Ngồi trong quán trà Hồ Xuân, Vương Trạch Vinh nói với Mạc Đại Bưu:
- Nói đi, anh có thu hoạch gì?
Hôm nay Mạc Đại Bưu hưng phấn gọi điện cho Vương Trạch Vinh nói là có đột phá lớn. Vương Trạch Vinh liền một mình lái xe tới đây.
Mạc Đại Bưu và đồn trưởng đồn Thành Đông Trương Hải đã sớm đến đây mà chờ. Vương Trạch Vinh đến nơi liền trực tiếp hỏi Mạc Đại Bưu.
- Phó chủ tịch Vương, chúng tôi tìm được quyển sổ ở chỗ Giang Tinh – tình nhân của Giải Khánh Tài. Bên trên ghi rõ những lần Giải Khánh Tài buôn bán ma túy.
Nghe thấy tin này, Vương Trạch Vinh giật mình. Việc này rất lớn, nếu nói Giải Khánh Tài dùng việc công kiếm lợi riêng thì Vương Trạch Vinh còn tin, nhưng nói Giải Khánh Tài buôn bán ma túy thì hắn không dám tin.
- Đồng chí Mạc Đại Bưu, chuyện gì cũng phải có chứng cứ. Anh không nên nói loạn.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói. Nếu Mạc Đại Bưu vì đạt mục đích đả kích Giải Khánh Tài mà dám làm chuyện vu oan, như vậy người này không thể dùng.
Mạc Đại Bưu nói với Vương Trạch Vinh:
- Phó chủ tịch Vương, chúng tôi lấy tư cách Đảng làm chứng lời mình nói.
Nói đến đây, Mạc Đại Bưu ra hiệu cho Trương Hải.
Trương Hải liền lấy một quyển sách từ trong cặp ra đưa tới.
Vương Trạch Vinh cầm lấy mở ra xem, càng xem càng giật mình. Bên trên đã ghi chép rõ ràng tình hình, số lượng rất lớn. Có mấy chỗ mặc dù là danh hiệu nhưng cũng có thể điều tra ra.
Sau khi xem xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Trong này chỉ có mấy con số, không viết rõ là Giải Khánh Tài làm. Chứng cứ này không đủ.
Mạc Đại Bưu nói:
- Giang Tinh là tình nhân của Giải Khánh Tài nên nhất định biết việc này. Chỉ cần bắt Giang Tinh, từ miệng cô ta không khỏi đào ra Giải Khánh Tài. Ít nhất cũng có thể làm cho hắn mất chức.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh là công an nhiều năm nên cũng biết nếu không thể trực tiếp chứng minh Giải Khánh Tài tham gia việc này thì không làm gì được hắn.
Mạc Đại Bưu nói:
- Bây giờ trừ phi Giải Khánh Tài giết Giang Tinh diệt khẩu, nếu không kiểu gì cũng tra ra.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền hoảng hốt, vội vàng nói:
- Có lẽ hắn thực sự làm như vậy.
Mạc Đại Bưu nói:
- Tôi chỉ sợ hắn không làm, hắn mà làm nhất định sẽ chết.
Vương Trạch Vinh nhìn Mạc Đại Bưu một chút. Hắn đoán Mạc Đại Bưu nhất định đã có chuẩn bị.
Vương Trạch Vinh nói với Mạc Đại Bưu:
- Làm sao có được quyển sổ này? Giải Khánh Tài biết không?
- Trộm ra, hắn bây giờ còn chưa biết.
Mạc Đại Bưu sờ đầu rồi nói.
Trương Hải nói:
- Phó chủ tịch Vương yên tâm, là một tên trộm. Sau khi xong, tên này đã rời đi.
Vương Trạch Vinh lắc đầu. Mạc Đại Bưu này đúng là dám dùng đến cả kẻ trộm.
- Các anh định xử lý việc này như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Mạc Đại Bưu nói:
- Việc này tôi chuẩn bị báo cáo lên tỉnh.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Việc này tôi không biết, do các anh thực hiện.
Mạc Đại Bưu biết ý của Vương Trạch Vinh. Việc này dù có thành hay không cũng không quan hệ đến Vương Trạch Vinh. Mạc Đại Bưu nói:
- Xin Phó chủ tịch Vương yên tâm. Việc này tôi một mình gánh vác.
Vương Trạch Vinh đứng dậy nói với Mạc Đại Bưu:
- Anh làm trong ngành nhiều năm, làm nhất định phải chính xác.
Vương Trạch Vinh xoay người nhìn Trương Hải:
- Cho dù không được, tôi sẽ bố trí các anh lên tỉnh.
Trương Hải kích động nói:
- Xin Phó chủ tịch Vương yên tâm. Việc này chúng tôi nhất định cẩn thận xử lý, nếu không bại lộ nhất định sẽ không bại lộ.
Vương Trạch Vinh gật đầu đi ra ngoài.
Thấy Vương Trạch Vinh rời đi, Mạc Đại Bưu nói với Trương Hải:
- Việc này rất nguy hiểm, chúng ta phải chuẩn bị trước về tâm lý.
Trương Hải cười nói:
- Chúng ta làm bí mật một chút, lén lút làm xong việc này thì Phó chủ tịch Vương sẽ bố trí.
Mạc Đại Bưu vỗ vai Trương Hải rồi nói:
- Yên tâm, tôi thông qua quan hệ được biết chỗ dựa của Phó chủ tịch Vương rất mạnh. Chỉ cần theo sát phó chủ tịch thì tiền đồ rất lớn.
- Làm thế nào mà lại như vậy?
Giải Khánh Tài nghe Giang Tinh gọi điện nói quyển sổ đã mất liền vội vàng chạy tới. Sau khi biết nội dung quyển sổ, hắn vung chân đạp Giang Tinh xuống đất. Con điếm Giang Tinh không ngờ giữ quyển sổ quan trọng như vậy, đây không phải muốn mạng hắn sao?
Càng nghĩ càng hận, Giải Khánh Tài đánh Giang Tinh một trận khiến ả không ngừng kêu thảm.
- Tài ca, làm thế nào bây giờ?
Giang Tinh biết mình gây họa lớn nên ra vẻ đáng thương nhìn Giải Khánh Tài.
Giải Khánh Tài nhìn chằm chằm Giang Tinh. Trong đầu hắn đang suy nghĩ rất nhanh, quyển số đó quá đáng sợ. Toàn bộ ghi lại các vụ buôn bán ma túy của hắn mấy năm qua. Hắn vốn định để đó, mấy hôm nữa sẽ chuyển đi. Không ngờ Giang Tinh không cẩn thận gây ra chuyện lớn như vậy. Nếu như thứ này rơi vào tay cấp trên, Giải Khánh Tài không dám nghĩ tiếp.
- Cô về quê trốn một thời gian, chuyện im đi thì hãy quay về.
Giải Khánh Tài nói với Giang Tinh.
- Vâng, em đi.
Giang Tinh không dám nói nhiều. Cô ả là người ở nông thôn. Từ trước đến giờ vẫn là do Giải Khánh Tài bao bọc. Không có Giải Khánh Tài bao bọc, ả chẳng làm gì được.
Thấy Giang Tinh lái xe rời đi, Giải Khánh Tài ra ngoài mua sim rồi gọi điện.
- Là tao, lập tức khiến Giang Tinh biến mất.
Nói xong lời này, Giải Khánh Tài lập tức ném sim vào cống nước.
Ngồi trong phòng làm việc của mình, Giải Khánh Tài càng nghĩ càng lo lắng. Hắn biết quyển sổ đó quan trọng như thế nào. Cho dù giết Giang Tinh thì cũng không chắc đã ỉm hết mọi chuyện.
Rốt cuộc là ai thầm chỉnh mình? Giải Khánh Tài ngồi phân tích những người có thể hại mình, nhưng hắn phân tích một lúc vẫn không có đầu mối. Hắn bây giờ là trưởng phòng Công an huyện, chỉnh hắn thì ai có lợi? Giải Khánh Tài đột nhiên nghĩ đến bí thư đảng ủy Quách Khải Quốc.
Không phải là hắn đó chứ? Quách Khải Quốc mặc dù là bí thư đảng ủy, nếu như mình mất chức thì hắn có thể kiêm chức trưởng phòng. Có lẽ Quách Khải Quốc làm.
Giải Khánh Tài càng nghĩ càng thấy rất có thể là khả năng này.
Nghĩ đến Quách Khải Quốc, Giải Khánh Tài liền suy nghĩ xem Quách Khải Quốc có thể để quyển sổ đó ở đâu.
Việc này một mình Quách Khải Quốc không thể làm hết, chắc có người giúp. Nếu như hắn có hai người giúp thì dù giết hắn cũng vô dụng.
Giải Khánh Tài ngồi trong phòng suy nghĩ thì cảm thấy một chiếc lưỡi rất lớn đang bao lấy hắn.
Giải Khánh Tài biết mình sau khi lên giữ chức trưởng phòng đã làm rất nhiều chuyện phi pháp. Nếu bị kẻ nào đó đào ra thì hắn chết trăm lần cũng không đủ.
Nghĩ đến đây, Giải Khánh Tài cảm thấy việc này không thể do một mình mình gánh chịu, phải có nhiều người cùng gánh.
Rất nhanh thế lực đen của Giải Khánh Tài lập tức khởi động.
Thấy trong nhà quá loạn, Giải Khánh Tài cảm thấy rất khó hiểu. Không ngờ bọn trộm dám vào nhà hắn.
Là bí thư đảng ủy Công an huyện, Quách Khải Quốc cảm thấy việc này làm hắn rất mất mặt. Nếu truyền ra ngoài thì hắn đâu còn mặt mũi. Ngay cả nhà hắn cũng bị trộm thì có chỗ nào yên ổn.
Không đúng, cửa bảo vệ nhà hắn được đặc chế, đám trộm bình thường sao có thể lẻn vào. Quách Khải Quốc càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề.
Trưởng phòng Công an huyện rất nhanh đã đến. Giải Khánh Tài thấy Quách Khải Quốc liền nói:
- Bí thư Quách, không mất gì quan trọng chứ?
Quách Khải Quốc nói:
- Đúng là lạ, đám trộm lẻn vào nhà sao không mang gì đi nhỉ?
Giải Khánh Tài nghiêm túc nói:
- Trộm không ngờ dám vào nhà bí thư đảng ủy Công an huyện, việc này không thể bỏ qua. Nhất định phải truy nã đám trộm. Bí thư Quách, việc này sẽ do tôi tự mình chỉ huy. Tôi sẽ cho người tiến hành điều tra hiện trường.
Giải Khánh Tài vừa nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của Quách Khải Quốc. Nhưng làm hắn thất vọng đó là trên mặt Quách Khải Quốc không có gì khác. Hơn nữa Quách Khải Quốc còn đồng ý.
Không có ở đây.
Giải Khánh Tài thở dài một tiếng. Quách Khải Quốc này rốt cuộc giấu thứ kia ở đâu?
Bởi vì nghĩ quyển sổ không có ở đây nên Giải Khánh Tài chẳng có hứng thú giám sát. Hắn giao việc cho cấp dưới rồi ra khỏi nhà Quách Khải Quốc.
Đối với biểu hiện của Giải Khánh Tài, Quách Khải Quốc rất khó hiểu. Thằng ranh này làm gì cơ chứ. Vì sao đột nhiên chú ý đến việc nhà mình bị trộm như vậy?
Nghe thấy nhà Quách Khải Quốc bị trộm, Trịnh Chí Minh tức giận vỗ bàn trong hội nghị thường ủy.
- Các đồng chí, việc này quá nực cười. Bí thư đảng ủy Công an huyện chúng ta bị trộm vào nhà, điều này truyền ra thì quần chúng nhân dân sẽ thấy chúng ta như thế nào, nghĩ thế nào về an ninh trật tự huyện Khai Hà.
Trịnh Chí Minh chỉ vào Giải Khánh Tài mà nói:
- Trưởng phòng Giải, Công an huyện các anh làm thế nào vậy hả. An ninh trật tự huyện Khai Hà sao loạn như vậy?
Giải Khánh Tài nói:
- Bí thư Trịnh phê bình rất đúng. Đây là chúng tôi không làm tròn chức trách. Xin Huyện ủy yên tâm, việc này tôi không phá được sẽ không bỏ qua.
Giải Khánh Tài là người bên phía mình nên Trịnh Chí Minh không làm khó nhiều. Hắn nói với Giải Khánh Tài:
- Tôi hy vọng anh cho tôi một thời gian phá án. Tôi còn phải có lời giải thích với nhân dân trong huyện.
- Xin Bí thư Trịnh yên tâm. Trong vòng ba ngày nếu không phá được án thì xin cách chức tôi.
Giải Khánh Tài nghiêm túc nói. Hắn căn bản không sợ không phá được. Đến lúc đó kéo thằng nào ra nhận là được mà.
- Rất tốt, tôi cho anh ba ngày.
Trịnh Chí Minh nói.
Mặc dù Trịnh Chí Minh không nói gì đến Quách Khải Quốc, nhưng Quách Khải Quốc cảm thấy uy tín của mình bị đả kích rất mạnh.
Đây có phải kế của Giải Khánh Tài không, mục đích là làm mình mất uy tín. Quách Khải Quốc rất nhanh bác bỏ suy nghĩ này. Người của Trịnh Chí Minh không cần làm như vậy.
Vương Trạch Vinh lạnh lùng nhìn Giải Khánh Tài. Hắn không khỏi thầm cười Giải Khánh Tài đến bước đường cùng rồi. Vương Trạch Vinh đoán được đây là do Giải Khánh Tài làm. Hắn nghi ngờ Quách Khải Quốc trộm quyển sổ nên mới lẻn vào tìm.
Trong hai ngày, Giải Khánh Tài lợi dụng chuyện này tìm khắp đám lưu manh, trộm cắp trong huyện. Có một chuyện làm hắn chú ý đó là một tên trộm khá nổi tiếng ở huyện Khai Hà đột nhiên biến mất.
Giải Khánh Tài giật mình, chẳng lẽ là tên này làm?