Trong các thường vụ thì bí thư huyện ủy Triêu Tây Trần Quốc Minh là người lo nhất. Trần Quốc Minh có quyền lực rất lớn, tuy chỉ là một Thường vụ thị ủy nhưng y lại là người tham gia mọi lợi ích của Tư Mã Sơn tại Xuân Dương.
Trần Quốc Minh biết rõ việc của mình. Nếu để Vương Trạch Vinh tiếp tục như vậy thì vấn đề của mình nhất định lộ ra.
Thấy Vương Trạch Vinh tỏ rõ quyền lực trong hội nghị, nghĩ đến cứ tiếp tục như thế này thì mình sẽ xảy ra chuyện. Nghĩ tới đây y nhìn thoáng qua các thường vụ vẫn ủng hộ Cận Trung Thuận.
- Bí thư Vương, lần này Huyện Triêu Tây xảy ra bạo động thì trách nhiệm là của tôi. Huyện Triêu Tây chúng tôi làm tốt công tác của mình, tôi thấy các thường vụ khác nên đến các huyện khác giám sát.
Ý của Trần Quốc Minh là không hy vọng người khác tiến vào Huyện Triêu Tây. Bây giờ y cần làm chính là xóa bỏ mọi việc này đi.
Trần Quốc Minh bây giờ đang rất khó chịu với đám gây bạo động. Vào lúc này kẻ đó làm thế là càng thêm loạn.
Nhìn Trần Quốc Minh, Cận Trung Thuận gật đầu nói:
- Lão Trần nói có lý. Phải tin cán bộ huyện của chúng ta. Nếu tất cả mọi người đều xuống huyện kiểm tra thì là không tin các đồng chí ở quận huyện, đây là không tốt. Tôi thấy cứ làm theo lời lão Trần đi.
Các thường vụ đang phân tích, Vương Trạch Vinh cũng phân tích. Nghĩ đến nội dung Điền Cương khai có nhiều thứ quan hệ tới Trần Quốc Minh, Vương Trạch Vinh đương nhiên biết y đang rất lo lắng. Chẳng qua nghĩ đến việc Cổ Kiến Sơn lên Bắc Kinh báo cáo công việc chưa có kết quả, Vương Trạch Vinh tạm thời không định đánh rắn động cỏ.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Đây không phải là tin các đồng chí hay không, các thường vụ đến huyện xúc tiến công việc mà thôi.
Cố Hiến Cao nói:
- Đồng chí Trần Quốc Minh có nhiều năm công tác, tôi tin đồng chí Trần Quốc Minh sẽ làm tốt.
Bây giờ Cận Trung Thuận và Cố Hiến Cao đều có mục đích rõ ràng là không hy vọng Vương Trạch Vinh làm loạn tình hình.
Cận Trung Thuận còn nhìn mấy thường vụ của phía mình, trong mắt lộ rõ sự hy vọng bọn họ giúp Trần Quốc Minh.
Vương Trạch Vinh đang định nói chuyện thì chỉ thấy thư ký của chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lý Ích Tài vào nhỏ giọng nói vài câu với đối phương.
Nghe xong, Lý Ích Tài hơi tái mặt và nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, ngài ra ngoài một chút, có chuyện.
Vương Trạch Vinh cùng Lý Ích Tài đi ra ngoài phòng hội nghị.
Các thường vụ trong phòng hội nghị đều rất ngạc nhiên, ngay cả hai người vẫn đang nhắm mắt đều mở ra nhìn.
Vương Trạch Vinh theo Lý Ích Tài đo ra ngoài.
Vừa đến chỗ rẽ, Vương Trạch Vinh thấy tổ trưởng tổ công tác Trung ương Cổ Kiến Sơn.
- Tổ trưởng Cổ, anh đã về.
Cổ Kiến Sơn bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tôi vừa đến.
Cổ Kiến Sơn chỉ vào người đàn ông đứng cạnh mà nói:
- Bí thư Vương, vị này chính là đồng chí ở Ủy ban kỷ luật Trung ương cần đồng chí Trần Quốc Minh phối hợp một chút. Ủy ban kỷ luật Trung ương muốn mangy y đi.
Thì ra là Trần Quốc Minh.
Vương Trạch Vinh bây giờ mới hiểu sao vẻ mặt Lý Ích Tài lại nặng nề như vậy.
Nhìn người Ủy ban kỷ luật Trung ương một chút, Vương Trạch Vinh không nói gì và thấy vấn đề rất nghiêm trọng. Ủy ban kỷ luật Trung ương không thông qua Tỉnh ủy mà trực tiếp chạy đến Xuân Dương bắt Thường vụ thị ủy.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tôi gọi Trần Quốc Minh ra.
Chuyện này không nên hỏi nhiều.
- Làm phiền.
Đồng chí Ủy ban kỷ luật Trung ương nói với Vương Trạch Vinh.
Hội nghị vừa diễn ra mà Lý Ích Tài và Vương Trạch Vinh đã ra ngoài, mọi người đều đoán xảy ra chuyện gì?
Lúc này Vương Trạch Vinh đã đi vào.
Vương Trạch Vinh vào và đứng ở cửa nói với Trần Quốc Minh:
- Lão Trần, anh ra ngoài một chút.
Trần Quốc Minh nhìn Vương Trạch Vinh nhưng không thấy vẻ mặt đối phương có gì lạ nên đứng dậy nói:
- Bí thư Vương, có phải huyện lại xảy ra chuyện?
Vương Trạch Vinh gật đầu.
Cận Trung Thuận rất khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh.
- Chẳng lẽ lại bạo động?
Mọi người đều nghĩ như vậy.
Đi theo Vương Trạch Vinh ra ngoài, Trần Quốc Minh nói:
- Bí thư Vương, tôi lấy 30 năm tuổi Đảng đảm bảo cán bộ huyện Triêu Tây tự tin xử lý tốt việc này.
Vương Trạch Vinh không muốn nói nhiều và chỉ vào người Ủy ban kỷ luật Trung ương:
- Vị này là đồng chí Ủy ban kỷ luật Trung ương, bọn họ cần anh phối hợp.
Trần Quốc Minh nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền tái mét mặt, y lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
Đồng chí Ủy ban kỷ luật Trung ương đưa thẻ công tác của mình ra rồi nói:
- Trần Quốc Minh, mời anh đi theo chúng tôi.
Lúc này có hai người đi lên khống chế Trần Quốc Minh.
Trần Quốc Minh biết rõ tình hình, người Ủy ban kỷ luật Trung ương tới thì không ai có thể cứu y.
Nhìn Trần Quốc Minh bị đưa lên xe, Vương Trạch Vinh biết quan trường sẽ động đất.
Lý Ích Tài thở dài nói:
- Bí thư Vương, bão tố tới rồi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Có những đồng chí của chúng ta không chống lại sức hấp dẫn của kinh tế thị trường.
Hai người đi vào phòng hội nghị.
Thấy chỉ có hai người vào, Cận Trung Thuận khó hiểu hỏi:
- Bí thư Vương, có phải huyện Triêu Tây xảy ra chuyện gì?
Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi sa sầm mặt nói:
- Vừa nãy mấy người của Ủy ban kỷ luật Trung ương tới và mang Trần Quốc Minh đi.
Hả?
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, mọi người trong phòng hội nghị đều giật mình.
Vương Trạch Vinh nhìn mọi người rồi nói:
- Bây giờ đang là thời kỳ quan trọng, công tác của huyện Triêu Tây không thể vì Trần Quốc Minh bị mang đi mà ảnh hưởng. Bởi vì huyện Triêu Tây có nhiều công việc, mọi người đều phải phụ trách một phương nên tôi sẽ tự mình tới huyện Triêu Tây.
Kỳ Hiền Mẫn lập tức nói:
- Tôi đồng ý bố trí như vậy. Trần Quốc Minh bị mang đi thì tâm trạng cán bộ huyện Triêu Tây sẽ không yên ổn, cũng chỉ có Bí thư Vương tự đi khống chế mới được.
Đồng Trường Hải thấy Vương Trạch Vinh muốn đến huyện Triêu Tây liền giật mình. Nếu như vậy thì với quyền lực Phó bí thư Tỉnh ủy của Vương Trạch Vinh không phải dễ dàng khống chế huyện Triêu Tây sao?
Nhìn thoáng qua Cận Trung Thuận, y thấy ám hiệu.
Đồng Trường Hải nói:
- Bí thư Vương phải phụ trách công tác toàn cục, như vậy đi, do tôi đến huyện Triêu Tây.
Cận Trung Thuận nói theo:
- Tôi đồng ý với ý kiến của lão Đồng.
Cố Hiến Cao mặc dù rất lo lắng nhưng cũng vội vàng ủng hộ.
Vương Trạch Vinh không nói gì mà nhìn quanh một vòng.
Lý Ích Tài nói:
- huyện Triêu Tây xảy ra bạo động, vấn đề rất nhiều. Có Bí thư Vương tự mình đến phụ trách tôi thấy tốt hơn. Nhân cơ hội này mà tăng cường xây dựng Đảng, tôi thấy huyện Triêu Tây cần phải chỉnh đốn.
Bùi Vân Hoa cũng nói:
- Tôi đồng ý với Chủ nhiệm Lý.
Y bây giờ đã quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh. Thấy Trần Quốc Minh bị bắt, y rất sợ.
Phó thị trưởng Hạng Tâm Lam nhìn thoáng qua Cận Trung Thuận rồi nói:
- Đồng chí Đồng Trường Hải có nhiều năm công tác, tôi thấy Đồng Trường Hải đi sẽ thích hợp hơn.
Lần này đối với Vương Trạch Vinh có thể đến huyện Triêu Tây hay không đã lộ rõ sự tranh đấu của hai phe. Hai người Trâu Tùng Diệu cùng Dương Kế Thuận đều đổ mồ hôi.
Sao bây giờ? Đây là suy nghĩ của cả hai. Hai người đều rất cẩn thận. Nếu là trước đây thì bọn họ nhất định sẽ đứng về phía Cận Trung Thuận. Nhưng tình hình bây giờ đã biến hoá, Trần Quốc Minh bị bắt đã nói rõ vấn đề. Nếu bây giờ đứng về phía Cận Trung Thuận thì không biết kết quả sẽ như thế nào.
- Tôi phục tùng ý kiến của Thị ủy.
Suy nghĩ một chút, Dương Kế Thuận cẩn thận nói.
Nghe Dương Kế Thuận nói như vậy, Trâu Tùng Diệu cũng thở dài một tiếng:
- Tôi phục tùng quyết định của Thị ủy.
Vương Trạch Vinh nhìn tình hình thấy đều là bốn phiếu. Hắn nhìn Bùi Vân Hoa rồi nói:
- Bây giờ ý kiến hai bên tương đương nên tôi tự quyết định, do tôi và Phó bí thư Bùi đến phụ trách. Cứ quyết định như vậy đi.
Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Hội nghị hôm nay đến đây thôi. Đồng chí Bùi Vân Hoa, anh kiêm nhiệm Trưởng ban tổ chức cán bộ, anh cùng tôi tới huyện Triêu Tây.
Bùi Vân Hoa:
- Được.