Sau khi nghe được tin từ Hạng Nam, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất kém. Mình vất vả làm ra thành tích lại bị người ta cướp.
- Trạch Vinh, xảy ra chuyện gì thế?
Thấy Vương Trạch Vinh mặt mày ủ rũ đi ra, Lữ Hàm Yên quan tâm hỏi. Hứa Tố Mai cũng khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh không muốn làm mọi người thêm buồn nên cười nói:
- Không sao, có lẽ là hơi mệt.
Hứa Tố Mai nói:
- Thời gian này Trạch Vinh đúng là mệt. Trạch Vinh, con đi ngủ trước đi.
Lữ Khánh Phân nói:
- Sức khỏe của Trạch Vinh rất quan trọng, không thể bị mệt. Lát mẹ sẽ đi nấu canh cho con.
Lữ Hàm Yên đứng lên dìu Vương Trạch Vinh vào phòng ngủ.
- Trạch Vinh, anh nói thật với em là có phải chuyện bố nói rất xấu không?
Lữ Hàm Yên từ vẻ mặt Vương Trạch Vinh đã nhìn ra gì đó.
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Em nghĩ nhiều quá đó, có thể có việc gì chứ.
- Trạch Vinh, em là vợ anh, có việc gì anh phải nói với em chứ?
Lữ Hàm Yên quan tâm nói.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bố nói Thường Hồng sẽ lên cấp, vị trí của anh có thể sẽ động.
- Anh sẽ bị điều đi?
Lữ Hàm Yên vội vàng nói.
Vương Trạch Vinh khó hiểu nhìn Lữ Hàm Yên:
- Sao em lại cho rằng anh sẽ bị điều đi?
Lữ Hàm Yên nói:
- Điều này quá rõ ràng còn gì. Nếu lên cấp thì kinh nghiệm và tuổi của anh không thể làm Bí thư thị ủy Thường Hồng nữa. Bởi vì anh không thể vào Tỉnh ủy.
Véo mũi Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không ngờ em lại nhạy cảm với chính trị như vậy.
Nói thật Vương Trạch Vinh không ngờ Lữ Hàm Yên lại có năng lực phân tích nhanh như vậy.
- Hừ, dám xem thường em. Đừng cho rằng em là vợ cả ngây ngô.
Lữ Hàm Yên trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh.
Thấy Lữ Hàm Yên như vậy, Vương Trạch Vinh ôm chặt lấy cô mà hôn, nhanh chóng cởi quần áo của cả hai.
Lữ Hàm Yên được Vương Trạch Vinh hôn cũng động tình, cô khẽ vỗ lưng Vương Trạch Vinh mà nói:
- Chưa khóa cửa phòng mà.
Không biết sao mà hôm nay Vương Trạch Vinh rất điên cuồng, Lữ Hàm Yên cũng dùng hết sức mà nghênh đón.
Nằm trên giường, Lữ Hàm Yên còn chưa lấy lại sức sau cơn ân ái. Cô phát hiện hôm nay Vương Trạch Vinh đột nhiên rất mạnh, mình không ngừng lắc lư trong mây mù.
Sau khi quan hệ Vương Trạch Vinh cũng không hề buồn ngủ, hắn không ngừng suy nghĩ. Đối với tin tức đó, Vương Trạch Vinh không thể bình tĩnh được.
Vương Trạch Vinh châm thuốc dựa lưng vào giường mà nghĩ hướng đi của mình. Từ ý của Hạng Nam có thể thấy lần này Hạng gia không muốn đối đầu với đối thủ, muốn bỏ Thường Hồng.
Nghĩ đến chuyện như thế mà Hạng gia phải thỏa hiệp, Vương Trạch Vinh chỉ có thể nghĩ đến bước tiếp theo của mình.
- Trạch Vinh, thực ra rời khỏi Thường Hồng cũng tốt. Thường Hồng bây giờ quá nóng.
Lữ Hàm Yên thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ liền khẽ hôn lên ngực hắn rồi khuyên.
Vương Trạch Vinh sờ sờ người Lữ Hàm Yên một chút rồi đứng lên nói:
- Anh muốn nghe ý kiến của Bí thư Uông.
Lữ Hàm Yên nói:
- Cũng nên nghe ông ta. Chẳng qua đã muộn thế này em sợ Bí thư Uông đã ngủ.
Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng. Hắn thấy đã muộn nên lại nằm xuống giường. Hắn phát hiện mình bây giờ không thể bình tĩnh.
Hôm sau Vương Trạch Vinh dậy rất sớm, sau khi rửa mặt liền lái xe đến nhà Uông Nhật Thần.
Vào nhà Uông Nhật Thần thì thấy Uông Nhật Thần, Uông Phỉ và Uông Kiều đang tập Thái cực quyền.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Uông Nhật Thần rất vui vẻ nói:
- Vương ca, mấy hôm nay anh bận như vậy, sao lại đến đây?
Uông Nhật Thần cũng ngừng tập, đi tới ngồi xuống ghế rồi nói:
- Trạch Vinh, chuyện xử lý xong chưa?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi dự định về Thường Hồng.
Uông Kiều bưng cho Vương Trạch Vinh một cốc trà rồi nói:
- Vương ca, anh uống trà.
Nhìn Uông Kiều, hắn thấy cô sau khi tập Thái cực quyền thì cả người không còn buồn phiền như trước.
- Tâm trạng Tiểu Kiều rất tốt.
Vương Trạch Vinh nói.
- Chị ấy bây giờ mê tập Thái cực quyền rồi.
Uông Phỉ cười nói.
- Hai đứa tập đi, ông nói chuyện với Trạch Vinh một chút.
Uông Nhật Thần nói với hai cô cháu.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ nói:
- Vâng.
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Lần này Thường Hồng có thể thăng cấp, cậu có tính toán gì không?
Vương Trạch Vinh đến đây là muốn nghe ý kiến của ông. Hắn không ngờ lại do ông hỏi trước.
- Bí thư Uông, tối qua tôi mới biết việc này nên muốn đến nghe ý của ngài.
Thấy Vương Trạch Vinh muốn nghe ý kiến của mình. Uông Nhật Thần khá vui vẻ, điều này nói rõ Vương Trạch Vinh rất tôn trọng mình.
- Thường Hồng phát triển quá nhanh nên có người không ngồi yên.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nghe ông nói. Hắn biết phía sau mình chủ yếu là Hạng Nam và Uông Nhật Thần. Ý của Hạng Nam thì hắn đã rõ, không biết Uông Nhật Thần nghĩ như thế nào?
- Hạng gia phát triển quá nhanh sau khi Hạng Nam thành phó Thủ tướng. Lần này trong lễ truy điệu lão thái thái thì biểu hiện của cậu quá chói mắt.
Uông Nhật Thần từ từ nói.
Vương Trạch Vinh lúc này mới suy nghĩ đến biểu hiện của mình, thái độ của Lãnh đạo trung ương đối với mình đúng là không bình thường.
Uông Nhật Thần nói:
- Cậu mới là Bí thư thị ủy đã được chú ý, người nối nghiệp Hạng gia nhất định là cậu, đây là điều mọi người đều nhận định.
Vương Trạch Vinh coi như tìm được nguyên nhân, mọi người không muốn mình phát triển quá dễ dàng.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Hạng Nam có phải lựa chọn lùi bước không?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Cho tôi một loạt đường lui.
Uông Nhật Thần lắc đầu nói:
- Thực ra ở việc này cậu có rất nhiều cơ hội.
Đây là phán đoán nằm ngoài suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Hắn vội vàng nói:
- Bí thư Uông, ngài nói có thể không để Thường Hồng lên cấp.
- Hừ, tại sao không lên cấp. Thường Hồng lên cấp là chuyện tốt mà.
- Kinh nghiệm và tuổi của tôi không đủ.
Vương Trạch Vinh hiểu ý của ông nên nói ra khiếm khuyết của mình. Hắn đã sớm nghĩ tới ở việc này người ta đã nắm được chỗ kém của mình nên mới nhằm vào đó.
Uông Nhật Thần cười ha hả nói:
- Lão bí thư không phải muốn đến Thường Hồng xem một chút sao, cậu có thể liên hệ một chút.
Lão bí thư.
Nghe Uông Nhật Thần nói ra cựu Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn Uông Nhật Thần.
- Lão bí thư có thể nói được sao?
Vương Trạch Vinh lập tức trầm ngâm suy nghĩ.
Thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Uông Nhật Thần cũng không nói gì mà nhìn hai cháu gái tập Thái cực quyền. Ông thích xem cháu tập như vậy. Ông thở dài một tiếng, hai đứa tốt như vậy sao chuyện tình cảm lại như thế?
Nhìn Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ, Uông Nhật Thần lại thở dài trong lòng. Hôm nay Uông Phỉ thấy Vương Trạch Vinh đến liền tập rất chăm chú, phải làm như thế nào bây giờ?
Vương Trạch Vinh lúc này không suy nghĩ mấy cái này, cựu Tổng bí thư tuy đã lui ra nhưng sức ảnh hưởng của ông không hề giảm sút. Nếu ông nói một câu thì đó là sự giúp đỡ quá lớn đối với mình. Chỉ cần ông lên tiếng, lại có Hạng gia và Uông gia ủng hộ thì nhất định sẽ thay đổi được.
- Bí thư Uông, vấn đề xem ra rất lớn.
Vương Trạch Vinh thở dài nói.
- Trạch Vinh, Bí thư Lâm cũng chưa có ý kiến mà.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Nhật Thần, hắn coi như hiểu ý ông. Nếu như cựu Tổng bí thư có thể ủng hộ mình thì Bí thư Lâm sẽ không phản đối. Hơn nữa có cả Uông Nhật Thần thì Bí thư Lâm không phải không thể ủng hộ mình. Nếu là như vậy thì mình có thể một lần nữa phá cách.
- Mấy ông lão kia cũng có thể tận dụng một chút.
Uông Nhật Thần cười nói.
Nhìn thoáng qua quan khí của mình, Vương Trạch Vinh có chút buồn bực, quan khí màu tím đã chiếm phân nửa nhưng còn chưa đạt mức của Thường vụ tỉnh ủy. Quan khí hoàn toàn thành màu tím thì mình mới có thể tiến bộ.
Uông Nhật Thần nói:
- Thường Hồng lên cấp chỉ mới là một đề án, cụ thể áp dụng còn một thời gian. Đây là thời kỳ rất quan trọng với cậu. Có thể thành công phải do chính cậu. Tôi có thể liên hệ với Lão bí thư giúp cậu.
Vương Trạch Vinh không biết nói sao, Uông Nhật Thần giúp mình quá nhiều.
- Vương ca, mau chỉ bọn em động tác này.
Uông Phỉ thấy hai người cứ nói chuyện mãi liền lớn tiếng nói.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Ha ha, không đợi được nữa hả. Trạch Vinh, đi dạy hai đứa nó một chút.
Vướng mắc trong lòng Vương Trạch Vinh đã được mở, tâm trạng cũng tốt hơn. Hắn biết Thường Hồng lên cấp là cơ hội với mình, cố gắng một lần thì có lẽ sẽ thành công. Cho dù không được thì mình cũng là cán bộ cấp sở, hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Hắn vốn xuất thân bình thường, có thể đi tới vị trí này đã quá hài lòng.