Sau khi nói xong chuyện, Tiền Thanh Chí cười nói:
- Vương ca, tôi biết anh là quan chức chính phủ nên không tiện làm loạn như chúng tôi. Hay là tôi bố trí riêng cho anh?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Các cậu cứ chơi đi, không cần lo cho tôi.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể làm loạn trước mặt nhiều tên thiếu gia như vậy. Nếu làm như vậy thì không lâu sau tin này sẽ truyền khắp Bắc Kinh.
Tiền Thanh Chí gật đầu nói:
- Tôi hiểu, tôi không thích bị bó buộc như vậy nên mới đi kinh doanh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi cũng muốn học các cậu nhưng tôi xuất thân bình thường nên không có cơ hội.
Tiền Thanh Chí cười ha hả nói:
- Vương ca, lời này của anh không được. Anh biết không, lão gia tử nhà tôi bây giờ không ngừng khen anh, bảo tôi học tập anh.
Vương Trạch Vinh nhìn Tiền Thanh Chí và chỉ vào y mà cười nói:
- Cậu đó, đừng có mà dùng loạn lão gia tử.
Tiền Thanh Chí cười hắc hắc và không nhiều lời ở việc này.
- Vương ca, hay là như vậy, anh không dễ gì tới, hôm nay chúng ta đi hát, uống rượu, làm quen với vài tên. Về phần hoạt động buổi tối thì tùy anh.
Vương Trạch Vinh biết hôm nay chỉ có thể như vậy nên cười nói:
- Được, chú bố trí.
Tiền Thanh Chí vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài.
Khi Vương Trạch Vinh cùng Tiền Thanh Chí đi vào, đám thiếu gia đang chơi rất vui vẻ.
Hai cô gái có lẽ biết tình hình của Vương Trạch Vinh nên nhìn hắn đầy quyến rũ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Ai không muốn trèo cao, Vương Trạch Vinh còn trẻ và làm quan lớn như vậy thì có sức hấp dẫn quá lớn đối với các cô gái.
Vương Trạch Vinh không quá để ý các cô vì bên cạnh hắn có nhiều người phụ nữ đẹp.
- Các vị, Vương ca hôm nay dành thời gian tới đây, chúng ta uống và hát với Vương ca được chứ?
Tiền Thanh Chí nói.
Mọi người đương nhiên vui vẻ mà đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh uống không bao giờ say, sau bữa tiệc thì Vương Trạch Vinh là người tỉnh táo nhất rời đi. Thấy đám thiếu gia ngã xuống hết, Vương Trạch Vinh cười cười.
- Dũng Đình, anh tự về, chú về nhà đi.
Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình đang đi theo.
Long Dũng Đình nhìn Vương Trạch Vinh mà có chút do dự.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không sao đâu, chú sợ anh xảy ra chuyện trong nội thành ư.
Long Dũng Đình nghĩ cũng thấy đúng, bây giờ Vương Trạch Vinh tuy không lộ công phu nhưng nếu thực sự đánh thì bản thân mình cũng không là đối thủ.
- Vương ca, xe để chỗ anh, em về.
Long Dũng Đình rất hiểu ý mà nói.
- Được.
Long Dũng Đình bây giờ đã kết hôn, hai vợ chồng rất hạnh phúc. Thấy Long Dũng Đình đi nhanh như vậy, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, tên này có lẽ sớm muốn về.
Nhà Long Dũng Đình ở Phượng Hải, khi y lấy vợ thì Vương Trạch Vinh cũng chỉ đến một lúc là đi. Mặc dù như vậy nhưng nhà nữ rất hưng phấn, một Thường vụ tỉnh ủy có thể có mặt trong hôn lễ thì đối với nhà gái là chuyện đáng để tự hào. Hơn nữa lúc ấy nghe thấy Long Dũng Đình lấy vợ thì lãnh đạo thành phố Phượng Hải, Thường Hồng, tỉnh đều tới, có người còn không mời mà tự đến.
Biết Long Dũng Đình được nhà vợ rất nể trọng, Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ.
Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc rồi gọi cho Uông Phỉ.
Nếu đã đồng ý qua lại với Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh phải có trách nhiệm.
- Trạch Vinh, em nghe nói anh lên tỉnh nhưng sao giờ mới gọi cho em?
Uông Phỉ vừa nghe điện đã hỏi. Có lẽ Uông Kiều ngồi bên nên gọi hắn là Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Em ở đâu, anh tới.
- Biệt thự ạ, ông đã về, chị vẫn ở đây.
Uông Phỉ nhỏ giọng nói.
Nghe Uông Kiều cũng ở đó, Vương Trạch Vinh nhíu mày một chút. Xem ra muốn ở riêng với Uông Phỉ là không được rồi.
- Tiểu Kiều cũng ở đó ư?
- Anh nói gì thế? Tiểu Kiều đang ngồi bên em đó.
Uông Phỉ nũng nịu nói.
Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng:
- Ngh được thì sao, hai vợ chồng chúng ta nói chút chuyện có gì mà.
Không ngờ Vương Trạch Vinh lại mặt dày như vậy, Uông Phỉ có chút xấu hổ:
- Mau đến đây đi.
Nói xong cô liền dập máy.
Xe tiến vào cửa biệt thự, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu dù sao đây là biệt thự sang trọng, bỏ tiền cũng đáng. Công tác bảo vệ rất tốt.
Nơi này tốt thì cũng có chỗ tệ, chỉ cần lái xe vào nhà mình thì người ngoài căn bản không biết đó là ai.
Uông Phỉ lúc này sớm chờ ở cửa, Vương Trạch Vinh thấy mặt cô bây giờ vẫn đỏ.
- Anh vừa ăn xong, là đám Tiền Thanh Chí mời.
Vương Trạch Vinh chủ động nói.
Uông Phỉ đi tới khoác tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Em còn tưởng anh ngay cả nhà cũng không vào.
Vương Trạch Vinh không khỏi thấy xúc động, Uông Phỉ bây giờ thay đổi nhanh quá.
Mặc dù trời khá tốt nhưng Uông Phỉ vốn cao gầy, cơ thể lả lướt mềm mại, đường cong hiện lên rất mê người. Vương Trạch Vinh không nhịn được ôm sát cô vào trong lòng.
Sau khi quan hệ đã được xác định, Uông Phỉ cũng thoáng hơn rất nhiều. Nằm trong lòng Vương Trạch Vinh, cô cũng chủ động ôm eo hắn.
Hai người đứng đó mà hôn nhau.
Một lúc sau mới tách ra, Uông Phỉ đẩy Vương Trạch Vinh mà nói:
- Mau vào đi, Tiểu Kiều đang ngồi trong đó, không thể để chị ấy cười em.
Uông Phỉ lúc này vẫn còn đỏ mặt, Vương Trạch Vinh càng lúc càng muốn ăn cô ngay.
Sửa lại quần áo, Uông Phỉ không ngừng nhìn quần áo của mình mà nói:
- Không bị nhìn ra gì chứ?
- Ừ, ngoài mặt đỏ thì có vẻ không có gì.
Vương Trạch Vinh nói.
Khẽ đấm vào ngực Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ nũng nịu:
- Đều do anh.
- Tiểu Kiều đến à?
Vương Trạch Vinh thấy Uông Kiều đang ngồi trong phòng khách xem Tv. Trên mặt cô đầy vẻ u oán, bộ đồ ngủ dầy đã che phủ những nét đẹp của cô.
- Trạch Vinh tới à, mau vào đi.
Uông Kiều cười cười dứng dậy.
Khuôn mặt xinh đẹp nhưng không thể dấu vẻ cao nhã.
Vương Trạch Vinh thấy Uông Kiều sau khi kết hôn đã có khí chất tôn quý hẳn lên, đó là thứ mà không bao giờ xuất hiện trên người bình thường.
Đáng tiếc.
Đây là suy nghĩ trong lòng Vương Trạch Vinh. Đối với chuyện của Uông Kiều thì hắn biết một chút. Lâm Khâm cũng không cho cô một gia đình ấm áp. Lần này Uông Kiều đến Phượng Hải chỉ là cho khuây khỏa mà thôi.
Uông Kiều nhìn nhìn Uông Phỉ, mắt lộ rõ ý cười.
- Chị, chị nhìn kiểu gì thế.
Uông Phỉ xấu hổ đỏ mặt.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hai người ăn chưa, chưa ăn thì anh mời ra ngoài ăn.
Uông Phỉ nói:
- Bây giờ đã mấy giờ mà còn chưa ăn chứ?
Vương Trạch Vinh ngồi xuống thì phát hiện trên Tv đang chiếu phim, nữ diễn viên chính lại là Lưu Băng Tinh.
Thấy Vương Trạch Vinh xem Tv, Uông Kiều cười nói:
- Lưu Băng Tinh đóng rất đạt, cô ấy dù hát hay đóng phim đều rất hay.
Uông Phỉ nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, Lưu Băng Tinh là ở công ty Hạng Định, anh có biết cô ấy không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Hình như là biết.
- Em nói với anh, em và Tiểu Kiều đều là fan của Lưu Băng Tinh. Anh dù biết hay không thì cô ấy làm cho công ty của Hạng Định, anh nghĩ cách lấy bức ảnh có chữ ký của cô ấy cho bọn em.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nhìn Uông Kiều và Uông Phỉ.
- Sao thế, bọn em không thích hợp để hâm mộ ngôi sao ư?
Uông Kiều đỏ mặt nhìn Vương Trạch Vinh.
- Không vấn đề gì, không chỉ là một hai bức ảnh thôi sao. Đến lúc đó anh nhất định sẽ lấy cho hai người.
- Tốt quá.
Uông Kiều kích động nhảy lên ôm hôn Vương Trạch Vinh, hôn xong mới nghĩ ra Uông Kiều vẫn ngồi đó.
- Đều tại anh.
Cô khẽ đấm Vương Trạch Vinh.
Ai cũng có thể thấy bây giờ Uông Phỉ rất hạnh phúc, Uông Kiều cũng hâm mộ.