình Quán Hà thay đổi.
Hoàng Tổ Cường gật đầu nói:
- Quán Hà cần phát triển thì phải có bộ máy đoàn kết. Tôi ủng hộ ý kiến của Trạch Vinh.
Hắn lại đánh giá Vương Trạch Vinh cao thêm một bậc.
Hoàng Tổ Cường vừa rời đi không lâu thì Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Tiếu Thư Thiên gọi tới. Hắn lần này ra bên ngoài tỉnh ăn tết, tết cũng khó mua vé xe trở về, hắn cũng không lái xe đến tỉnh kia. Có lẽ hắn phải hôm sau mới về nên vội vàng gọi điện hỏi tình hình.
Vương Trạch Vinh cũng kể rõ chi tiết với hắn.
Nghe Vương Trạch Vinh nói xong, Tiếu Thư Thiên nói:
- Trạch Vinh, việc này quyết không thể làm lớn, phải mau chóng làm rõ chuyện này. Tôi thấy đây không còn nằm trong phạm vi Quán Hà.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi sợ có người muốn làm loạn Quán Hà để đục nước béo cò.
Tiếu Thư Thiên nói:
- Tình hình bây giờ ở Quán Hà rất tốt, phải cố gắng duy trì.