Quan Khí​

Chương 434: Chương 434: Trên đường gặp chuyện




Vương Trạch Vinh bố trí xong công việc liền gọi điện cho Lữ Hàm Yên.

Lữ Hàm Yên nhận được điện liền nói:

- Trạch Vinh, anh có thể về rồi ư?

- Mai anh sẽ rời khỏi Quán Hà về Khai Hà ăn tết.

Vương Trạch Vinh vui vẻ nói. Đã lâu hắn không về Khai Hà, nên cũng không biết tình hình Khai Hà như thế nào rồi.

- Em cũng xin nghỉ phép rồi, mai em cũng chạy về Khai Hà.

Tết năm nay mặc dù vợ chồng Hạng Nam bảo hai người Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên lên Bắc Kinh, nhưng Vương Trạch Vinh muốn về nhà nên hai người đã bàn về Khai Hà mấy hôm, sau đó lên Bắc Kinh.

- Trạch Vinh, em mua nhiều đồ rồi, anh đừng mua nhé.

Vương Trạch Vinh nghĩ đến quà tết chất đống trong nhà mình liền nói:

- Anh cũng sẽ mang về một chút.

Sau khi hẹn với Lữ Hàm Yên xong, Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Tiểu Giang. Dù nói như thế nào thì Tiểu Giang cũng là người phụ nữ của hắn, tết không thể không hỏi đến mà.

- Tiểu Giang, tết năm nay em định thế nào?

Thấy Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Tiểu Giang rất đau lòng, đây là một chuyện rất khó xử lý. Nàng đương nhiên muốn cùng Vương Trạch Vinh về nhà ăn tết nhưng đây là chuyện không thể. Tiểu Giang nói:

- Em sẽ cùng anh về nhà.

Vương Trạch Vinh nghe thấy vậy liền đau đầu.

Không thấy Vương Trạch Vinh nói gì, Tiểu Giang liền cười nói:

- Em đã hẹn bố mẹ là sẽ đón bọn họ đến phía Nam ăn tết. Chúc anh năm mới vui vẻ.

Vương Trạch Vinh biết được cảm giác của Tiểu Giang lúc này nên nhẹ nhàng nói:

- Khó cho em.

- Em thực sự rất muốn cùng anh khi tết về.

- Em giữ sức khỏe đó.

Nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh liền ngồi trên sô pha mà phân tích quá trình phát triển của mình. Hắn coi như ngồi máy bay mà lên. Trong thời gian này ở Quán Hà, các phương diện của hắn coi như khá ổn. Nhất là sau khi nắm bắt công tác Luân chuyển đất đai khiến chiến tích của hắn sẽ càng nhiều hơn. Giải quyết được vấn đề khó khăn của rất nhiều nông dân.

Nghĩ đến mình đã làm được việc tốt cho quần chúng nhân dân, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Nhưng nghĩ đến vấn đề nam nữ của mình, hắn lại thấy mình quá kém ở phương diện này. Mặc dù hắn biết trong chốn quan trường thì không nên hãm quá sâu vào phụ nữ, nhưng trước mặt Tiểu Giang, Long Hương Băng thì hắn lại không thể khống chế được bản thân.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, mọi việc thuận theo tự nhiên đi.

Vương Trạch Vinh xin phép Mạc Chính Quần và Chu Tài Khâm xong liền không mang theo Long Dũng Đình, hắn tự mình lái xe chạy về Khai Hà.

Mặc dù đã làm phó thị trưởng thường trực nhưng Vương Trạch Vinh vẫn thích đi chiếc xe cũ này. Hắn cho rằng xe này tiện để đi các nơi kiểm tra công việc.

Xe đang chạy thì Vương Trạch Vinh nhận được điện của Lưu Kiến.

- Trạch Vinh, bao giờ thì cậu về Khai Hà ăn tết?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi bây giờ đang trên đường về Khai Hà.

- Tôi cũng phải về Quán Hà ăn tết. Xem ra không gặp được cậu rồi.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Anh bao giờ thì về Quán Hà?

- Tôi đang trên đường.

Hai người đang chạy về phía đối phương nên Lưu Kiến nói:

- Như vậy đi, hai chúng ta gặp ở huyện Lâm Thạch, ngồi với nhau một chút.

Vương Trạch Vinh tính toán lộ trình thì thấy hai xe rất có thể cùng đến được huyện Lâm Thạch nên vui vẻ nói:

- Được rồi, ai đến trước thì tìm chỗ.

Quan trường là nơi lợi dụng lẫn nhau. Nhà Lưu Kiến ở Quán Hà, hắn hy vọng Vương Trạch Vinh có thể giúp đỡ những tay chân thân tín của mình ở đây; Vương Trạch Vinh cũng hy vọng điều này ở Lưu Kiến.

Khi Vương Trạch Vinh đến huyện Lâm Thạch, Lưu Kiến đã tới trước.

Thấy Vương Trạch Vinh từ trên xe đi xuống, Lưu Kiến cười cười đi lên đón:

- Cậu đi chậm quá.

- Cũng không có gì gấp mà.

- Tôi đã đặt bàn rồi, mau lên thôi.

Bên ngoài nhà hàng Kim Huy đã sớm đầy xe con đắt tiền. Nói thẳng ra xe của Vương Trạch Vinh so sánh với các xe ở đây thì hơi kém.

Hai người ngồi xuống, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Anh đúng là biết tìm địa điểm. Hoàn cảnh ở đây khá được.

Lưu Kiến cười nói:

- Tôi lái xe chạy vòng một lúc mới tìm được. Chủ yếu là thấy bên trong có nhiều xe xịn.

Huyện Lâm Thạch không phải huyện thuộc Quán Hà hay Hoa Khê nên hai người không quen mấy.

- Sao? Sau khi đến Hoa Khê thì anh có thuận lợi không?

Vương Trạch Vinh mặc dù chat với Diệp Ny Na nên biết một chút tình hình ở Hoa Khê nhưng cũng không quá rõ ràng.

- Trạch Vinh, tôi nói ra không sợ cậu cười. Tôi mặc dù là Thị trưởng nhưng có lẽ không có quyền lực lớn như phó thị trưởng thường trực là cậu. Mặc dù cũng tụ tập được một số người nhưng thực lực lại không mạnh.

Nghĩ đến tình hình ở Quán Hà, Vương Trạch Vinh coi như đồng tình với Lưu Kiến. Tình cảnh của Lưu Kiến cũng không khác gì Mạc Chính Quần, cũng có thể là giống Chu Tài Khâm. Trong tay mặc dù có người nhưng nếu muốn nắm được quyền to nhất thành phố thì vẫn còn chưa đủ.

Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì thấy mấy tên thanh niên đi vào. Nhìn cách ăn mặc của chúng là biết ngay kẻ có tiền có thế.

Đối với loại người này thì Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến đã thấy nhiều nên không buồn quan tâm. Hai người tiếp tục nói chuyện với nhau.

- Lưu ca, lần này đến Khai Hà, tên Cổ Lệnh Văn kia chắc đứng về phía chúng ta chứ?

Nghe thấy tên này, Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến liền nghĩ đến Bí thư huyện ủy Khai Hà Cổ Lệnh Văn. Hai người nhìn nhau rồi dừng nói chuyện để nghe bên cạnh nói gì.

- Hừ, được nhiều chỗ tốt của anh mày như vậy, miếng đất đó nhất định là của anh.

Nói được vài câu, mấy người này liền đổi đề tài sang gái. Chỗ nào có gái đẹp, chỗ nào có gái kỹ thuật trên giường tốt, nơi nào có gái giỏi hầu hạ người. Người này có vẻ rất quen thuộc với điều này.

- Bí thư huyện ủy ư?”

Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói.

Lưu Kiến gật đầu nói:

- Là người của Lục Trung Thắng.

Lục Trung Thắng không biết gặp được vận may gì mà sau khi Vương Trạch Vinh rời đi đã từ từ thành Bí thư thị ủy Hoa Khê.

- Thế lực của hắn rất lớn ư?

Vương Trạch Vinh đang hỏi đến Lục Trung Thắng.

- Có không ít thường vụ nghe lời hắn.

Thấy vẻ mặt Lưu Kiến có chút buồn bực, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đây hình như không phải tính cách của anh.

- Tôi không có chỗ dựa mạnh như cậu mà.

Vương Trạch Vinh thấy cũng đúng. Lưu Kiến sau khi đến Hoa Khê thì gặp rất nhiều lực cản. Vương Trạch Vinh mặc dù giúp hắn liên lạc một ít người nhưng giúp đỡ không cao. Tất cả phải dựa vào hắn cố gắng.

- Làm chút chuyện với tên Cổ Lệnh Văn kia.

Vương Trạch Vinh nói một câu.

Lưu Kiến gật đầu nói:

- Nếu như có thể thông qua hắn mà ra được một nhóm người thì tình hình có lẽ sẽ thay đổi.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Nếu cần trên tỉnh giúp thì gọi cho tôi.

Lưu Kiến vui vẻ nói:

- Trạch Vinh, cảm ơn nhiều.

Hai người nói chuyện một chút thì thấy bàn bên nói chuyện rất lớn tiếng nên nhìn nhau mà đứng dậy chuẩn bị đi.

Khi hai người đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh để Lưu Kiến đi trước. Có lẽ là không may nên khi Lưu Kiến đi tới bàn mấy tên thanh niên kia, một tên giơ chén rượu lên định uống thì khuỷu tay chạm vào người Lưu Kiến. Rượu trong chén liền đổ vào áo hắn.

Lưu Kiến thấy mặc dù mình không sai nhưng vẫn xin lỗi:

- Tôi xin lỗi.

- Mẹ nó chứ, mày nói xin lỗi là xong à. Áo của ông mấy chục ngàn đó. Mày bồi thường cho ông.

Phiền phức rồi. Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng. Mấy tên thanh niên có lẽ uống nhiều nên lớn tiếng mắng bắt Lưu Kiến bồi thường tiền.

Vương Trạch Vinh nói:

- Như vậy đi, trả cho anh một trăm đi giặt khô là được mà.

Nơi này rất ồn ào, quản lý nhà hàng cũng tới. Mặc dù quản lý đã khuyên nhưng mấy tên thanh niên không chịu bỏ qua, bắt Lưu Kiến phải bồi thường mười ngàn tệ.

Vương Trạch Vinh khó chịu nói:

- Đây mặc dù có trách nhiệm của bạn tôi, nhưng các anh cũng sai. Trả anh một trăm để đi giặt là được rồi. Nếu không đồng ý thì chúng tôi chỉ có thể nhờ người đến xử lý.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, mấy tên thanh niên càng tức tối. Một thằng nói:

- Được, là bọn mày nói đó. Xem tao thu thập mày như thế nào.

Nói xong hắn liền rút điện thoại di động ra gọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.