Uông Nhật Thần vốn chỉ định gọi mấy ông lão kia tới để kéo gần khoảng cách giữa họ với Vương Trạch Vinh. Nhưng bây giờ ông thấy cả Thủ tướng và Trịnh Ân Bảo cũng tới, ông mới nhớ ra Vương Trạch Vinh đã không còn như trước. Hắn còn trẻ đã thành Ủy viên Bộ Chính trị khiến không ai có thể coi nhẹ được.
Thấy mọi người đến chào Vương Trạch Vinh, Uông Nhật Thần thở dài một tiếng. Vương Trạch Vinh đã vào Bộ Chính trị, hắn cần nhiều đồng minh. Nếu không thì Vương Trạch Vinh làm sao có tiếng nói của mình. Quyền lực ở đâu cũng vậy, lực lượng có tác dụng quyết định. Ngay cả Trịnh Ân Bảo và Thủ tướng đều có suy nghĩ như vậy.
Ông có chút đắc ý, cháu gái mình là vợ Vương Trạch Vinh, Uông gia có Vương Trạch Vinh thì không bao giờ ngã.
Lại nghĩ tới con của Uông Phỉ, Uông Nhật Thần có chút đắc ý, lúc đó Uông gia sẽ có người kế nghiệp.
Ở đây có nhiều lão đồng chí, dù là ai cũng không thể ra vẻ lãnh đạo.
Đừng nhìn mấy người này đã lui nhưng mọi người đều biết sức ảnh hưởng của bọn họ rất mạnh.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi sớm nghe nói cậu dạy Thái cực quyền cho mọi người nhưng không có cơ hội học. Hôm nay cậu phải hướng dẫn tôi một chút đó.
Nhâm Hạo Khải cười nói.
Đối với người Nhâm gia, Vương Trạch Vinh đâu dám chậm trễ nên vội vàng nói:
- Phó Ủy viên trưởng Nhâm muốn học thì không vấn đề gì.
- Ha ha, cậu gọi tôi lão Nhâm là dược, ở đây đều từng là lão lãnh đạo, không thể gọi chức vụ.
Nhâm Hạo Khải tỏ vẻ khá dễ gần.
Vương Trạch Vinh thấy vậy cũng không tranh cãi nữa.
Nhâm Hạo Khải sau đại hội vẫn giữ nguyên chức vụ, thực ra hầu hết việc của Đại hội đại biểu nhân dân do y làm. Sau đại hội Thủ tướng cũng sẽ cùng Nhâm Hạo Khải phụ trách việc Đại hội đại biểu nhân dân.
Thủ tướng vẫn nói chuyện với mấy ông lão, ngài thấy Nhâm Hạo Khải đi tới nói chuyện với Vương Trạch Vinh liền vừa nói chuyện với mọi người, vừa đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh. Thủ tướng nhìn Nhâm Hạo Khải mà cười nói:
- Đồng chí Hạo Khải cũng thích luyện Thái cực quyền?
- Ha ha, tôi vẫn biết Thủ tướng tập Thái cực quyền rất tốt. Tôi cũng sớm muốn học rồi, hôm nay có cơ hội nên dù như thế nào cũng phải nhờ đồng chí Trạch Vinh dạy mới được.
Ở đây có không ít quan chức, mặc dù nói xuất thân gia tộc lớn nhưng so sánh với mấy nhân vật như Thủ tướng, Trịnh Ân Bảo thì còn có khoảng cách nhất định. Cho nên khi Nhâm Hạo Khải và Thủ tướng nói chuyện tập Thái cực quyền, mọi người đều hiểu ý cười cười.
Thủ tướng cũng cười nói:
- Hạo Khải nói đúng là có ý nghĩa.
Trịnh Ân Bảo cũng cười cười đi tới:
- Thủ tướng đúng là lợi hại, tôi thấy Thủ tướng đánh Thái cực quyền đúng là rất hâm mộ. Thái cực quyền của đồng chí Trạch Vinh có thể nói là tuyệt hảo của Trung Quốc. Tôi thấy Thái cực quyền của cậu ta rất có lợi cho sức khỏe.
Uông Nhật Thần ở bên cười nói:
- Thái cực quyền của Trạch Vinh tuy tốt nhưng vì áp dụng to từng người nên không thể phổ cập, nếu không đúng là một bộ công pháp tốt cho dân chúng tập luyện.
Thủ tướng gật đầu nói:
- Uông lão nói đúng. Bây giờ nước ta đang triển khai cuộc vận động tập luyện trong cả nước, nếu có bộ công pháp phù hợp thì sẽ là việc rất tốt.
Lý lão đi tới nói:
- Chuyện quốc gia thì mấy anh vào văn phòng mà nói chuyện, hôm nay mọi người tới là để học Trạch Vinh.
Trịnh Ân Bảo cười nói:
- Lý lão nói đúng, hôm nay mọi người tới là để tập luyện, còn mời đồng chí Trạch Vinh nhìn giúp tôi xem rồi dạy tôi một bộ Thái cực quyền phù hợp như Thủ tướng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Điều này thì không vấn đề gì, đầu tiên ngài làm quen các động tác cơ bản, sau đó tôi sẽ dựa theo cơ thể của ngài mà sửa đổi.
- Ha ha, vậy thì tốt quá.
Lúc này mấy ông lão, bà lão đều kéo người của mình tới và bảo Vương Trạch Vinh chỉ đạo.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên vì quá nhiều người, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- vừa nãy Thủ tướng nói việc vận động toàn quốc tập luyện là rất quan trọng, tôi có một bộ Thái cực quyền đơn giản, tuy không được như dựa vào từng người mà sửa nhưng cũng có hiệu quả. Tôi hướng dẫn qua mọi người một chút.
Mục đích của mọi người là gì thì Vương Trạch Vinh hiểu rõ.
Có Thủ tướng và Trịnh Ân Bảo, mọi người đều chìm đắm vào cơn sóng tập Thái cực quyền.
Bài Thái cực quyền này của Vương Trạch Vinh chính là muốn cho quan khí vận chuyển thuận lợi trong cơ thể nên cũng có chút hiệu quả.
Luyện một chút, Vương Trạch Vinh bắt đầu điều chỉnh mấy động tác cho vài người.
Thủ tướng thì không cần chỉnh nhiều, chỉ sửa một vài động tác nhỏ là được.
Trịnh Ân Bảo và Nhâm Hạo Khải trước kia chưa tập, bây giờ bắt đầu tập nên Vương Trạch Vinh cố gắng hướng dẫn khá đơn giản, bọn họ rất nhanh tập được.
Khi mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi thì đã có người mang ghế tới. Một bà lão dẫn một người đàn ông trung niên đi tới nói:
- Trạch Vinh, đây là tiểu Tam nhà tôi, công tác ở Ủy ban kế hoạch phát triển, hai người làm quen một chút.
Vương Trạch Vinh vội vàng đứng lên nói:
- Mời bà ngồi.
Bà lão cười nói:
- Tiểu tam sớm muốn học Thái cực quyền của cậu mà không có cơ hội.
Bà quay đầu nói với người đàn ông kia:
- Tiểu Tam, hôm nay gặp Trạch Vinh và tập Thái cực quyền của cậu ta, anh phải gọi một tiếng sư phụ.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Không dám, không dám, mọi người là đồng chí nên tham khảo một chút mà thôi.
Người đàn ông trung niên cung kính nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, lão thái thái nói rất đúng, anh coi như sư phụ của tôi, gọi sư phụ mới thể hiện truyền thống Trung Quốc.
Lão thái thái cũng cười nói:
- Hôm nay đã có quan hệ thầy trò, sau này anh phải thường xuyên tới chỗ Trạch Vinh, nghe sư phụ nói cũng được.
Nhìn hai người, Vương Trạch Vinh biết bọn họ muốn tạo quan hệ với mình.
Khi Vương Trạch Vinh nhìn Uông Nhật Thần, ông cười cười nhìn hai mẹ con kia và không nói gì.
Bà lão thì Vương Trạch Vinh biết, là người một gia tộc cách mạng Bắc Kinh, chẳng qua lão gia tử nhà này mất sớm, may có lão thái thái chống đỡ cục diện.
Ở Bắc Kinh có không ít nhà như vậy, thấy những người khác cũng dùng nhiều cách mà nói chuyện với Trịnh Ân Bảo, Thủ tướng và Nhâm Hạo Khải, Vương Trạch Vinh hiểu đây là một biện pháp để sinh tồn.
- Sư phụ, tôi là Đồ Nam Thành, sau này mời anh chỉ điểm nhiều.
Nhìn một quan chức lớn hơn mình nói như vậy, Vương Trạch Vinh đành phải nói:
- Đồng chí Nam Thành đừng gọi tôi như vậy, gọi tên tôi là được. Bình thường chúng ta liên lạc nhiều vào.
Uông Nhật Thần cũng nói với lão thái thái kia:
- Thường tỷ đừng khách khí như vậy, chúng ta để trong lòng là được. Mọi người trước lạ sau quen mà.
Có người đi đầu, xung quanh Vương Trạch Vinh thoáng cái có thêm không ít người, toàn bộ đều là con của các ông lão, bà lão. Chính Vương Trạch Vinh cũng không biết cụ thể mọi người đang làm gì.
Sau khi tập xong thì trời đã sáng hẳn. Trịnh Ân Bảo đi tới nói với Vương Trạch Vinh:
- Xem ra fan hâm mộ của Trạch Vinh không ít.
Trịnh Ân Bảo hôm nay tới cũng là muốn trao đổi với Vương Trạch Vinh. Dù nói như thế nào thì muốn quản lý một quốc gia thì cần rất nhiều người làm việc thật lòng như Vương Trạch Vinh. Trịnh Ân Bảo vẫn luôn xem trọng Vương Trạch Vinh vì tinh thần làm việc của hắn.
Hôm nay Trịnh Ân Bảo đã thấy sức ảnh hưởng của Vương Trạch Vinh đối với các lão đồng chí Bắc Kinh. Y vừa giật mình và lại phải suy nghĩ làm như thế nào để dùng tốt Vương Trạch Vinh.
Thủ tướng cũng đi tới nói:
- Phó chủ tịch nói đúng, Trạch Vinh đúng là quan hệ càng lúc càng rộng.
Nói vài câu, Trịnh Ân Bảo và Thủ tướng rời đi.
Bọn họ rời đi khiến không khí ở đây trở nên náo nhiệt hơn. Nhâm Hạo Khải đi tới bắt tay Vương Trạch Vinh:
- Sau này chúng ta liên lạc nhiều hơn.
Nhâm Hạo Khải cũng có chút giật mình vì sức ảnh hưởng của Vương Trạch Vinh tại Bắc Kinh.
- Nhất định rồi.
Tâm trạng Vương Trạch Vinh cũng khá tốt. Hiệu quả hôm nay đối với hắn mà nói là rất tốt. Có hiệu quả như vậy thì hắn tin không lâu sẽ truyền ra.