Quan Khí​

Chương 17: Chương 17: Trước điều chỉnh




Xã Hoàn Thành là một xã lớn. Bởi vì có nhiều công ty nên quản lý rất rộng, nhân viên rất nhiều, cơ cấu không ít. Từ trước đến nay đều là giảm rồi tăng, tăng rồi giảm. Bây giờ cơ cấu khá nhiều.

Sau khi lãnh đạo các ban bệ được quyết định là sẽ đến đợt điều chỉnh nhân viên.

Ai cũng biết có người lên là có người xuống. Bộ máy lãnh đạo xã Hoàn Thành bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, mạng lưới cơ cấu trước đây đã hoàn toàn sụp đổ. Hòa Quốc Hùng, Hạ Sơn, Chu Hồng Thiên đều là mới đề lên. Mặc dù Hòa Quốc Hùng và Hạ Sơn trước đây làm phó chủ tịch xã, nhưng khi đó bọn họ căn bản không có quyền lên tiếng. Người đi theo bọn họ không có mấy. Hai phó chủ tịch xã cũng là người mới điều tới, ở trong xã cũng không có thân tín gì. Càng nhiều người đột nhiên cảm thấy mình có cơ hội. Tình trạng Chương hệ, Lưu hệ, Đổng hệ nắm giữ xã Hoàn Thành đã qua. Bây giờ là thời đại của Hòa hệ, Hạ hệ và Chu hệ. Nếu như có thể trở thành người của mấy hệ này thì tiền đồ rất lớn.

Mặc dù bây giờ đã bổ nhiệm các nhân viên lãnh đạo mới, nhưng mấy người lăn lộn trong cơ quan lâu ngày đều sáng mắt. Bổ nhiệm bây giờ chỉ là quá độ một chút, sau này nhất định sẽ có điều chỉnh. Dù sao mấy người mới không có ai để dùng mà.

Lãnh đạo các bộ môn rất khẩn trương, đó là biện pháp không thể tranh cãi. Chỉ có thể bước lên một bước, bây giờ cần chính là phải tranh đoạt cương vị.

Bây giờ đối với mọi người mà nói điểm quan trọng nhất là ổn định vị trí nhiệm vụ, trước tiên là đứng vững vị trí trong phòng làm việc, sau đó mới là bước lên ghế cao hơn.

Trên bầu trời không có bánh tự nhiên rơi xuống. Mọi người tin lời này, chỉ có nỗ lực mới đạt được. Trong xã Hoàn Thành đang tiến hành trao đổi lợi ích.

Vương Trạch Vinh mấy ngày này rất mệt, ngoại trừ công việc có rất nhiều chuyện khác. Làm hắn đau đầu nhất chính là người lấy lòng hắn nhiều nhất.

Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ uy lực của quyền lực. Rất nhiều người trước đây không nhìn hắn vào mắt bây giờ liền thay đổi. Thấy từ xa liền chạy đến chào hỏi.

Đương nhiên hắn so sánh với mấy lãnh đạo xã là nhân viên nhỏ. Cứ đến tối, trong nhà Hòa Quốc Hùng đầy người.

Cầm cặp da, Hòa Quốc Hùng đi về chỗ ở của mình. Lãnh đạo xã xảy ra chuyện nhưng công việc trong xã không thể ngừng, rất nhiều chuyện cần Văn phòng Đảng chính làm. Hơn nữa Hòa Quốc Hùng mới nhận chức, hắn cần phải tìm hiểu rất nhiều phương diện, các cuộc họp lớn nhỏ không ngừng diễn ra, không ngừng tìm người nói chuyện, khiến cho Vương Trạch Vinh ăn cơm cũng không ngon.

- Chánh văn phòng Vương, Chánh văn phòng Vương.

Nghe những âm thanh quen thuộc này, Vương Trạch Vinh rất nhanh nhớ đến là tiếng của ai. Đây là giọng của Lữ Khánh Phân, mẹ Lữ Hàm Yên.

Nghe thấy âm thanh này, trong đầu Vương Trạch Vinh liền hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Lữ Hàm Yên.

- Cô, có chuyện gì vậy?

Vương Trạch Vinh thật muốn đấm cho người phụ nữ một trận. Nếu không phải bà ta cản trở thì mình và Lữ Hàm Yên đã có con rồi.

- Chánh văn phòng Vương, cậu xem. Hàm Yên nhà tôi vẫn không quên cậu. Nó muốn mời cậu đến nhà nhưng lại ngượng. Tối nay đến nhà ăn bữa cơm, hai người tâm sự.

Lữ Khánh Phân nhỏ giọng nói, sợ Vương Trạch Vinh không đồng ý, trên mặt đầy vẻ khát vọng.

- Cái này.

Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện Lữ Khánh Phân này rất hám lợi. Trước kia bà ta tìm mọi cách ngăn cản chuyện của mình và Hàm Yên. Không ngờ mình vừa lên làm chánh văn phòng, thái độ của Lữ Khánh Phân liền thay đổi lớn như vậy. Trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình không thay đổi, là nhân viên trong phòng, Lữ Khánh Phân chẳng lẽ còn có mơ ước lớn hơn nữa sao?

Có nên đi không?

Vương Trạch Vinh cảm thấy Lữ Khánh Phân là nhân tài, đẩy hấp dẫn rất lớn trước mặt mình.

Trước mắt Vương Trạch Vinh lại hiện ra thân hình xinh đẹp của Lữ Hàm Yên. Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy mình khát khao Lữ Hàm Yên. Lữ Hàm Yên cũng là cô gái tốt, cũng rất yêu mình. Đã lâu như vậy mà không nghe nói nàng yêu ai khác. Điều này nói rõ trong lòng nàng có mình.

- Hôm nay có việc, hôm khác đi.

Nói xong câu này Vương Trạch Vinh liền bỏ chạy thật nhanh. Bây giờ nếu như thật sự đến nhà Hàm Yên, mình coi như mắc bẫy của Lữ Khánh Phân. Lữ Khánh Phân biết rõ mình còn có tình với Hàm Yên, không mượn việc này đạt được mục đích thì không phải tích cách của bà ta.

Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Lữ Khánh Phân nở nụ cười đắc ý. Lữ Khánh Phân thầm nói thằng ranh này giỏi đó, trước kia mình nhìn nhầm. Bây giờ chỉ cần cậu ta còn có ý, bà này kiểu gì chẳng bắt được.

Bởi vì vừa lên chức lãnh đạo, Vương Trạch Vinh rất chú ý đến việc mời cơm, từ chối mấy lời mời. Hắn buồn bực đi vào trong nhà, đang định úp mì ăn thì có tiếng gõ cửa.

Vương Trạch Vinh ra mở cửa thì thấy Triệu Lệ ăn mặc xinh đẹp đứng đó. Triệu Lệ có thân hình khá được, bây giờ còn cẩn thận ăn mặc nên càng thêm quyến rũ.

- Chánh văn phòng Vương.

Triệu Lệ nhẹ nhàng nói.

Ngất. Vương Trạch Vinh đau đầu, người phụ nữ này sao lại tới đây?

- Tiểu Triệu à, mời vào.

Không biết từ lúc nào Vương Trạch Vinh đã thay đổi cách gọi, điều này là do địa vị khác nhau.

Dù sao cũng là người trong cùng một văn phòng, Vương Trạch Vinh không thể không cho cô ta vào cửa.

Nói chuyện vài câu, Triệu Lệ mặt tái nhợt mà nói:

- Chánh văn phòng Vương, tôi biết lần này văn phòng nhất định sẽ điều chỉnh tôi. Ngài hãy làm chủ cho tôi.

Triệu Lệ đột nhiên khóc mà nói.

Vương Trạch Vinh không muốn thấy nhất là phụ nữ khóc. Vừa thấy Triệu Lệ khóc như vậy, hắn căn bản là chưa gặp chuyện này nên luống cuống tay chân.

- Đừng khóc, đừng khóc, có chuyện gì cứ nói.

Vương Trạch Vinh đưa khăn giấy tới.

Hắn chưa nói xong thì Triệu Lệ càng khóc lớn hơn.

Mẹ nó chứ, phòng này cách âm kém. Làm người ta nghe được lại nghĩ mình làm gì người phụ nữ này.

Vương Trạch Vinh vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ, hắn đưa khăn giấy thêm cho Triệu Lệ, ngồi cách xa một chút.

Xem ra người phụ nữ này cũng không ngu, biết sẽ bị điều chỉnh.

Ngồi trên sô pha, Vương Trạch Vinh thầm nói muốn khóc cứ khóc. Hắn giơ chén trà lên nhấp một ngụm, bụng đúng là đang rất đói.

Thấy Vương Trạch Vinh không có động tĩnh gì, Triệu Lệ từ từ ngừng khóc, nghẹn ngào nói:

- Chánh văn phòng Vương, tôi biết mọi người nói tôi là người của Lưu Vệ Quốc. Lưu Vệ Quốc bây giờ đã bị bắt, bây giờ mọi người đều muốn chỉnh tôi.

- Cô cho rằng bây giờ mình còn có thể tiếp tục làm ở văn phòng sao?

Vương Trạch Vinh quyết định nói thẳng.

- Thật sự sẽ điều chỉnh tôi sao?

Triệu Lệ mở to mắt mà nói.

Người phụ nữ này trông như hồ ly, miệng mở rộng, mắt mở to thật dễ nhìn. Trong lòng Vương Trạch Vinh nóng lên, khó khăn lắm mới đè được cơn lửa nóng trong lòng.

- Tiểu Triệu, đây không phải là vấn đề điều chỉnh ai. Tôi cũng đang định tìm cô nói chuyện này. Nếu hôm nay cô đã tới, vậy tôi phân tích cho cô một chút. Cô có phải người của ai thì không cần nói. Nhưng có một điều cô hẳn là hiểu rõ. Phó bí thư Chu và cô bình thường không tốt. Cô làm việc cũng có nhiều điểm không ổn, cô đắc tội bí thư Hòa và chủ tịch Hạ không ít. Cô nếu tiếp tục làm ở văn phòng, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy. Như vậy càng không tốt với cô hơn.

Nói ra lời này Vương Trạch Vinh mới phát hiện không ổn. Sao lại nói tên của mấy lãnh đạo ra vậy, chính trị của mình không thành thục. Chẳng qua nếu đã nói ra thì không có gì hối hận. Tin rằng người phụ nữ này biết chuyện của mình sẽ không đi nói linh tinh. Mà dù có nói mình không thừa nhận là được mà.

Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Triệu Lệ liền ngừng khóc. Triệu Lệ nhớ tới lúc trước mình gây sự với lão Chu, thấy Hòa Quốc Hùng và Hạ Sơn cũng không tôn trọng mấy. Có một lần còn cãi nhau với Hòa Quốc Hùng, lúc ấy đắc tội Hòa Quốc Hùng không ít. Triệu Lệ lập tức biết Vương Trạch Vinh nói đúng. Nếu làm việc dưới mắt bọn họ, không biết chừng lúc bọn họ tức tối sẽ lấy mình ra mà trút giận.

- Vậy tôi nên làm như thế nào?

Triệu Lệ lo lắng. Cô ta đắc tội mấy lãnh đạo quan trọng, như vậy tốt nhất chạy thật xa. Nhưng làm việc cũng là ở cùng trụ sở, muốn tránh cũng không có chỗ tránh.

Thấy Triệu Lệ như vậy, Vương Trạch Vinh mừng thầm. Có thể không đắc tội với người là tốt nhất. Vương Trạch Vinh giả vờ suy nghĩ cho Triệu Lệ mà nói:

- Tiểu Triệu, tôi thấy như thế này, phó chủ tịch Chu Thu Lệ mới tới phụ trách công việc xã hội. Cô đến phòng văn xã làm việc đi. Nơi đó không trong trụ sở xã, đến nơi đó một là không tránh chốn thị phi, hai là công việc đó cũng phù hợp với cô. Đợi có cơ hội thì điều về.

Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Triệu Lệ đau lòng mà khóc. Triệu Lệ biết mình chỉ có đường này mà đi. Cô ta cảm kích Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh không định đánh chết mình, mà chỉ là điều ra khỏi văn phòng mà thôi.

- Chánh văn phòng Vương, ngài đúng là hiểu tôi. Sau này tôi nghe lời ngài. Ngài bảo gì tôi làm đó. Ngài phải nói giúp tôi đó.

Triệu Lệ đang nói còn cố ý để lộ thân hình nóng bỏng của mình.

Nhìn Triệu Lệ như vậy, Vương Trạch Vinh thật sự muốn ấn ngã cô ta. Người phụ nữ này đáng đánh đòn.

Khó khăn lắm mới khuyên Triệu Lệ rời đi, Vương Trạch Vinh lúc này mới thở dài một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.