Biết được chuyện phát sinh ở tỉnh Giang Sơn, Vương Trạch Vinh cảm nhận được cuộc ám đấu này đã triển khai toàn diện rồi. Mình tuy nói muốn tách khỏi loại tranh đấu này nhưng kết quả là cũng vô tình sa vào trong rồi.
Hàn huyên một trận với đám công tử Bắc Kinh rồi Vương Trạch Vinh khéo léo từ chối mấy tiết mục mà bọn họ an bài. Sau khi ra ngoài liền đi tới chỗ Uông Nhật Thần, hiện giờ hắn cảm thấy nhất định phải giành được nhất trí cùng Uông Nhật Thần về vấn đề tỉnh Giang Sơn mới được.
Tuy rằng Vương Tú Toàn nói là lần này bố trí cho Vương Trạch Vinh một minh tinh điện ảnh, còn nói là cô gái này tốt đủ mọi phương diện nhưng hiện tại nhãn quang của Vương Trạch Vinh đã lên cao. Hơn nữa phát triển tới trình độ này rồi nên hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy nhiều loại chuyện như này.
Xe chạy tới Uông gia, Vương Trạch Vinh liền cho Lý Minh Quốc về.
Đi vào Uông gia, Vương Trạch Vinh vừa đi vừa cảm khái, Uông gia có thể coi như là một đại gia tộc, giờ mất đi người kế tục nên Uông gia như đang đi xuống dốc!
- Trạch Vinh đến đó à
Uông Nhật Thần nhìn thấy Vương Trạch Vinh thì mắt sáng lên, rõ ràng là rất vui mừng. Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua quyển sách trên bàn thì không ngờ đó là quyển kinh Kim Cương.
Thấy Uông Nhật Thần đọc bộ sách này nên Vương Trạch Vinh khá bất ngờ.
Dường như nhận ra sự ngạc nhiên của Vương Trạch Vinh nên Uông Nhật Thần cười nói:
- Già rồi mà lại nghĩ nhiều hơn. Cả đời theo thuyết vô thần thì khi già thì ngược lại lại muốn nghiên cứu vấn đề hữu thần hay không!
Vương Trạch Vinh thật đúng là chẳng biết nói gì, tại sao Uông Nhật Thần lại có chuyển biến lớn như vậy!
Ngồi xuống cạnh Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh nói:
- Ông đó, cuộc sống là một tập hợp những mâu thuẫn, đối với những điều không biết thì vĩnh viễn luôn muốn tìm hiểu!
Gật gật đầu, Uông Nhật Thần nói:
- Không sai, một người nếu như không có cảm giác kính sợ thì khi làm việc sẽ không bị trói buộc bởi đạo đức. Đây kỳ thực cũng không phải là một chuyện tốt, cổ nhân đã từng nói, ngẩng đầu ba thước là có thần linh, đã có ai trong chúng ta phát hiện ra thần linh hay chưa?
Đây chính là một chuyện cần phải nghiên cứu nghiêm túc, lúc này tâm tình Vương Trạch Vinh lại không muốn nghiên cứu về chuyện này nên hỏi thẳng:
- Ông, tình hình Giang Sơn lúc này hình như rất phức tạp?
- Cháu nghe được những gì?
Uông Nhật Thần hỏi.
Vương Trạch Vinh liền nói lại việc Đặng Diệu Hoa tới Bắc Kinh cùng với những tin về tỉnh Giang Sơn mà đám công tử Bắc Kinh nói qua.
Lẳng lặng nghe Vương Trạch Vinh nói xong, Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Những việc này ông cũng đã biết.
- Biết rồi mà không quản sao ạ?
Với quan hệ thân thiết hiện giờ nên Vương Trạch Vinh cũng không hề khách khí mà hỏi trực tiếp luôn.
- Trạch Vinh à, đôi khi ông nghĩ lại cuộc đời của mình, ông thuộc loại người cực kỳ muốn hơn người, cả cuộc đời toàn tranh đấu! Đến lúc này nghĩ lại đúng là không có ý nghĩa gì cả. Cháu nhìn lại tình hình Uông gia hiện giờ đi, bố của Tiểu Kiều đã chết, còn Tiểu Kiều thì lại có kết quả như vậy. Còn Tiểu Phỉ thì tuy rằng cháu đối xử rất tốt nhưng vẫn không thể minh bạch đầy đủ về gia đình của mình. Còn ông hiện giờ thì giống như đang chờ chết từng ngày, đời người đúng là vô vị!
Không ngờ Uông Nhật Thần lại nghĩ ngợi nhiều như vậy, Vương Trạch Vinh thấy lúc này hỏi chuyện Giang Sơn thì không tốt lắm. Nhìn Uông Nhật Thần hiện giờ hắn cảm thấy Uông Nhật Thần càng già hơn.
- Ông, ông đừng bi quan như vậy, không phải còn có chúng cháu sao?
Vương Trạch Vinh biết Uông Nhật Thần nói ra những lời này là chân thực nên chỉ đành khuyên giải.
Lắc lắc đầu, Uông Nhật Thần nói:
- Đôi khi ông còn bội phục những người đã chết, tất cả đến cuối cùng đều là hư vô! Cả cuộc đời đều không ngừng đấu đá với người, đấu đi đấu lại nhưng cuối cùng thắng lợi rốt cuộc là ai? Việc này thực sự khó mà nói rõ được!
Thật không ngờ chỉ mới vài ngày không gặp mà Uông Nhật Thần lại đã bi quan như vậy. Cũng khó trách tỉnh Giang Sơn xảy ra nhiều chuyện như vậy mà Uông Nhật Thần cũng chẳng buồn đi hỏi.
Vương Trạch Vinh cũng từng quan sát tình hình quan khí của quan chức khi về hưu, quan khí khi về hưu và khi đương chức thì khác biệt hẳn. Nói thất lạc cũng không hoàn toàn thất lạc mà hình thành một luồng khí, luồng khí này duy trì sự sống cơ bản cho bọn họ.
Rất nhiều quan chức sau khi về hưu thì nói đủ loại nguyên nhân như an dưỡng tuổi già... nhưng đến khi hoàn toàn thối lui thì bọn họ liền mất đi sinh lực sinh tồn. Trong tình trạng như thế thì biện pháp tốt nhất chính là gửi gắm, ký thác vào chuyện chuyên biệt nào đó, dùng sự hứng thú đó để nuôi dưỡng sinh lực. Chỉ có như vậy thì mới có thể kéo dài tuổi thọ của bọn họ.
Tình hình của Uông Nhật Thần hiện giờ quan trọng là cần thay đổi, từ những suy nghĩ của lão thì Vương Trạch Vinh đúng là rất lo lắng, Uông Nhật Thần bi quan quá mức, như vậy rất xấu. Từ một cực đoan này tới một cực đoan khác thì chỉ mang đến sự sụp đổ hoàn toàn về sức sống. Nếu như là vậy thì sinh mệnh của Uông Nhật Thần sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lại nhìn lại Uông Nhật Thần, luồng khí từ quan khí chuyển thành khí tức quả nhiên có hiện tượng tiêu tán.
Nhìn thấy cảnh này Vương Trạch Vinh biết cần phải có một điều gì đó để giảm xóc sự thay đổi của Uông Nhật Thần.
Đang suy nghĩ biện pháp để hóa giải tâm tình bi quan của Uông Nhật Thần thì Uông Kiều từ ngoài đi vào.
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh ở đây, Uông Kiều hớn hở hẳn lên, nói:
- Trạch Vinh, sao anh lại tới đây?
- Anh tới thăm ông.
Vương Trạch Vinh đáp xong rồi hỏi lại:
- Sao em về sớm vậy?
- Người thì cũng đi rồi thì em ở lại đó làm gì?
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, xem vấn đề của Uông Kiều và Lâm Khâm không còn giải quyết được nữa rồi. Vương Trạch Vinh vẫn hi vọng Uông Kiều có một cuộc sống hạnh phúc, liền nói:
- Tiểu Kiều, có đôi khi lui một bước thì trời cao biển rộng!
- Hai người nói chuyện đi, em đi tắm rửa đây.
Thông minh như Uông Kiều sao lại không biết ý của Vương Trạch Vinh nên chẳng để cho hắn có cơ hội nói tiếp.
Nhìn Uông Kiều rời đi, vẻ mặt Uông Nhật Thần hiện lên sự ảm đạm, nói với Vương Trạch Vinh:
- Việc Chính Phong làm sai nhất chính là việc này!
Nói chuyện với Uông Kiều mấy câu, Vương Trạch Vinh liền động tâm nói với Uông Nhật Thần:
- Ông, ông cũng là người đã trải qua nhiều chuyện. Ông thử nghĩ xem nếu như không có sự bảo hộ của ông thì Tiểu Kiều và Tiểu Phỉ sẽ có kết quả như thế nào?
Lời này khiến tâm thần của Uông Nhật Thần chấn động, lão đương nhiên thấy được tình trạng tuột dốc của đại gia tộc nên rất mẫn cảm với chuyện này.
Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, tâm tình Uông Nhật Thần bình thản hơn, nói:
- Nếu theo thế phát triển hiện giờ của cháu thì vấn đề này cũng không lớn.
- Trên quan trường không tiến tất thối (lui)!
Vương Trạch Vinh nói.
Đạo lý này đương nhiên Uông Nhật Thần hiểu được, nhìn về phía Vương Trạch Vinh một lúc rồi mới lên tiếng:
- Nói thật, vốn ý của ông là không muốn hỏi hay nghĩ tới việc gì nữa nhưng lời của cháu lại kích phát nhiệt tình trong ông một lần nữa. Cháu nói không sai, ông đúng là có phần ích kỷ, ông biết nên làm như thế nào rồi.
Nhìn thấy Uông Nhật Thần kích động, Vương Trạch Vinh cũng không biết mình nói gì mà khiến Uông Nhật Thần chấn động. Chẳng qua đây là chuyện tốt, chỉ cần Uông Nhật Thần có ý chí chiến đấu thì chuyện Giang Sơn dễ làm rồi.
- Trạch Vinh, trong suy nghĩ của ông thì cháu còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội, cho nên tạm thời thối lui cũng vẫn có thể xem là một con đường. Cháu nói không tiến tất thối khiến cho ông nghĩ lại cho dù không nghĩ cho bản thân thì ông cũng phải vì thế hệ các cháu. Ông phải trải đường cho các cháu một chút mới được.
Khó trách tỉnh Giang Sơn xảy ra nhiều vấn đề như vậy mà Uông Nhật Thần không hỏi han gì, hóa ra là vì không muốn quản tới chuyện gì nữa!
- Mấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ, nhiều lúc vẫn cần sự dạy bảo của trưởng bối như ông!
- Khai Vận rất ngoan ngoãn, có nó ở bên thì ông mới có chút niềm vui.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nhắc tới đứa bé, Uông Nhật Thần liền nghĩ tới đứa con của Uông Phỉ thế là trên mặt lại xuất hiện nụ cười.
- Lần này tranh đấu ở Bắc Kinh rất kịch liệt, cháu phải tiến hành bố trí một ít mới được.
Vương Trạch Vinh thấy tâm tình của Uông Nhật Thần đã thay đổi liền đề cập lại chuyện ban nãy. Trong ý nghĩ của Vương Trạch Vinh thì tỉnh Giang Sơn là một địa điểm trọng yếu, quyết không thể để mất được.
- Trạch Vinh à, ông hiểu suy nghĩ của cháu, chuyện của Giang Sơn ông cũng biết rất rõ vì ngày nào cũng có điện thoại gọi tới. Ngoại trừ người bên Lâm hệ thì tay của Ngô Tán Lâm cũng khá dài đó. Hắn cho rằng ông lui xuống thì mất đi uy hiếp! Thật là nực cười!
- Cháu nghe nói không chỉ có Ngô Tán Lâm mà còn cả đám người Chu Thế Khánh, nếu không áp dụng một số biện pháp thì tỉnh Giang Sơn sẽ xuất hiện vấn đề lớn!
Khi nói lời này thì Vương Trạch Vinh nghĩ tới bí thư đương nhiệm vẫn là người của Lâm hệ. Biết lực khống chế của Uông Nhật Thần đối với tỉnh Giang Sơn đã yếu đi rất nhiều.
- Càng gần nhiệm kỳ mới thì bọn này càng sốt ruột. Cháu không cần đi theo bọn này làm loạn, Nam Điền mới là chỗ căn bản của cháu, chỉ cần làm ra thành tích ở Nam Điền thì ở nơi trung tâm tự nhiên sẽ có chiếc ghế cho cháu!
Nhìn Uông Nhật Thần hiện giờ Vương Trạch Vinh cảm thấy rất phấn khởi, lúc này Uông Nhật Thần tràn trề sức sống. Đây mới là đại sự.
- Vốn người của Lô Ninh Quốc muốn nhúng tay vào Giang Sơn, ông đã muốn quản rồi, kết quả là nể mặt Lão bí thư nên ông chưa có động thủ. Hiện tại lại xuất hiện người của Ngô Tán Lâm và Chu Thế Khánh thì chắc chắn là thấy sức khống chế tỉnh Giang Sơn của ông đã giảm bớt nên mới làm một số chuyện mà thôi. Việc này ông sẽ đi tìm Lão bí thư.
Vương Trạch Vinh có hơi kỳ quái, hỏi:
- Ông, cho dù có lực lượng ngoài tới thì với lực lượng của ông ở Giang Sơn thì thay đổi hẳn là không lớn như vậy chứ?
Lời nói này khiến Uông Nhật Thần biến sắc, một lát sau mới nghe lão nói:
- Có một số người tự cho là cánh đã đủ cứng!
Ồ, Vương Trạch Vinh đã minh bạch, xem ra bí thư tỉnh ủy Giang Sơn muốn một mình đứng trên đỉnh núi! Đây mới là điểm mấu chốt mà Uông Nhật Thần không muốn quản.
- Vậy thì phải động thủ thôi!
Trong lời nói của Vương Trạch Vinh ẩn chứa sát khí. Chuyện như này quyết không thể tha thứ dễ dàng, người bên dưới sao có thể biết tình hình thượng tầng, chắc là có người thấy tình hình Uông gia nên nghĩ rằng không cần hạn chế gì với Uông gia cả, cho nên mới có ý đồ.
- Nên động tới phe nào đầu tiên?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Chỉ phe liên thủ của Ngô Tán Lâm mà thôi!
Vương Trạch Vinh biết mình và Ngô Tán Lâm cuối cùng cũng phải tranh đoạt rồi.