Quan Khí​

Chương 305: Chương 305: Vấn đề ở bên ngành công an




Vương Trạch Vinh ngồi uống trà. Long Dũng Đình đang ngồi trước mặt hắn.

- Đánh bạc ở đó mới diễn ra chứ?

- Đúng thế, vấn đề có lẽ không lớn nhưng nếu tiếp tục thì khó mà nói.

- Hệ thống công an ở Huyện Đại Phường có tham gia không?

- Hình như Bí thư Hác cũng đã nói gì đó.

Vương Trạch Vinh đã thầm phái Long Dũng Đình đi điều tra việc này, mặc dù không thể hiểu quá rõ nhưng dựa vào năng lực của Long Dũng Đình thì cũng sẽ biết được chút. Vương Trạch Vinh không quá tin Hác Duệ Quân nên mới bảo Long Dũng Đình đi điều tra trước.

Vương Trạch Vinh gật đầu, hắn về cơ bản đã hiểu được nguy cơ của Khoái Phú Quyền. Có lẽ là có ai đấy biết việc này và định giở trò. Chỉ cần việc này lộ ra thì Hác Duệ Quân nhất định không thể giữ chức bí thư đảng ủy Công an huyện nữa. Khoái Phú Quyền cũng vì nguyên nhân này mà bị ảnh hưởng.

Long Dũng Đình nói:

- Không có việc gì thì tôi đi trước.

- Ăn cơm rồi hãy đi, ngồi chơi với chị cậu chút.

Vương Trạch Vinh nói xong liền về thư phòng. Việc này Hác Duệ Quân tham gia vào nhưng hắn không hy vọng đối phương xuất hiện vấn đề.

Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh vừa đến văn phòng liền nói với Hác Duệ Bân:

- Gọi Hác Duệ Quân đến đây.

- Vâng.

Hác Duệ Bân mặc dù không biết Bí thư Vương gọi anh mình làm gì, nhưng thấy mặt Bí thư Vương sa sầm như vậy làm hắn rất sợ.

Hác Duệ Bân ra ngoài liền gọi cho anh mình:

- Anh, Bí thư Vương gọi anh tới đó, vẻ mặt rất không tốt.

Lời này của Hác Duệ Bân làm cho Hác Duệ Quân rất buồn bực. Hắn từ trước đến giờ vẫn là thân tín của Vương Trạch Vinh, bây giờ Vương Trạch Vinh mặt mày sa sầm gọi hắn. Không biết có chuyện gì đây?

Vương Trạch Vinh bỏ tờ báo xuống rồi nói với Hác Duệ Quân:

- Anh có quan hệ gì với Khoái Cương?

- Khoái Cương là con trai của Bí thư Khoái, tôi chỉ có quan hệ qua lại mà thôi.

Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm Hác Duệ Quân một lúc rồi nói:

- Tôi hy vọng như vậy. Nếu như ở chỗ Khoái Cương mà có đánh bạc thì anh biết hậu quả đó.

Hác Duệ Quân cũng mới biết việc này, nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy không khỏi giật mình. Hắn không ngờ Vương Trạch Vinh cũng biết việc này.

Hác Duệ Quân chưa kịp nói, Vương Trạch Vinh đã nói trước:

- Việc này cấp trên rất coi trọng. Huyện ủy không hy vọng xuất hiện chuyện như vậy ở Huyện Đại Phường, anh đi xử lý đi.

Chỉ cần vấn đề này không quá lớn thì Vương Trạch Vinh tin Hác Duệ Quân có thể làm tốt việc này.

Thấy anh trai từ trong đi ra, Hác Duệ Bân kéo Hác Duệ Quân sang bên mà nói:

- Anh làm chuyện gì vậy hả?

Hác Duệ Quân nói:

- Cũng không có chuyện gì lớn mà, anh chỉ giúp con trai của Bí thư Khoái mà thôi. Anh vẫn nghĩ chẳng có gì quan trọng.

Hắn thực ra không quá coi trọng việc Vương Trạch Vinh giao cho, trong lòng nghĩ Khoái Phú Quyền là lãnh đạo thành phố, lại là thường vụ thị ủy nên nếu giúp Khoái Cương thì hắn sẽ có nhiều chỗ tốt.

- Anh mau nói xem rốt cuộc có chuyện gì?

Hác Duệ Bân theo Vương Trạch Vinh đã lâu nên hiểu được tính cách của Bí thư Vương. Hôm nay Bí thư Vương sa sầm mặt như vậy tức là nói rõ không hài lòng với Hác Duệ Quân.

- Hình như là ở chỗ Khoái Cương có đánh bạc làm trên tỉnh chú ý. Bí thư Vương bảo anh đi xử lý một chút.

Hác Duệ Quân không thèm để ý mà nói:

- Việc này dễ xử lý thôi mà, rửa sạch chứng cứ là xong.

Hác Duệ Bân nghe vậy càng thêm sợ. Hắn đi tới kéo anh trai mình ngồi xuống ghế:

- Không biết bây giờ nên nói gì với anh nữa.

- Sao thế?

Hác Duệ Quân rất tin Hác Duệ Bân nên hỏi.

- Giữa Bí thư Khoái và Bí thư Vương, anh nghe ai?

Hác Duệ Bân đột nhiên hỏi.

- Đương nhiên là nghe Bí thư Vương.

Ở điểm này Hác Duệ Quân không hề ngu ngốc mà không biết.

- Nghe Bí thư Vương thì anh giúp Khoái Cương kia làm gì. Anh nói thật với em xem, anh có cầm tiền của Khoái Cương không?

- Không, chỉ đi chơi mà thôi.

- Anh đó, việc này không xử lý tốt thì Hác gia chúng ta xong đời.

Hác Duệ Bân thở dài nói.

- Không nguy hiểm như vậy chứ?

Hác Duệ Quân nói.

- Anh, Bí thư Vương là lãnh đạo một lòng muốn phát triển Huyện Đại Phường, không hy vọng xuất hiện chuyện gì không hay. Anh lại đi giúp Khoái Cương làm như vậy. Bí thư Vương nhất định khó chịu với anh. Anh đây là đang làm hỏng địa bàn của Bí thư Vương.

Đến lúc này thì Hác Duệ Quân mới hiểu một chút mà nói:

- Chẳng lẽ trên tỉnh đang dựa vào việc này mà gây khó dễ cho Bí thư Khoái?

Hác Duệ Bân nói:

- Anh, em không hy vọng anh xảy ra chuyện gì. Anh có thể lên làm bí thư đảng ủy Công an huyện hoàn toàn là do Bí thư Vương. Nhưng anh thì hay rồi. Nếu không được Bí thư Vương ủng hộ, anh không còn gì cả. Nếu anh xảy ra chuyện thì em cũng không thể làm thư ký của Bí thư Vương nữa.

- Anh nên làm gì bây giờ?

Hác Duệ Quân hỏi.

- Việc này Bí thư Vương giao cho anh đi làm là nói rõ vẫn tin anh. Anh cần phải làm tốt việc này. Xảy ra vấn đề thì người có chuyện đầu tiên chính là anh. Bí thư Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. Bí thư Vương hy vọng một hệ thống công an liêm chính. Anh phải nhớ kỹ việc này.

Vương Trạch Vinh không biết hai anh em Hác Duệ Bân đang nói chuyện. Hắn đúng là có chút không hài lòng với Hác Duệ Quân. Thằng này do một tay mình đưa lên vậy mà lại dám làm như vậy?

Thực ra đối với Vương Trạch Vinh mà nói tồn tại một ít vụ đánh bạc trong Huyện Đại Phường cũng là bình thường, quan trọng là Hác Duệ Quân dám giấu hắn đi hợp tác với Khoái Cương, mục đích chính là hy vọng tìm một chiếc thuyền khác. Nếu như Hác Duệ Quân không có câu trả lời rõ ràng thì Vương Trạch Vinh đúng là muốn thu thập Hác Duệ Quân một chút.

Đối với chuyện của Khoái Cương, Vương Trạch Vinh mặc dù không hỏi đến nhưng vẫn rất chú ý.

Hai ngày sau Hác Duệ Quân đi vào văn phòng của Vương Trạch Vinh, vừa vào cửa liền nói:

- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo tình hình công tác với ngài, đồng thời cũng nhận sai với ngài.

Vương Trạch Vinh chỉ chỉ ghế ra hiệu cho Hác Duệ Quân ngồi xuống.

Lần này Hác Duệ Quân không dám ngồi cả mông mà chỉ ngồi có một nửa. Hai ngày nay hắn đã suy nghĩ kỹ và thấy mình đã làm sai rất nhiều chuyện. Mỗi lần nghĩ đến vấn đề của mình, Hác Duệ Quân liền đổ mồ hôi lạnh. Hắn biết hậu quả nếu mình không có Vương Trạch Vinh giúp.

- Bí thư Vương, về chuyện của Khoái Cương tôi đã xử lý như sau. Cả câu lạc bộ giải trí của Khoái Cương đã được chuyển nhượng do một ông chủ ở Chiết Hà mau. Về phần cờ bạc cũng được xử lý hoàn toàn, chuyện này cũng mới diễn ra mà thôi. Sau khi người quản lý mới đến Huyện Đại Phường, chúng tôi sẽ đưa ra yêu cầu rõ ràng, không cho phép xuất hiện những chuyện như vậy. Đồng thời chúng tôi cũng tiến hành giám sát câu lạc bộ này.

Vương Trạch Vinh khẽ đấm nhẹ lên mặt bàn. Hắn tin rằng sau khi câu lạc bộ được bán cho người khác thì tất cả mọi thứ sẽ không còn.

- Cấp trên có lẽ cũng hiểu.

Vương Trạch Vinh nói.

- Xin Bí thư Vương yên tâm, câu lạc bộ giải trí đó không có vấn đề gì.

Hác Duệ Quân nói.

Thấy Vương Trạch Vinh gật đầu, Hác Duệ Quân dừng một chút rồi nói:

- Bí thư Vương, tôi còn muốn tự kiểm điểm với ngài.

- Ồ.

Vương Trạch Vinh nhìn Hác Duệ Quân.

- Bí thư Vương, tôi không nên lén qua lại với Khoái Cương.

- Giúp con của Bí thư Khoái là rất bình thường, chẳng qua không nên làm chuyện vi phạm pháp luật.

Vương Trạch Vinh cười nói.

- Bí thư Vương, tôi biết mình đã sai. Sau này trước khi làm việc gì nhất định sẽ xin chỉ thị của Bí thư Vương.

Hác Duệ Quân nói.

- Tôi không muốn nhúng tay vào bên ngành công an. Các anh muốn triển khai công việc thế nào cũng được, chỉ cần đảm bảo không ảnh hưởng đến lợi ích của quần chúng nhân dân Huyện Đại Phường.

- Bí thư Vương, đây cũng là điểm mà tôi muốn kiểm điểm. Công tác của tôi làm không tốt, không quản lý tốt Công an huyện.

Thấy Hác Duệ Quân không ngừng nhận sai, Vương Trạch Vinh biết hắn đã hiểu, cười nói:

- Huyện Đại Phường muốn phát triển thì hệ thống công an rất quan trọng.

- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi lập tức tiến hành chỉnh đốn nội bộ và theo sát bước tiến của Bí thư Vương.

- Duệ Quân, tôi đưa anh vào vị trí đó, tôi tin anh không làm tôi thất vọng.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hác Duệ Quân coi như yên tâm. Mình nhận sai đã có hiệu quả.

Mặc dù Vương Trạch Vinh đoán Khoái Phú Quyền chắc đã biết rõ tình hình, nhưng sau khi Hác Duệ Quân rời đi hắn vẫn gọi cho Khoái Phú Quyền.

- Trạch Vinh, tôi nợ cậu.

Khoái Phú Quyền trực tiếp nói. Đối với việc Vương Trạch Vinh bố trí Hác Duệ Quân đi làm, Khoái Phú Quyền rất cảm kích. Nếu không phải Vương Trạch Vinh nhắc nhở thì có lẽ hắn đã có chuyện.

- Đại ca, sau này phải tăng cường giám sát Khoái Cương mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.