Không ai ngờ tình hình lại là như vậy. Một người được đánh giá “Một thân chính khí” lại nhảy lầu tự tử, việc này làm Vương Trạch Vinh khá chấn động.
Người đầu tiên gọi điện tới là bí thư đảng ủy Sở công an Hà Tổ Cường.
Vương Trạch Vinh ssm nói:
- Chuyện Hoàng Thành Phong là như thế nào?
Xảy ra chuyện như vậy đây coi như tát vào mặt Tỉnh ủy. Nếu truyền ra thì Tỉnh ủy không mất mặt mới lạ. Vì thế Vương Trạch Vinh không thể không tức.
- Bí thư Vương, tôi đang định báo cáo với ngài việc này. Vì xác minh Hoàng Thành Phong có phù hợp với lựa chọn cán bộ ưu tú không, hai hôm nay Sở công an, Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đã lập tổ công tác vào phân cục đường sắt. Không ngờ tình hình lại trở nên rất phức tạp, chúng tôi lục tục thu được tài liệu tố cáo. Sau khi xác minh thì Hoàng Thành Phong tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng về kinh tế. Thông qua điều tra thì chúng tôi còn phát hiện một ít vấn đề của hệ thống đường sắt, đang chuẩn bị lấy Hoàng Thành Phong làm điểm đột phá thì có lẽ lộ tin nên Hoàng Thành Phong tự tử.
- Thật sự là tự tử sao?
Vương Trạch Vinh liền có cảm giác cái chết của Hoàng Thành Phong nhất định có vấn đề. Hắn cũng hiểu mọi người vào phân cục đường sắt điều tra là không sai, chủ yếu là do bản thân phân cục đường sắt có vấn đề. Có lẽ do mọi người tiến vào nên khiến người nào đó luống cuống tay chân nên xảy ra chuyện.
- Bây giờ bên pháp y đang khám xét, chẳng qua theo chúng tôi biết về Hoàng Thành Phong thì tên này sẽ không tự tử.
- Liên lạc với Bộ Giao thông, phối hợp làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh phát hiện chuyện không hề đơn giản nên nghiêm túc nói.
Lúc này Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Âu Dương Ý kiên cũng đi tới.
Lúc này Âu Dương Ý kiên rất xấu hổ, y thấy Vương Trạch Vinh liền nói:
- Bí thư Vương, đều do chúng tôi không làm tốt công tác.
Y đúng là rất buồn bực. lần chọn nhân viên ưu tú này, Âu Dương Ý kiên rất tự tin nhưng không ngờ lại thành ra như vậy.
Vương Trạch Vinh không hề khách khí mà nói:
- Tôi đã nói nhất định phải làm tốt công việc, đây là bài học. Nếu không phải điều tra mà Hoàng Thành Phong được phong làm cán bộ ưu tú thì anh nghĩ tình hình sẽ như thế nào?
Nghĩ đến việc này cũng làm Vương Trạch Vinh rất tức giận. Nếu không phải hắn thấy được quan khí và nói một câu ở phân cục đường sắt, không chừng Hoàng Thành Phong sẽ thành nhân viên ưu tú.
Âu Dương Ý kiên cũng biết mình sai nên khổ sở nói:
- Tôi sẽ viết văn bản tự kiểm điểm.
Mặc dù có Lão bí thư làm chỗ dựa nhưng Âu Dương Ý kiên biết hậu quả của việc này. Nếu Hoàng Thành Phong thật sự thành nhân viên ưu tú thì sẽ có việc lớn. Y lúc đó có lẽ không chỉ là viết kiểm điểm, chức vụ có lẽ cũng chẳng còn.
- Chúng ta lựa chọn cán bộ ưu tú cho Đảng, 10 cán bộ trong toàn tỉnh và được tuyên dương. Nếu bọn họ có nhiều vấn đề thì sẽ mang tới hậu quả quá lớn cho Đảng, đây không phải chuyện mà anh hay tôi có thể gánh vác.
Bởi vì vấn đề xuất hiện trước nên không tạo nguy hiểm quá lớn, Vương Trạch Vinh sau khi phê bình Âu Dương Ý kiên liền yêu cầu đối phương một lần nữa điều tra người được chọn mà thôi.
Bây giờ quan trọng nhất là bên hệ thống đường sắt. Thông qua lời Hà Tổ Cường nói thì Vương Trạch Vinh nghĩ đến đủ loại vấn đề bên đường sắt, hắn cảm thấy đây không hề nhỏ.
Hai hôm sau Hà Tổ Cường và Chu Minh Thành cùng đến văn phòng Vương Trạch Vinh.
Thấy hai người nghiêm túc như vậy, Vương Trạch Vinh biết vấn đề rất nghiêm trọng.
Quả nhiên Chu Minh Thành sau khi ngồi xuống liền nghiêm túc nói:
- Bí thư Vương, vấn đề ở phân cục đường sắt rất nghiêm trọng. Ủy ban kỷ luật sau khi vào phân cục đường sắt đã cẩn thận điều tra, đạt được rất nhiều tài liệu. Vấn đề không chỉ liên quan tới bộ máy phân cục đường sắt, còn dính tới trên bộ.
Nghe thấy dính tới Bộ Giao thông, Vương Trạch Vinh biết chỉ riêng Nam Điền là không thể làm rõ vấn đề. Việc này còn phải do bản thân Bộ Giao thông điều tra mới được.
Hà Tổ Cường nói:
- Chúng tôi đã xác minh Hoàng Thành Phong bị giết.
Vương Trạch Vinh sớm biết như vậy nên không hề ngạc nhiên.
Đối với việc Hoàng Thành Phong vì sao bị giết thì Vương Trạch Vinh rất chú ý. Hắn nói:
- Chuyện Hoàng Thành Phong phải coi là việc lớn, dù xuất hiện cản trở như thế nào cũng phải điều tra rõ ràng.
Đối với việc bên hệ thống đường sắt, Vương Trạch Vinh đúng là không thể không chú ý.
Nói những lời này, Vương Trạch Vinh có cảm giác sẽ kéo ra nhiều việc. Bây giờ sắp Đại hội nếu làm lớn chuyện thì cũng không tốt mấy.
Vương Trạch Vinh cũng có chút đau đầu. Đường sắt Trung Quốc khác các quốc gia bên ngoài. Hệ thống đường sắt chính là quốc gia trong quốc gia. Nó có hệ thống giám sát, cảnh sát độc lập. Bởi vì tính đặc thù nên cũng có các công ty riêng biệt. Vì có việc giám sát riêng nên lãnh đạo các công ty này hoàn toàn nắm giữ tài chính. Bây giờ đường sắt xảy ra chuyện, Tỉnh ủy nếu muốn nhúng tay thì đúng là rất khó khăn.
Vương Trạch Vinh biết nếu Tỉnh ủy Nam Điền xen vào chuyện của đường sắt thì đó sẽ là đâm vào tổ ong vò vẽ.
Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này thì mình cần nói chuyện với Bộ trưởng Bộ Giao thông mới được.
Vương Trạch Vinh khi họp đã từng gặp Bộ trưởng Bộ Giao thông Chu Chí Tường. Hắn suy nghĩ một chút rồi gọi cho Chu Chí Tường.
Bên kia rất nhanh đã nghe rồi chuyển đến cho Chu Chí Tường. Khi Chu Chí Tường nghe là Vương Trạch Vinh gọi tới liền rất nhiệt tình cười nói:
- Bí thư Vương, tôi sớm muốn làm quen với anh mà không có cơ hội. Hôm nay nghĩ như thế nào mà gọi cho tôi thế?
- Bộ trưởng Chu là như thế này, gần đây ở Nam Điền chúng tôi xảy ra chuyện …
Vương Trạch Vinh liền nói chuyện Hoàng Thành Phong ở phân cục đường sắt Xuân Thành – Nam Điền với Chu Chí Tường.
Chu Chí Tường nghe xong liền nghiêm túc nói:
- Bí thư Vương, chuyện anh nói rất quan trọng. Một số cán bộ trong Đảng ta đối mặt với tiền, gái hấp dẫn đã đi vào hàng ngũ hủ bại, đây là điều chúng ta đáng phải suy nghĩ. Hoàng Thành Phong nếu tồn tại vấn đề thì Đảng ủy Bộ Giao thông chúng tôi nhất định tra xét triệt để. Nhân viên hủ bại thì dù làm quan to đến đâu cũng phải bắt. Như vậy đi, tôi sẽ bố trí một tổ công tác đến Nam Điền, dùng thời gian ngắn nhất xử lý việc này. Tôi cũng định đến việc xây dựng đường sắt ở Nam Điền, tôi sẽ đi cùng đoàn tới.
Chu Chí Tường có suy nghĩ của mình. Y nghĩ đây là cơ hội tốt để quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Y sớm biết chuyện ở Bắc Kinh, Đại hội sắp tới thì một số người sẽ lên, một số người sẽ xuống. Vương Trạch Vinh rất có thể tiến vào Bộ Chính trị, đến lúc đó có thế lực hơn y nhiều. Bây giờ nhân cơ hội quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh sẽ có lợi cho y.
Thấy Chu Chí Tường chú ý việc này như vậy, Vương Trạch Vinh cũng vui. Có Bộ Giao thông tham gia thì Nam Điền không cần làm người ác.
Tổ công tác Bộ Giao thông rất nhanh đã tới Nam Điền tiến hành điều tra.
Vương Trạch Vinh cũng rất nhanh gặp Chu Chí Tường.
Chu Chí Tường hơn 50 tuổi, giọng nói sang sảng.
Khi bắt tay Chu Chí Tường, Vương Trạch Vinh cảm thấy tay Chu Chí Tường rất có lực.
- Bí thư Vương, lần này đến Nam Điền đã làm phiền anh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bộ trưởng Chu đến Nam Điền kiểm tra công việc, đây là may mắn của dân chúng Nam Điền. Hy vọng Bộ trưởng Chu giúp đỡ nhiều Nam Điền.
Mọi người liền cười phá lên.
Chu Chí Tường và Ngụy Trung Hoa là người quen nên bắt tay Ngụy Trung Hoa mà nói:
- Ông bạn, chúng ta lại gặp nhau.
Ngụy Trung Hoa cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Tôi và đồng chí Chu Chí Tường từng là đồng nghiệp ở Bắc Kinh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Như vậy rất tốt. Nếu đã là người quen từ trước thì tin rằng lần này Bộ trưởng Chu đến Nam Điền sẽ rất thoải mái.
Mới đầu Vương Trạch Vinh không quan sát quan khí, nhưng khi mọi người nói chuyện thì hắn vô tình nhìn thoáng qua quan khí của Chu Chí Tường.
Vừa thấy Vương Trạch Vinh ngẩn ra một chút rồi vẻ mặt trở nên khó coi. Hắn có thể thấy trong quan khí của Chu Chí Tường không có bao nhiêu chính khí.