Long Hương Băng chen vào trong lòng Vương Trạch Vinh rồi nhẹ nhàng nói:
- Em luôn nghĩ đến anh.
Nói lời này, cô cảm thấy rất buồn. Từ sau khi Vương Trạch Vinh đi, cô cảm thấy mình mất đi mục tiêu sống, trong lòng rất lo lắng vì không biết sau này có thể gặp lại Vương Trạch Vinh không? Nói thật cô luôn hy vọng tiếp tục cuộc sống làm bảo mẫu cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh khẽ vuốt ve bờ lưng bóng loãng của Long Hương Băng rồi nói:
- Thiệt thòi cho em, anh không thể dành gì cho em.
Mặc dù Vương Trạch Vinh biết không nên làm chuyện này với Long Hương Băng nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy Long Hương Băng, một cảm giác không muốn xa rời lại xuất hiện. Đối với Vương Trạch Vinh mà nói hắn đối với Long Hương Băng đã hơn nhu cầu thể xác, bắt đầu có tình cảm. Đây là chuyện hắn rất lo lắng.
- Chỉ cần anh ở bên em là tốt rồi.
Long Hương Băng đương nhiên biết chuyện của Vương Trạch Vinh, cô vui vì Vương Trạch Vinh không quên mình. Bây giờ các lãnh đạo chơi gái xong liền vứt đi đã xảy ra ở nhiều nơi, Long Hương Băng ít nhiều cũng biết. Cô có chút lo lắng Vương Trạch Vinh là người như vậy.
Lần này sau khi nghe tin Vương Trạch Vinh gọi em trai đến tỉnh Giang Sơn, Long Hương Băng rất khát khao có thể tái hợp với Vương Trạch Vinh.
Cứ như thế này thì quá tốt. Long Hương Băng thi thoảng lại an ủi mình. Vừa nãy khi Vương Trạch Vinh tiến vào trong cơ thể cô, cô lại có cảm giác rất hưng phấn, lại thấy được hy vọng của ngày mai.
- A. Em nấu canh ở trên bếp, lần trước lão phu nhân dạy em.
Long Hương Băng cứ như vậy trần truồng nhảy xuống giường.
Vương Trạch Vinh nhìn Long Hương Băng mặc tạm chiếc áo sơ mi rồi đi xuống bếp, hắn không khỏi nở nụ cười.
Nhìn cơ thể Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh cảm thấy khi cùng cô mình rất sung sướng, không có áp lực.
Khi hai người cùng tắm thì lại quan hệ một lần nữa.
Sáng hôm sau khi đi làm, tâm trạng của Vương Trạch Vinh rất tốt.
Khương Tắc Xương lúc này đã sớm rót trà cho Vương Trạch Vinh.
- Hôm nay có lịch gì không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Khương Tắc Xương nói:
- Có một hội nghị Luân chuyển đất đai trong phạm vi toàn tỉnh. Đoàn phỏng vấn nước V đến tỉnh Giang Sơn. Trên tỉnh thông báo mời ngài tham gia.
Vương Trạch Vinh nhìn đồng hồ thấy còn chút thời gian. Khi hắn chuẩn bị xem một chút văn bản thì điện thoại di động vang lên thì thấy là văn phòng của Phó chủ tịch tỉnh Sử Thiên Cầm gọi tới.
- Giám đốc Vương, anh lập tức đến chỗ tôi.
Sử Thiên Cầm vội vàng nói.
Xảy ra chuyện gì? Vương Trạch Vinh cảm thấy chuyện này nhất định có quan hệ đến Sở nông nghiệp.
Vương Trạch Vinh rất nhanh đến văn phòng của Sử Thiên Cầm. Sử Thiên Cầm thấy Vương Trạch Vinh vào liền mời hắn ngồi.
Sử Thiên Cầm nói với Vương Trạch Vinh:
- Tổ điều tra bí mật của Trung ương về nông thôn đến tỉnh Giang Sơn, bây giờ tôi không biết bọn họ đến đâu.
Tổ điều tra bí mật?
Vương Trạch Vinh biết tình hình công tác nông nghiệp của tỉnh Giang Sơn, bây giờ mà kiểm tra thì nhất định có nhiều vấn đề.
Sử Thiên Cầm có lẽ cũng nghĩ đến vấn đề này nên nói với Vương Trạch Vinh:
- Anh chắc biết nên làm như thế nào. Công tác nông nghiệp của tỉnh Giang Sơn không tốt, chẳng may xảy ra chuyện thì trách nhiệm sẽ rất lớn.
Đối với Sử Thiên Cầm mà nói điều tra ra vấn đề thì y không quá lo lắng. Y chủ yếu lo lắng là Tổ điều tra bí mật không thông qua Ủy ban nhân dân tỉnh Giang Sơn đã trực tiếp xuống. Rốt cuộc Trung ương muốn làm gì với tỉnh Giang Sơn, đây mới là điều y quan tâm nhất.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phó chủ tịch Sử, ngài cũng biết tình hình lĩnh vực nông nghiệp tỉnh Giang Sơn bây giờ. Các phương diện đều không tốt, đặc biệt là công tác Luân chuyển đất đai. Theo tôi đoán Trung ương phái Tổ điều tra bí mật đến có lẽ là muốn tìm hiểu công tác Luân chuyển đất đai của tỉnh Giang Sơn. Tôi hôm nay triệu tập hội nghị chính là vì công tác này.
Sử Thiên Cầm biết Vương Trạch Vinh mới đến Sở nông nghiệp, triển khai công tác cần một thời gian. Bây giờ y biết rõ tình hình Sở nông nghiệp, trong thời gian ngắn Vương Trạch Vinh có thể khống chế được công tác thì nói rõ năng lực của hắn rất mạnh. Gặp phải chuyện này thì phải coi trọng, Vương Trạch Vinh nói:
- Cố gắng bố trí một chút, Trung ương bây giờ rất coi trọng công tác Luân chuyển đất đai, đợt kiểm tra này nhất định sẽ nhằm vào lĩnh vực này.
Từ Ủy ban nhân dân tỉnh về, Vương Trạch Vinh vào phòng hội nghị, các nhân viên tham gia đã sớm chờ ở đây.
Vốn họp nghiên cứu công tác Luân chuyển đất đai, Vương Trạch Vinh liền nói:
- Tôi vừa đến văn phòng Phó chủ tịch Sử, Phó chủ tịch nói cho tôi biết một chuyện. Tổ điều tra bí mật của Trung ương về nông thôn đã đến tỉnh Giang Sơn tiến hành điều tra.
Nghe thấy Tổ điều tra bí mật do Trung ương phái tới, mọi người tham gia không lo lắng gì. Dù sao chuyện này có Vương Trạch Vinh phụ trách mà.
Vương Trạch Vinh nhìn mọi người một chút rồi nói:
- Tôi thấy hội nghị hôm nay sẽ nghiên cứu việc thành lập tổ công tác Luân chuyển đất đai toàn tỉnh, ngoại trừ một số thành phố đã có cơ cấu này, hầu hết vẫn chưa có. Tôi thấy việc này phải phân công một chút. Những người ngồi đây, mỗi người phụ trách một thành phố, nhất định phải mau chóng thành lập cơ cấu này ra.
Vương Trạch Vinh phân công như vậy mọi người không có ý kiến phản đối.
Vương Trạch Vinh đang bố trí công việc, Sử Thiên Cầm lại gọi điện tới.
Nghe Sử Thiên Cầm nói, Vương Trạch Vinh đúng là có chút giật mình.
Tổ điều tra bí mật của Trung ương về nông thôn trên đường đến thành phố Ngân Lĩnh thì gặp tai nạn xe, tổ trưởng đã chết, có mấy nhân viên được cấp cứu. Sử Thiên Cầm yêu cầu Vương Trạch Vinh lập tức đến thành phố Ngân Lĩnh.
Nghe tin này nhân viên Sở nông nghiệp ngồi đây cũng ngạc nhiên.
Đây chính là chuyện lớn. Dù Trung ương không thông báo việc này, nhưng xảy ra chuyện thì tỉnh Giang Sơn cũng phải vất vả một phen.
Chuyện tiếp đoàn phỏng vấn nước V không thể thực hiện, Vương Trạch Vinh bố trí một chút công việc trong sở rồi lập tức đến thành phố Ngân Lĩnh.
Xe Vương Trạch Vinh rất nhanh đến thành phố Ngân Lĩnh. Lúc này tỉnh Giang Sơn cũng sốt ruột, do Chủ tịch tỉnh Hồng Quân dẫn đầu các lãnh đạo cũng chạy về thành phố Ngân Lĩnh.
Tổ điều tra bí mật đến tỉnh Giang Sơn điều tra không ngờ gặp tai nạn, việc này nhất định phải có câu trả lời thuyết phục cho Trung ương. Xử lý không tốt thì nhất định có người muốn làm loạn.
Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Hạng Nam.
- Bố lần này Tổ điều tra bí mật do Trung ương phái đến có những ai ạ?
Hạng Nam có lẽ bây giờ vẫn chưa biết tình hình nên cười nói:
- Chủ yếu là người của phó Thủ tướng Lâm, mục đích là điều tra tình hình công tác Luân chuyển đất đai tỉnh Giang Sơn. Đương nhiên có ý tìm sơ hở, con phải chú ý ở việc này. Việc này bố cũng mới biết và định gọi điện cho con.
Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam cùng Thủ tướng ra nước ngoài nên cũng mới biết được việc này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Con vừa nhận được thông báo xe của Tổ điều tra bí mật đến thành phố Ngân Lĩnh thì bị tai nạn, tổ trưởng chết ngay tại chỗ, mấy nhân viên khác được đưa vào bệnh viện. Con bây giờ đang đến thành phố Ngân Lĩnh.
Hạng Nam giật mình nói:
- Bố không ở văn phòng, tin này rất quan trọng. Xảy ra chuyện này thì con nhất định phải cẩn thận xử lý, đặc biệt là Sở nông nghiệp không nên dính vào việc này. Tự động có cấp trên phụ trách. Tổ trưởng chết, đó là việc lớn.
Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không hiểu ý của Hạng Nam nói.
Việc này mặc dù là đột nhiên, nhưng xử lý không tốt thì tỉnh Giang Sơn sẽ rất bị động.
Khi xe Vương Trạch Vinh tới, hắn thấy chính quyền thành phố Ngân Lĩnh rất loạn, các thường vụ đều chờ bên ngoài phòng cấp cứu.
Thấy Phó chủ tịch tỉnh Sử Thiên Cầm đứng đó, Vương Trạch Vinh vội vàng đi tới.
- Phó chủ tịch Sử, tình hình thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói.
Thấy Vương Trạch Vinh đã đến, Sử Thiên Cầm nghiêm túc nói:
- Tình hình rất không tốt, bây giờ đang được cấp cứu.
Từ trên mặt y có thể thấy rõ vẻ lo âu. Vương Trạch Vinh cũng không biết nói gì cho tốt. Ở đây có không ít lãnh đạo cấp bậc cao hơn hắn. Hắn đi theo là tốt rồi.
- Phó chủ tịch Sử, có nhiệm vụ gì cần tôi đi làm không?
Sử Thiên Cầm nói:
- Anh đi kiểm tra công tác nông nghiệp của thành phố Ngân Lĩnh một chút. Sau khi việc này xảy ra thì có lẽ lãnh đạo cấp trên sẽ đến, có khi sẽ kiểm tra công tác. Tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề.