Nhìn phó chủ tịch tỉnh Phương Hoành Viên ngồi trên ghế, Uông Nhật Thần đẩy chồng tài liệu trên bàn về phía trước nói:
- Anh xem chỗ này đi.
Phương Hoành Viên mỉm cười đứng dậy lấy chồng tài liệu kia xem.
Đối với người ở cấp bậc hiện giờ như hắn thì chỉ cần đối thủ không có chứng cớ rõ ràng thì không thể làm gì hắn được.
Phương Hoành Viên biết Uông Nhật Thần có cái nhìn xấu với con trai mình, hắn cũng biết lần này con mình chọc vào người không nên dây vào, thế nhưng đã trót đi một bước này rồi thì cũng chỉ có thể lặng lẽ theo dõi kỳ biến thôi. Phương Hoành Viên cũng rất yên tâm bởi lẽ sau lưng mình cũng có một thế lực, cho dù Uông Nhật Thần kia rất mạnh nhưng nếu muốn chỉnh mình thì cũng phải nhìn người che chở cho mình.
Hôm nay Uông Nhật Thần gọi hắn tới đây, trong suy nghĩ Phương Hoành Viên cũng hi vọng nhân cơ hội này để xoa dịu quan hệ một chút.
Chồng tài liệu kia cũng không dầy nhưng chỉ mới xem lướt qua mà trán Phương Hoành Viên đã lấm tấm mồ hôi.
Có hai nội dung, một là liệt kê các hành vi phạm pháp mà con hắn gây ra, đặc biệt còn có một lần đánh người tới nửa sống nửa chết, ngoài ra còn một lần vợ của mình nhận một khoản hối lộ khổng lồ, bên trong còn có nói cả việc mình đi đút lót chạy chức. Điểm chết người là có đủ nhân chứng, vật chứng.
Nhìn những thứ này thì Phương Hoành Viên biết mình coi như xong rồi, cũng không biết bằng cách nào mà Uông Nhật Thần lại có những thứ này.
Liếc trộm về phía Uông Nhật Thần, chỉ thấy hắn đang đeo kính đọc tài liệu, dáng vẻ trông như không hề để ý đến mình.
Nhìn thấy bộ dáng này của Uông Nhật Thần thì Phương Hoành Viên chỉ muốn đứng dậy đấm cho hắn một cái nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ thì tất cả đều do Uông Nhật Thần nắm giữ.
- Bí thư Uông, không biết tỉnh ủy có ý kiến gì?
Hắn nói lời này cũng có ý rằng Uông Nhật Thần nhà ngươi muốn làm thế nào. Mọi chuyện đã đến nước này rồi thì mọi người cũng đành nói toạc ra thôi.
Tháo kính xuống, Uông Nhật Thần nói:
- Hoành Viên à, mỗi một người làm quan như chúng ta đều phải quản lý nghiêm khắc đối với người thân mới phải chứ, nhất cử nhất động của chúng ta đều có rất nhiều người nhìn vào, chỉ cần không cẩn thận là sẽ xảy ra vấn đề không mong muốn. Anh xem tài liệu đi, người dân rất phẫn nộ với con của anh!
- Thằng ngu đó, thật sự là vô pháp vô thiên! Bí thư Uông, tôi nhất định sẽ trở về quản giáo nghiêm khắc.
Phương Hoành Viên ra vẻ giận dữ ngất trời.
Nghe thấy Phương Hoành Viên còn nói được như vậy, Uông Nhật Thần nói:
- Hoành Viên à, tục ngữ nói tu thân, tề gia, trị quốc, đây là chuyện mà tất cả chúng ta đều phải coi trọng. Gia đình, đất nước và bản thân đều phải chiếu cố mọi mặt mới được, thiếu một thứ cũng không được, vấn đề của gia đình anh rất lớn, ảnh hưởng rất xấu. Anh nhìn coi, con của anh hoàn toàn giống như xã hội đen, phòng công an nhận được báo cáo chồng chất, bộ công an cũng biết việc này rồi. Anh thấy chúng ta còn có thể dấu diếm được không?
Uông Nhật Thần nói ra lời này khiến cho Phương Hoành Viên ngồi trên ghế salon ngẩn người, dũng khí vừa mới nói giờ cũng biến mất sạch. Hắn biết chuyện của con mình, cũng nghe được rất nhiều chuyện con mình lợi dụng quyền thế của mình ức hiếp dân chúng.
- Hoành Viên, vợ của anh cũng làm quá giới hạn, lợi dụng danh tiếng của anh để lôi kéo các dự án, nhận ưu đãi, thu hối lộ, ảnh hưởng tới anh rất lớn đó! Việc này Ủy ban kỷ luật Trung ương đã tham gia vào rồi.
Nếu như chuyện của thằng con trai vừa rồi còn không sao cả thì chuyện của mụ vợ lúc này mới là chuyện sống còn, Ủy ban kỷ luật Trung ương đã tham dự!
Lúc này Phương Hoành Viên cũng không thể giữ được bình tĩnh, hắn biết Uông Nhật Thần đã phát động thế công mọi mặt với mình.
- Bản thân tôi cây ngay không sợ chết đứng, điều tra một chút cũng được, người nào phạm sai lầm thì tự đi mà gánh vác.
Phương Hoành Viên lớn tiếng nói.
Uông Nhật Thần mỉm cười nói:
- Lần này chủ tịch Lữ chủ tịch tỉnh Sơn Nam xảy ra tai nạn xe hơi, theo báo cáo của các đồng chí điều tra, đoạn đường đó có vấn đề nghiêm trọng về chất lượng thi công.
Uông Nhật Thần nói lời này một cách dửng dưng.
Khi nghe thấy nói ra chuyện Lữ Kính Tân xảy ra tai nạn thì Phương Hoành Viên biến sắc.
Không đợi Phương Hoành Viên có thời gian suy ngẫm, Uông Nhật Thần nói:
- Theo báo cáo của các đồng chí điều tra, đoạn đường đó là do anh vợ của anh thi công.
Uông Nhật Thần biết Phương Hoành Viên cũng là người thông minh nên cũng không nói gì thêm nữa.
Lấy một điếu thuốc ra, Phương Hoành Viên run lẩy bẩy bật lửa.
Sau khi Lữ Kính Tân mới gặp tai nạn thì hắn biết sẽ có chuyện này, tình hình đoạn đường đó hắn rất rõ. Chính hắn đã giao cho ông anh vợ thi công, kỳ thật được ưu đãi nhiều nhất chính là bản thân mình. Trong toàn bộ quá trình thi công, tuy rằng mình cũng không dính vào món tiền nào nhưng mà vợ của mình từ đó thu được phần trăm, tài khoản ở ngân hàng nước ngoài có thêm một số tiền lớn.
Phương Hoành Viên hiểu rõ, tất cả chứng cứ đều nằm trong tay Uông Nhật Thần, hắn muốn đì mình tới chết thì cũng chẳng có vấn đề gì.
- Bí thư Uông, tôi muốn nhận sai với ngài.
Phương Hoành Viên quyết định cúi đầu trước Uông Nhật Thần. Trong suy nghĩ của hắn, bất kể thế nào thì mình cũng là một thường vụ tỉnh ủy, nếu Uông Nhật Thần muốn có được tiếng nói ở tỉnh ủy thì hẳn là sẽ cân nhắc vấn đề một phiếu này.
- Hoành Viên à, bản thân anh cũng không phải tốt đâu, nên ngẫm lại một chút đi.
Uông Nhật Thần đột nhiên nói.
Vừa nghe thấy Uông Nhật Thần nói như vậy, suy nghĩ trong đầu Phương Hoành Viên liền trống rỗng.
Bản thân mình còn có thể làm sao chứ? Uông Nhật Thần cũng chẳng thèm coi trọng một phiếu của mình, đây là buộc mình lui xuống rồi.
Không nghe theo Uông Nhật Thần thì chỉ bằng vào khả năng của hắn, truy xét sâu thêm nữa thì mình có thể không thể thối lui một cách thong dong nữa rồi.
Uông Nhật Thần cũng không vội vã chờ Phương Hoành Viên tỏ thái độ, mà đeo kính lên tiếp tục xem tài liệu, trông như tài liệu đó rất quan trọng vậy.
Một điếu thuốc nữa được rút ra, sau một hồi cân nhắc lại mọi chuyện cần thiết Phương Hoành Viên cảm thấy thất vọng, trước sự chuẩn bị đầy đủ về mọi mặt của Uông Nhật Thần thì tất cả sự phản kháng dường như đều không thể phát ra tác dụng.
- Bí thư Uông, ngài nói rất đúng, tôi nghĩ mình nên nghỉ đi khám bệnh thì hơn.
Khi nói xong câu này thì tâm tình của Phương Hoành Viên như rơi xuống vực thẳm. Từ giờ trở đi, trên chính đàn tỉnh Giang Sơn sẽ không còn tiếng nói của mình nữa! Dùng sự rút lui của mình khỏi chính đàn để bảo vệ vợ con, đây là một kết cục tốt nhất.
- Ừ, chuyện này là do bản thân anh quyết định.
Uông Nhật Thần thân thiết nói:
- Có quyết định là chuyện tốt, bệnh nặng cần phải có thuốc đặc trị mới được.
Nhìn Phương Hoành Viên ủ rũ ra khỏi phòng làm việc, Uông Nhật Thần thầm gật đầu, Phương Hoành Viên vẫn là một người quyết đoán, đáng tiếc!
Trên đầu Phương Hoành Viên cũng có người trợ giúp, hắn cũng không phải người thuộc Uông hệ, Uông Nhật Thần biết cho dù lần này có buông tha Phương Hoành Viên thì hắn cũng không biết quẳng tên này đến chỗ nào, tốt nhất là cho hắn lui xuống cho lành.
Chọc vào người của mình thì không ai có thể bỏ chạy một cách thoải mái được.
Đối với việc của Phương Hoành Viên, ý của Uông Nhật Thần chính là để hắn hoàn toàn rút khỏi cái ghế lãnh đạo tỉnh ủy.
Ngày hôm sau, Phương Hoành Viên trình lên thượng cấp tờ đơn xin nghỉ dưỡng bệnh.
Cùng lúc Phương Hoành Viên xin rút lui nghỉ dưỡng thì tỉnh Giang Sơn xuất hiện một số biến động về nhân sự.
Bởi vì vấn đề đường xá, cục trưởng cục giao thông thành phố Phượng Hải là Lâm Vũ Phi bị bắt giữ, giám đốc sở giao thông tỉnh Giang Sơn là Quế Chí Hỉ điều khỏi cương vị. Một số quan chức có liên quan đều bị liên lụy.
Đồng thời Đan Mãnh - đội trưởng đội cảnh sát giao thông đoạn đường Lữ Kính Tân bị tai nạn cũng bị mất chức.
Kết quả xử lý được tỉnh Giang Sơn nhanh chóng đưa ra, chủ tịch tỉnh là Hồng Quân còn đặc biệt tới tỉnh Sơn Nam thông báo tình hình xử lý với tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam.
Lúc này Lữ Kính Tân đã trở về tỉnh Sơn Nam.
Khi nghe được kết quả xử lý về chuyện này của tỉnh Giang Sơn thì cho dù là Lâm Chính Vũ hay là Lữ Kính Tân đều cảm nhận được sự trọng thị của tỉnh Giang Sơn. Trong suy nghĩ của bọn hắn, chỉ cần xử lý tới sở giao thông tỉnh đã là tốt lắm rồi, không ngờ chuyện còn khiến một thường vụ tỉnh ủy cáo bệnh rút lui. Việc này khiến cho bọn hắn chấn động tương đối lớn.
Đối với những người ở tầng lớp này như bọn họ, mặc dù không biết rõ ràng chuyện Phương Hoành Viên kia vì sao lại đệ đơn xin nghỉ dưỡng bệnh, nhưng bọn họ hiểu được một điều, đây là câu trả lời thỏa đáng của Uông Nhật Thần cho bọn họ, đồng thời cũng chứng minh Uông Nhật Thần nắm giữ quyền khống chế mạnh mẽ ở tỉnh Giang Sơn.
Trong khi tỉnh Giang Sơn còn đang đấu tranh chính trị thì Vương Trạch Vinh cũng bỏ đi được những miếng băng gạc cuối cùng.
Sau khi xem xét cẩn thận miệng vết thương trên người Vương Trạch Vinh thì Lữ Hàm Yên mới có thể tạm yên tâm.
Từ lúc nhận được tin Vương Trạch Vinh gặp tai nạn xe hơi thì nàng lập tức tới thành phố Phượng Hải, việc này làm cho nàng rất lo sợ.
- Hay là đi kiểm tra thêm một lần nữa xem có nội thương hay không?
Lữ Hàm Yên vẫn không thể nào yên lòng liền nói.
Vương Trạch Vinh vung chân tay đi lại rồi cười nói:
- Ổn từ lâu rồi.
Uông Phỉ ở bên cạnh chen vào:
- Vương ca, chị Hàm Yên nói đúng đấy, hay là anh đi chụp X-quang thêm đi, dù gì cũng không thể để có nội thương gì được.
Nhảy nhảy mấy cái dưới đất, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Các em nhìn xem, anh làm sao giống người bị thương chứ.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, tinh lực của Vương Trạch Vinh hết sức sung mãn.
Uông Phỉ nói:
- Vương ca, vì chuyện của anh mà ông em đã chỉnh một số người đó.
Việc này trước mắt còn không phải chuyện Vương Trạch Vinh quan tâm, hắn cũng không hỏi thêm.
- Đúng rồi, anh còn nhớ cái tên Phương Hải Dương mà lần trước làm loạn ở trên mạng không?
Uông Phỉ hỏi.
Lữ Hàm Yên hỏi:
- Chính là cái tên mà tung lời đồn nhảm nhí về quan hệ của hai người sao?
Lữ Hàm Yên cũng biết tên Phương Hải Dương kia, nàng đã nghe Vương Trạch Vinh nói qua.
- Ừ, chính là hắn, đúng là một kẻ xấu, không biết vì sao ông nội lại buông hạ cho hắn.
Nghe Uông Phỉ thuật lại tình hình xử lý Phương Hoành Viên xong thì Vương Trạch Vinh thật sự bội phục trí tuệ của Uông Nhật Thần.
- Uông Phỉ, việc này ông nội của cô xử lý rất hay, sau lưng Phương Hoành Viên kia chắc chắc có thế lực rất mạnh. Tục ngữ nói đánh chó phải ngó mặt chủ, nếu như cầm gậy đập một phát chết thì người đứng sau lưng hắn nhất định sẽ nhảy ra, chuyện xảy ra sau đó sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa. Hơn nữa, chuyện sai là do Phương gia, hạ hắn xuống thì thằng con trai Phương Hải Dương của hắn cũng chỉ là dạng chuột chạy qua đường sống ngày nào hay ngày đó mà thôi. Kỳ thật bức Phương Hoành Viên lui xuống cũng không khác nào đánh hắn sao.
Uông Phỉ cười nói:
- Ai mà nghĩ nhiều như mấy người được, lần này xem như là ông nội đã trút giận thay cho chúng ta.
Vương Trạch Vinh thì lại nghĩ sâu hơn một chút, chuyện lần này sẽ khiến mọi người suy nghĩ như thế nào?
Rất nhiều người biết lời đồn đăng trên mạng là do Phương Hải Dương kia làm, hắn dám đắc tội với Uông gia, lần này Uông gia chỉnh hắn xem như là trút giận.
Còn bản thân mình thì sao? Bởi vì Uông Phỉ đối xử với mình rất tốt, hơn nữa Uông Nhật Thần còn kiên quyết đem mình từ Sơn Nam tới, mọi người sẽ nghĩ như thế nào về sự có mặt của mình?
Lần trút giận này khá lớn!