Tuy rằng trên hội nghị Vương Trạch Vinh không nói lời nào nhưng tình hình mỗi người thì hắn đã hiểu rõ trong lòng. Càng là như vậy thì Vương Trạch Vinh lại càng vui, vì điều này chứng tỏ mình điều tra công tác cải cách ở thành phố Xuân Dương là chính xác. Chỉ sợ đối thủ không động thôi chứ một khi đối thủ có động tĩnh thì chuyện sẽ dễ làm hơn.
Sau khi trở lại thành phố Xuân Dương, Vương Trạch Vinh tới trụ sở Ủy ban Kỷ luật để trao đổi với Lý Ích Tài. Vương Trạch Vinh cũng thu hoạch được một ít từ chỗ của Lý Ích Tài, qua cuộc trao đổi này, Vương Trạch Vinh biết trong lần triển khai kiểm tra công tác trong phạm vi toàn thành phố này đã khiến cho quần chúng tố cáo nhiều hơn hẳn. Đặc biệt là chuyện về Nhà máy Hóa học thì quần chúng lại càng nhiệt liệt hơn.
- Lão Lý, việc này xin trông cậy vào lão đó, thành phố Xuân Dương này có thể thay đổi được hay không thì phụ thuộc lớn vào việc lần này!
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói với Lý Ích Tài.
Lý Ích Tài nói:
- Bí thư Vương, xin ngài cứ yên tâm. Suốt đời này có lẽ tôi cũng chỉ mang theo chuyện này vào trong quan tài, cả đời này tôi chưa từng làm chuyện lớn nào, nếu như có thể làm tốt chuyện công nhân bị sa thải ở thành phố Xuân Dương thì dù có chết tôi cũng cam tâm!
Vương Trạch Vinh nghe được lời này thì rất cảm động, trong số cán bộ chúng ta vẫn còn không ít người một lòng làm việc vì dân. Lý Ích Tài đã nhận được một cơ hội như vậy, hắn đã nghĩ kỹ và tự nhủ sẽ làm tốt việc này!
Cầm tay Lý Ích Tài, Vương Trạch Vinh nói:
- Công tác của lão rất nguy hiểm, nhất định phải chú ý an toàn!
- Ha ha, tôi không sợ gì cả, chẳng qua chỉ là một tấm thân tàn mà thôi. Nếu quả thực có người muốn thì cứ để cho bọn họ bắt đi!
Lý Ích Tài cười ha hả.
Vương Trạch Vinh cảm thấy chỉ trong nháy mắt quan khí của Lý Ích Tài đã tăng lên mãnh liệt, cả người tràn đầy chính khí.
- Chủ nhiệm Lý, ngày mai tôi sẽ lên Bắc Kinh một chút, có một số việc cần phải báo cáo lên cấp trên mới được.
Vương Trạch Vinh nói.
Lý Ích Tài cũng biết áp lực của Vương Trạch Vinh rất lớn, hắn đã làm nhiều chuyện ở tỉnh Bắc Dương như vậy, lại thêm hiện giờ giới báo chí lại muốn gây bất lợi với hắn. Dưới tình hình này thì Vương Trạch Vinh đúng là phải tới Bắc Kinh báo cáo một chút mới được, hiểu rõ suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, Lý Ích Tài nói:
- Bí thư Vương, ngài cứ đi đi, tôi sẽ hết sức điều tra xí nghiệp Xuân Dương, ngài cứ yên tâm.
Vương Trạch Vinh lại tìm tới Mạc Đại Bưu, nói:
- Hiện tại việc trị an ở thành phố Xuân Dương đã thành trọng điểm. Một số người rất hi vọng nhìn thấy Xuân Dương xảy ra chuyện, trách nhiệm của anh rất trọng đại. Nhất định phải chú ý tới việc này nhiều hơn một ít.
Mạc Đại Bưu nghiêm túc nói:
- Bí thư Vương, thái độ công tác của cảnh sát, công an hiện nay đã có thay đổi rõ ràng, nhóm cán bộ mới được đề bạt rất có trách nhiệm. Tôi đã sớm phân chia trách nhiệm theo từng khu vực, ngài yên tâm, nếu như địa phương nào có chuyện phát sinh thì chúng tôi đều có thể tới hiện trường trước tiên.
Vương Trạch Vinh nghe Mạc Đại Bưu nói vậy liền gật đầu nói:
- Ý tưởng không tồi!
Mạc Đại Bưu nói:
- Tôi biết tầm quan trọng của việc này!
Vương Trạch Vinh liền nói thêm:
- Còn có một việc anh cũng phải để tâm một chút, hiện tại việc điều tra cải cách xí nghiệp do chủ nhiệm Lý của Ủy ban Kỷ luật chủ trì nên chắc chắn sẽ có một số người thù nghịch, tôi lo lắng sự an toàn của hắn.
Mạc Đại Bưu nói:
- Tôi sẽ phái một đội âm thầm bảo hộ chủ nhiệm Lý.
Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy cũng được, chẳng qua việc này đừng để cho người ngoài biết là được.
Sau khi bố trí xong hết mọi việc, Vương Trạch Vinh cũng không mang theo người nào, ngày hôm sau tới thẳng Bắc Kinh.
Nhận được tin Vương Trạch Vinh về nhà, Lữ Hàm Yên đã chạy tới sân bay từ sớm để đón Vương Trạch Vinh.
Nhìn thấy Lữ Hàm Yên trang điểm sáng bừng, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hôm nay không đi làm sao?
Lữ Hàm Yên đưa tay nắm tay Vương Trạch Vinh nói:
- Đã lâu rồi không được gặp anh, em nhớ anh lắm!
Thư ký của Hạng Nam đã sớm mang hành lý của Vương Trạch Vinh cất vào trong xe.
Lữ Hàm Yên ôm Vương Trạch Vinh ngồi ở ghế sau, thủ thỉ:
- Xa nhau lâu như vậy liệu có ra ngoài ăn uống lung tung hay không?
Nghe nói như thế, Vương Trạch Vinh ngạc nhiên cười nói:
- Chỉ được cái nghĩ linh tinh!
Hai người cũng không có tới nhà Hạng Nam mà tới căn nhà nhỏ của hai vợ chồng ở Bắc Kinh.
Người giúp việc đã sớm bật bình nóng lạnh, Vương Trạch Vinh vừa tắm rửa xong thì đã bị Lữ Hàm Yên kéo thẳng vào phòng ngủ.
Bởi vì hai người đều đã lâu rồi không được ở bên nhau nên nhanh chóng động tình, trong phòng lập tức đầy cảnh xuân.
Sau mấy trận kích tình mãnh liệt, Lữ Hàm Yên mệt lả người, rúc vào trong lòng Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này em nhất định muốn có thai!
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bố thúc giục sao?
- Hừ, bây giờ bố chỉ nhìn chằm chằm vào Uông gia, anh không có đi tìm Uông Phỉ kia đó chứ?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nếu không thì em đi hỏi cô ấy đi?
Nhéo tay Vương Trạch Vinh một cái, Lữ Hàm Yên nói:
- Bất kể nói thế nào thì em cũng muốn mang thai trước cô ấy.
Vương Trạch Vinh cũng không ngờ vợ mình lại có tâm tính như một bé gái, nằm ở trên giường thả lỏng toàn thân.
Trong khoảng thời gian này Vương Trạch Vinh luôn phải bận tâm suy nghĩ về tỉnh Bắc Dương, cứ hết chuyện này tới chuyện khác, hắn thực sự cảm thấy mệt mỏi về tinh thần và thể xác. Giờ sau khi tiếp xúc thân mật với Lữ Hàm Yên đã khiến cho tâm tình hắn được thả lỏng.
Đang nằm trên giường nghỉ ngơi thì Vương Trạch Vinh chợt nghe thấy tiếng di động vang lên.
Cầm di động lên nhìn thì thấy là do chánh văn phòng trung ương Trần Khoa Kỳ gọi tới.
Trần Khoa Kỳ nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, lập tức tới Trung Nam Hải (phía Tây của Tử Cấm Thành, nay là trụ sở của Đảng Cộng sản TQ), thủ trưởng muốn gặp anh, xe đã đến cửa nhà anh rồi.
Vương Trạch Vinh cũng không cảm thấy kỳ quái vì Trần Khoa Kỳ biết mình tới Bắc Kinh, chỉ lạ ở chỗ sếp trùm lại muốn gặp mình, vội vàng nhảy xuống giường nói:
- Anh phải tới Trung Nam Hải một chuyến.
Lữ Hàm Yên là con nhà quan nên đương nhiên biết có một số việc không nên hỏi đến, vội vàng pha một chậu nước ấm lau người cho Vương Trạch Vinh nói:
- Em sẽ ở nhà chờ anh.
Thấy bộ dạng ngoan ngoãn chờ thưởng của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được rồi, anh đi rồi sẽ về.
Khi Vương Trạch Vinh ra khỏi cửa thì đã thấy một chiếc xe nhỏ chờ sẵn ở đó.
Một người mặc âu phục từ trên xe bước xuống nói:
- Bí thư Vương, tôi được chánh văn phòng Trần phái tới. Đây là giấy chứng nhận của tôi.
Vương Trạch Vinh nhận lấy tờ giấy chứng nhận xem, trên đó viết hai chữ Hoàng Dực văn phòng trung ương.
Khi ngồi vào chiếc xe do Hoàng Dực lái thì thấy trên xe còn có một người trẻ tuổi nữa.
Xe chạy thẳng một mạch tới Trung Nam Hải.
Khi Vương Trạch Vinh gặp Trần Khoa Kỳ thì được nghe:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, sau khi biết anh tới Bắc Kinh, tổng bí thư Lâm muốn nghe báo cáo tình hình Bắc Dương một chút. Anh chờ một lát, để tôi đi xem bây giờ tổng bí thư Lâm có rảnh hay không.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vậy xin phiền chánh văn phòng Trần rồi.
Ngồi trong phòng làm việc của Trần Khoa Kỳ, Vương Trạch Vinh có phần hơi khẩn trương.
Thấy người ở chỗ này đều bận rộn công việc, nhận lấy chén trà do một nhân viên đưa tới, Vương Trạch Vinh uống một cách từ từ.
Vừa mới trả bài cho Lữ Hàm Yên giờ lại vội vàng chạy tới đây nên Vương Trạch Vinh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Qua một lúc sau, Trần Khoa Kỳ trở lại nói với Vương Trạch Vinh:
- Đi thôi, lúc này tổng bí thư Lâm có thời gian nửa tiếng.
Được Trần Khoa Kỳ dẫn vào một gian phòng khách nhỏ, Vương Trạch Vinh không dám đi quan sát tình hình xung quanh mà chỉ cẩn thận đi vào.
Vương Trạch Vinh có cảm giác rất kỳ quái, từ sau khi mình đi vào Trung Nam Hải thì quan khí trở nên không hoạt động được, giống như là có một loại áp lực vô hình nào đó đang áp chế quan khí của mình vậy.
Trần Khoa Kỳ lại dẫn Vương Trạch Vinh vào một gian phòng.
Dường như tổng bí thư Lâm đang phê duyệt cái gì đó, thấy Vương Trạch Vinh đi vào liền chỉ vào ghế sô pha nói:
- Cậu ngồi xuống đi, tôi viết nốt mấy chữ này là xong.
Được Trần Khoa Kỳ ra hiệu, Vương Trạch Vinh đành ngồi xuống ghế salon, chẳng qua hắn cũng nhích mông ngồi ra phía biên.
Những chuyện này giống như phát sinh rất tự nhiên, lần đầu tiên Vương Trạch Vinh cảm thấy trong Trung Nam Hải có uy thế đặc biệt, có khả năng nguyên nhân là do phong thủy, người nào tới nơi này thì đều phải chịu áp chế.
Nhìn lên vị thủ trưởng đang phê duyệt văn kiện, Vương Trạch Vinh nhìn thấy trên đầu lão có bảy màu to lớn, lại còn đang tán xuống phía dưới, trong khi đó quan khí của mình thì lại hoàn toàn hướng về phía lão.
Một lát sau, tổng bí thư Lâm đứng dậy đi tới ngồi cạnh Vương Trạch Vinh nói:
- Đồng chí Tiểu Vương, lần này tìm cậu tới đây là muốn nghe đích thân cậu nói về tình hình ở Bắc Dương. Cậu cũng đã đến được một thời gian rồi, tôi cũng rất chú ý công tác của anh. Cậu hãy mau kể lại một chút đi.
Trên đường đi Vương Trạch Vinh đã sớm làm rõ ý nghĩ của mình, lúc này ngồi thuật lại những chuyện đã phát sinh ở tỉnh Bắc Dương, nêu bật những điểm quan trọng trong quá trình vận hành và thao tác của mình
Vương Trạch Vinh nói rất rành mạch, tổng bí thư Lâm ngồi lắng nghe chăm chú, trên mặt còn xuất hiện vẻ trầm tư.
Nghe Vương Trạch Vinh trình bày xong, tổng bí thư Lâm nói:
- Sở dĩ trung ương phái cậu tới công tác ở Bắc Dương là do nhìn thấy tình hình phức tạp ở Bắc Dương. Cậu có thể nhanh chóng mở ra cục diện trong thời gian ngắn đã chứng tỏ mình là người tận tâm trong công việc, tôi rất hài lòng về công tác của cậu.
Lời này vừa nói ra đã khiến cho Vương Trạch Vinh tràn đầy kích động, vốn đang lo lắng dư luận sẽ gây sự với mình thì trung ương sẽ có cái nhìn về mình. Bây giờ nhìn thấy cảnh này thì mới hiểu rằng những gì mình làm được ở Bắc Dương thì tổng bí thư Lâm đều biết rõ. Có lời khen ngợi của tổng bí thư Lâm, hắn biết mình đã đi đúng hướng, sắp tới cần phải tiếp tục đẩy mạnh công tác, nhất định phải xử lý cho tốt.
Tổng bí thư Lâm hướng về phía Vương Trạch Vinh hỏi:
- Đồng chí Tiểu Vương, hoàn cảnh càng phức tạp thì lại càng phải đoàn kết cán bộ, sắp tới trung ương dự định điều chỉnh bộ máy tỉnh ủy Bắc Dương một lần nữa. Đây là trợ giúp công tác của cậu, cứ chăm chỉ làm việc đi, tôi biết cậu tới Bắc Kinh để làm cái gì, đừng có nghĩ đông nghĩ tây, trung ương vẫn luôn dõi theo công tác của cậu.
Khi đi ra khỏi Trung Nam Hải thì tâm tình của Vương Trạch Vinh rất tốt, hắn cảm thấy chỗ dựa sau lưng mình rất mạnh.