Đoàn xe đến trước một khu đổ nát, Tổng bí thư ra hiệu cho xe dừng lại.
Tổng bí thư xuống xe đi về phía trước. Mọi người trên xe cũng xuống đi theo Tổng bí thư.
Đây là một công ty ở ngoại thành, cả công ty đã sụp đổ, đưa mắt ra nhìn thì có thể thấy ngọn cờ Đảng bay trong gió. Ở dưới ngọn cờ đảng, rất nhiều nhân viên đang tìm kiếm người còn sống.
Thấy một đội lãnh đạo tới, mọi người đang vùi đầu trong công việc liền nhìn bọn họ.
Phùng Triêu Lâm vội vàng chạy tới hét lên với đám người:
- Ai là người phụ trách, mau đến đây.
Mặc dù là Thị trưởng nhưng y không biết tình hình nơi này nên chỉ có thể tìm một người đến hỏi.
Rất nhanh một người đàn ông trung niên đi tới. Y đương nhiên đã thấy Tổng bí thư trên Tv nên kích động nói:
- Tổng, Tổng bí thư..
Tổng bí thư cười cười bắt tay y, không ngại tay y đầy vết bẩn.
- Đồng chí vất vả rồi.
Tổng bí thư nói.
- Không vất vả, chúng tôi làm chuyện mình nên làm.
- Sao rồi, công tác cứu nạn tiến triển thế nào? Cứu được bao người?
- Tổng bí thư, nhà máy này coi như đã hỏng hoàn toàn. Nếu không phải Thị ủy kịp thời tổ chức nhân viên cứu nạn thì có lẽ số người sống sót không có là bao.
- Ồ, các đồng chí tổ chức như thế nào, là tự phát ư?
Tổng bí thư hỏi.
Nghe Tổng bí thư nói, người đàn ông kích động nói:
- Là Vương cứu mạng, a, là Bí thư Vương tổ chức.
Người đàn ông nói ra câu Vương cứu mạng thì mới phát hiện mình nói không ổn nên vội vàng sửa lại.
Lúc này có không ít người đi tới, còn có người từ xa thấy là Tổng bí thư nên vội vàng đi tới.
Thấy nhiều người đến như vậy, Tổng bí thư vẫy tay với mọi người mà nói:
- Thưa các đồng chí, tôi đại biểu Trung ương Đảng, Quốc vụ viện đến thăm mọi người, mọi người vất vả rồi.
- Tổng bí thư vất vả rồi.
Sau khi nói chuyện với mọi người vài câu, Tổng bí thư nhìn người đàn ông mà nói:
- Nghe nói đồng chí Vương Trạch Vinh đã tổ chức chi bộ Đảng để cứu nạn, các đồng chí chính là chi bộ Đảng đó sao?
Người đàn ông nói:
- Tổng bí thư, tôi là Bí thư chi bộ Đảng ở đây. Ở đây có rất nhiều đồng chí là Đảng viên, còn có không ít người đoàn kết quanh Đảng để cứu người.
Một thanh niên nói:
- Tổng bí thư, Đảng viên rất tốt, tôi dự định sẽ vào Đảng.
Tổng bí thư vui vẻ nói:
- Rất tốt, có thể tích cực muốn vào Đảng là tốt. Tôi hy vọng đồng chí có thể nhanh chóng trở thành một Đảng viên.
Một bà lão nói:
- Tổng bí thư, lần này toàn bộ đều dựa vào chi bộ Đảng. Nếu không mọi người không biết nên làm như thế nào.
Xe lại đi vào trong thành phố, trên đường đi, mọi người thấy các cảnh tượng khác nhau, càng đi vào trong càng thấy được cảnh cứu nạn hối hả. Thường Hồng bị hủy hoại rất nghiêm trọng. Các tòa nhà cao tầng trước đây đều đã đổ.
Trên đường đi tới nhìn đâu cũng thấy cờ Đảng và người đang không ngừng đào bới.
Nhìn mọi người đang đào bới dưới lá cờ Đảng, nhìn cảnh tự cứu mình, mọi người biết Thường Hồng có ý chí rất bất khuất.
Uông Nhật Thần rất kích động, thấy lá cờ bay trong gió ông than thở nói với mọi người trong xe:
- Trước khi đến tôi còn suy nghĩ nên làm như thế nào để người dân Thường Hồng ra khỏi cơn đau này. Hôm nay thấy tình hình Thường Hồng, tôi thấy được hy vọng của tương lai.
Hồng Quân cũng thở dài nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh đúng là có cống hiến rất lớn trong việc này.
Từ từ y bắt đầu thay đổi cái nhìn với Vương Trạch Vinh, cảm thấy Vương Trạch Vinh là người rất có năng lực.
Trên đường đi tới, người ngồi trong xe có thể nghe thấy tiếng loa truyền thanh truyền đến.
Đi tới điểm cấp cứu tạm thời, Vương Trạch Vinh thấy rất nhiều người bệnh đang đi nhận thực phẩm, ngài đi tới nói với một ông lão:
- Ông lão, thức ăn có đủ không?
Nhìn thấy là Tổng bí thư, ông lão hoảng hốt nói:
- Ngài là Tổng bí thư?
Tổng bí thư nói:
- Tôi đến thăm mọi người.
Lúc này có nhiều người phát hiện là Tổng bí thư liền vội vàng đi tới.
Ông lão bắt chặt tay Tổng bí thư mà nói:
- Cảm ơn Đảng, cảm ơn chính phủ, nếu không được Đảng, chính phủ kịp thời cứu thì tôi đã chết rồi.
Một người đàn ông trung niên khác nói:
- Nếu như không có các đội viên chi bộ Đảng cứu thì chúng tôi đã chết. Đảng cộng sản rất tốt.
Một ông lão khác nói:
- Tôi vốn bị vùi trong đống đổ nát, là một Đảng viên cứu tôi ra.
Ông lão nói với Tổng bí thư:
- Tổng bí thư, ngài nghe truyền thanh đó, khi mọi người thấy bất lực thì tiếng truyền thanh đã cho mọi người dũng khí sống. Lúc ấy tôi bị chôn dưới đất, tai nghe tiếng của Bí thư thị ủy, tôi biết mình có hy vọng sống. Quả nhiên tôi được cứu ra.
Nghe mọi người nói, Tổng bí thư hiểu thêm tác dụng của chi bộ Đảng lâm thời, càng nghe mọi người kích động nhắc đến “Vương cứu mạng, Bí thư cứu mạng …” Tổng bí thư coi như có cái nhìn toàn diện hơn về Bí thư thị ủy Thường Hồng – Vương Trạch Vinh.
Tổng bí thư cầm lấy một chiếc loa rồi lớn tiếng nói:
- Thưa nhân dân Thường Hồng, mọi người chịu khổ rồi. Tôi thay mặt Trung ương Đảng, Quốc vụ viện đến thăm mọi người. Thường Hồng xảy ra động đất, nhân dân cả nước đều hướng đến mọi người. Hôm nay sau khi tôi đến Thường Hồng, tôi thấy được tinh thần quyết chiến của mọi người, thấy tinh thần đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau. Người Thường Hồng đầu tiên đã tự cứu mình, từ mọi người tôi thấy tương lai của Thành phố Thường Hồng. Phải tin vào Trung ương Đảng, Quốc vụ viện, nhân dân cả nước đứng về phía các bạn.
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, nghe Tổng bí thư nói nên mọi người rất hy vọng vào tương lai của Thường Hồng.
Tổng bí thư đánh giá rất cao công tác của Thường Hồng, thậm chí còn đánh giá cao “Tinh thần Thường Hồng”
Nghe Tổng bí thư nói, mọi người đều phấn chấn. Nhưng quan chức càng nghĩ nhiều hơn, câu nói “Tinh thần Thường Hồng” của Tổng bí thư không phải nói cho có, lời này rất có lợi cho sự phát triển của Thường Hồng.
Nghĩ đến bốn chữ Tinh thần Thường Hồng , trong đầu mọi người liền hiện lên hình ảnh của Vương Trạch Vinh. Có những người bắt đầu ghen ghét Vương Trạch Vinh.
Phùng Triêu Lâm vẫn đi theo phía sau, nghe thấy Tổng bí thư nói như vậy, tâm trạng y rất phức tạp. Y biết thành tích lớn nhất chính là của Vương Trạch Vinh/
Sau khi ra khỏi đây, Tổng bí thư rất muốn nhìn Vương Trạch Vinh nên nói với Uông Nhật Thần:
- Đi gặp Vương cứu mạng của chúng ta.
Đoàn xe đến quảng trường thì phát hiện Vương Trạch Vinh đang cầm loa đứng nói gì với mọi người bên dưới.
Tổng bí thư xua tay ra hiệu mọi người không lên tiếng. Ngài rất muốn nghe xem Vương Trạch Vinh nói gì.
- Tôi biết mọi người đều nóng lòng muốn được đưa đi cấp cứu, tôi hiểu tâm trạng của mọi người. Thưa các đồng chí, Thường Hồng xảy ra động đất lớn như vậy, bệnh nhân đã hơn một hai trăm ngàn, mọi người có nghĩ đến đối mặt với tai họa này có bao nhiêu người muốn đưa đi chữa trị? Thị ủy đã bố trí trong việc này, chúng tôi sẽ đưa những người cần cứu ra hết, nhưng có thể có đồng chí lo lắng động đất một lần nữa xảy ra. Xin mọi người yên tâm, Thị ủy, chính quyền Thành phố Thường Hồng đang đứng chung với mọi người. Vương Trạch Vinh tôi đứng chung với mọi người, động đất có gì đáng sợ. Sợ là chúng ta mất tinh thần? Chúng ta đã là người từ cõi chết trở ra, tai nạn lớn hơn nữa cũng không thể đánh ngã người Thường Hồng. Các đồng chí, Trung ương Đảng, Quốc vụ viện rất quan tâm nhân dân Thường Hồng chúng ta. Tổng bí thư, Lãnh đạo trung ương đang mạo hiểm đi vào Thường Hồng. Nhiều người quan tâm đến chúng ta như vậy, chúng ta còn sợ không được cứu sao?
Vương Trạch Vinh đứng đó mà nói, đầu hắn quấn băng nên rất bắt mắt.
Nhìn Vương Trạch Vinh không ngừng đưa tay trấn an, mọi người có thể cảm nhận lực lượng từ trong đó.
- Bí thư Vương, chúng tôi tin ngài.
Một người đột nhiên lên tiếng.
- Nói rất đúng, Vương cứu mạng ở đây, chúng ta có gì phải sợ.
- Vương cứu mạng, ngài không cần nói, vết thương trên đầu ngài quan trọng hơn. Ngài mau đi băng bó lại, chúng tôi tin ngài.
- Để người bị thương nặng nhất đi trước, tôi tin Trung ương sẽ phái càng nhiều người tới cứu chúng ta.
Mọi người rất nhanh bình tĩnh, nhân viên công tác cũng bắt đầu bắt tay vào công việc.
Mọi người nhìn ra được đây không phải việc mà Vương Trạch Vinh dàn dựng, đây là do sức ảnh hưởng của Vương Trạch Vinh, sức ảnh hưởng này rất lớn. Đối mặt với động đất, quần chúng nhân dân Thường Hồng rất tin tưởng Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh thấy tình hình đã được khống chế liền đưa loa cho Long Dũng Đình rồi đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, Vương Trạch Vinh liền thấy đám người Tổng bí thư đang đứng đó.
Thấy Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh vội vàng đi tới.
Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, mau đến chào Tổng bí thư.
Vương Trạch Vinh đang không biết chào Tổng bí thư như thế nào thì thấy Tổng bí thư đi tới trước, tay cũng đã đưa ra ngoài.
Hai tay bắt chặt tay Vương Trạch Vinh, Tổng bí thư nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh vất vả rồi.
- Thủ trưởng vất vả.
Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói như vậy.
Lúc này Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận lực lượng rất lớn từ tay Tổng bí thư, hắn rất cảm động. Hắn cảm thấy có lời này của Tổng bí thư thì những việc mình làm là đáng giá.
- Vết thương trên đầu thế nào rồi?
Nhìn đầu Vương Trạch Vinh được băng bó, Tổng bí thư quan tâm mà hỏi. Tổng bí thư không khỏi than thở, đối mặt tình hình phức tạp như vậy ở Thường Hồng, Vương Trạch Vinh là một Bí thư thị ủy trẻ tuổi không ngờ lại làm tốt như vậy. Từ trong giọng của quần chúng nhân dân có thể thấy được điểm này. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh luôn đưa Đảng ra đầu tiên, nghĩ đến ngọn cờ Đảng tung bay trong gió, Tổng bí thư càng coi trọng Vương Trạch Vinh hơn.
- Cảm ơn Tổng bí thư quan tâm, vết thương trên đầu tôi không sao.
Vương Trạch Vinh nói.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, công tác Thường Hồng sau này càng thêm nặng nề. Đồng chí phải gánh vác nhiệm vụ xây dựng lại Thường Hồng. Tôi tin đồng chí có năng lực này. Nhất định phải xây dựng Thường Hồng tốt đẹp hơn.
Tay Tổng bí thư vẫn không bỏ bàn tay chảy máu của Vương Trạch Vinh ra.