Mấy ngày nay Trạch Vinh có phần bực bội, lời đồn đại về mình càng lúc càng nhiều. Lý Duy Hà cũng gọi điện ám chỉ, yêu cầu mình chú ý phát ngôn một chút.
Quan sát quan khí của mình, Vương Trạch Vinh thấy có tổn thất chút ít. Thấy tình hình như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy không thể tiếp tục để việc này đi xuống. Không chấm dứt được lời đồn này, không phải cứt cũng là cứt, khó nhất là xử lý quan hệ lúc trước của mình với Tiểu Giang.
Ấn số điện thoại của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hôm nay đi đăng ký kết hôn đi.
- Trạch Vinh, hôm qua Tiểu Giang đến dẫn em đi xem ngày. Ngày mốt mới là ngày lành, đi đăng ký mới thuận lợi. Để ngày mốt đi có được không?
Lữ Hàm Yên dò hỏi. Bất kể là ai đều hi vọng có thể may mắn và tốt đẹp khi làm chuyện trọng yếu. Nghĩ đến kết hôn là một chuyện trọng đại, Lữ Hàm Yên cũng rất để ý ngày đẹp.
Vừa nghe lời này, Vương Trạch Vinh hơi choáng, hai ngày này không biết như thế nào, từ sau khi Hàm Yên đi tìm Giang Anh Hà xong, hai người cứ như là biến thành chị em nói với nhau tất cả mọi thứ, đi dạo phố cũng đều hẹn đi cùng nhau.
Tiểu Giang lại còn thuyết phục được Hàm Yên tạm hoãn kế hoạch. Ngay cả đi đăng ký cũng được dẫn đi xem thầy tướng số!
Cúp điện thoại, Vương Trạch Vinh lại gọi điện kêu Giang Anh Hà tới, nhìn Tiểu Giang trong bộ đồ công chức, Vương Trạch Vinh nói:
- Rốt cuộc em và Hàm Yên đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Giang mỉm cười nói:
- Chúng em là chị em tốt. Sao anh, không được à?
Vương Trạch Vinh nhíu mày, chuyện này không nhìn vào bề ngoài. Bằng vào sự hiểu biết của mình với Tiểu Giang, cô nàng nhất định có động cơ gì đó ở bên trong.
- Nói thật cho anh biết, Hàm Yên thật sự là một người tốt, em thích cô ấy, cho nên, em quyết định rồi, để cho cô ấy kết hôn với anh, chẳng qua phù dâu nhất định phải là em.
- Không đi à?
Trong lòng Vương Trạch Vinh thực vừa mừng vừa sợ, hắn vẫn luôn không hi vọng Tiểu Giang bỏ đi.
- Hàm Yên nói rất có lý. Anh ở cái vị trí này thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện nam nữ. Cho dù em rời đi thì chuyện đến sẽ vẫn đến.
Nhìn nhìn Vương Trạch Vinh một chút, Giang Anh Hà nhỏ giọng nói:
- Hàm Yên kết hôn mà phù dâu là em. Em cũng không coi mình là phù dâu. Em coi như hôn lễ này là hôn lễ của mình. Em cũng gả cho anh.
Lời này khiến cho Vương Trạch Vinh giật cả nẩy, không ngờ Tiểu Giang lại có ý nghĩ như vậy.
- Sao thế? Không thích sao?
Tiểu Giang nói xong liền xoay người đi ra phòng làm việc.
Mẹ nó!
Vương Trạch Vinh thật không biết nên nói gì mới phải. Sao chuyện lại biến thành như vậy!
9 giờ cuộc họp thường vụ bắt đầu, sau khi nói những việc cần thảo luận, Trịnh Chí Minh nói:
- Mấy ngày gần đây, huyện ủy, ủy ban huyện đều xuất hiện tin đồn không lành mạnh, lời đồn bay đi khắp nơi, chắc mọi người cũng nghe được ít nhiều.
Lời này vừa nói ra, một số người liếc mắt về phía Vương Trạch Vinh, lời này căn bản là nhắm vào Vương Trạch Vinh đây. Trong huyện mà có việc thì bất cứ tin tức gì cũng truyền rất nhanh, huống chi là lời đồn dính dáng đến thường vụ phó chủ tịch huyện, nhất là lại tin đồn liên quan tới gái gú.
Vương Trạch Vinh vừa nghe lời này, tinh thần cũng lập tức tập trung.
- Có người nói lời đồn là về đồng chí Vương Trạch Vinh, việc này tôi thấy bất bình thường, văn phòng huyện ủy, ủy ban quản lý thế nào vậy? Chẳng lẽ cứ để mặc cho lời đồn này không ngừng truyền đi sao?
Trịnh Chí Minh nói tới đây liền vỗ bàn nói:
- Đồng chí Trạch Vinh giờ còn chưa kết hôn mà đã truyền ra tin tức quan hệ bất chính như vậy. Đây chính là có người cố ý sinh sự, mau điều tra nhanh lên.
Mọi người vừa nghe vậy trong lòng đều thầm tự hỏi, rốt cuộc là Trịnh Chí Minh muốn làm gì, bên ngoài cũng chỉ là dạng tin đồn, nhưng lời này thì lại khiến người khác hoài nghi động cơ của hắn. Cái gì mà chưa kết hôn đã có tin đồn về quan hệ bất chính, chẳng lẽ sau khi Vương Trạch Vinh kết hôn rồi mới có thể truyền tin tức đó sao?
Vương Trạch Vinh cũng cau mày, lời này sao nghe có mùi.
Trịnh Chí Minh nói tiếp:
- Tôi thấy việc này hay là để hai văn phòng chủ trì điều tra trên diện rộng đi, xem rốt cuộc là ai muốn bịa đặt đồn nhảm.
Nếu như việc này thật sự mà phải điều tra thì đúng là vốn không có việc cũng phải biến thành có việc rồi.
Vương Trạch Vinh biết lúc này mình phải nói vài câu rồi.
- Tôi muốn nói vài câu.
Vương Trạch Vinh từ từ nói:
- Các vị thường vụ, mặc dù chuyện này tôi không biết là ai khơi mào, thế nhưng tôi vẫn nghĩ mình nên báo cáo một chút, đồng chí Giang Anh Hà vẫn luôn theo tôi cùng làm việc. Cô ấy chưa được lấy chồng, tôi chưa lập gia đình, nam nữ làm việc cùng nhau trong một thời gian dài thì không tránh khỏi sẽ khiến người sinh hoài nghi, việc này rất bình thường. Vốn tôi cũng không để ý, thế nhưng lần này đột nhiên xuất hiện tin đồn trắng trợn thì có vẻ không bình thường rồi. Hai văn phòng muốn tra thì cứ tra, nhưng không được để sự việc phóng đại quá mức, ngày mốt tôi phải đi đăng ký kết hôn với Lữ Hàm Yên rồi, chỉ cần tôi có giấy đăng ký này rồi thì mấy tin đồn nhảm đó sẽ tự động biến mất.
Trương Thuận Tường đợi Vương Trạch Vinh kể xong, nói:
- Việc này tôi thấy như vậy đi, dù sao cũng có lời đồn truyền ra. Đồng chí Giang Anh Hà nếu tiếp tục công tác tại văn phòng ủy ban thì cũng không thích hợp. Tôi đề nghị điều chỉnh công việc đồng chí Giang Anh Hà một chút, cố gắng tránh cho mọi người suy đoán và bàn tán.
Lý Duy Hà cười nói:
- Năng lực đồng chí Giang Anh Hà rất tốt, nghe nói đồng chí ấy còn tự học để lấy được bằng kế toán, nếu cô ấy đã có nghiên cứu về phương diện tài vụ thì tôi thấy bên đồng chí Thiệu Quốc Chí - trưởng phòng tài chính huyện còn thiếu một phó phòng, có nên cho cô ấy sang phòng tài chính hay không?
Không ai ngờ Lý Duy Hà sẽ nói như vậy. Ngay cả Vương Trạch Vinh cũng không biết chuyện Giang Anh Hà lấy được bằng kế toán, vội vàng nhìn về phía Lý Duy Hà.
Trong lòng Lý Duy Hà đã sớm cười rộ lên rồi, từ sau khi lời đồn truyền ra thì hắn cảm thấy có người muốn chỉnh Vương Trạch Vinh, e là mục đích muốn hạ thấp uy tín của Vương Trạch Vinh. Chỉ cần lời đồn đại này lan truyền trong phạm vi toàn huyện, Vương Trạch Vinh này vừa mới lên làm thường vụ phó chủ tịch huyện sẽ không còn uy tín gì đáng nói. Hắn đoán chừng việc này khả năng lớn nhất là từ đám người Trịnh Chí Minh, bây giờ Trương Thuận Tường nếu nói Giang Anh Hà không thích hợp làm ở ủy ban nữa, như vậy thì nghĩ cách để cho nàng đi làm một cái đinh cũng tốt.
Cổ Kiến Quân vừa nghe thấy muốn cho người vào phòng tài chính, trong lòng liền giật mình. Việc này quyết không thể đồng ý. Phòng tài chính thật vất vả mới giao cho Thiệu Quốc Chí bên hệ Trịnh Chí Minh nắm giữ. Bây giờ nếu như bố trí Giang Anh Hà là thân tín của Vương Trạch Vinh đến đó thì hệ bọn họ khó mà khống chế được phòng tài chính.
Khi nhìn trộm về phía Trịnh Chí Minh, chỉ thấy Trịnh Chí Minh ra hiệu cho mình, liền nói:
- Tôi cho rằng đề nghị của phó bí thư Lý không ổn. Đồng chí Giang Anh Hà chưa từng làm qua công việc tài chính. Bây giờ nếu như để một người mới trực tiếp đến một cương vị có tính chuyên nghiệp như vậy thì tôi lo sẽ ảnh hưởng đến công việc tài chính của toàn huyện.
Trưởng ban tổ chức Viên Chí Minh nói theo:
- Chánh văn phòng Cổ nói có lý. Phòng tài chính là một đơn vị có tính chuyên nghiệp rất cao, khi đề bạt sử dụng cán bộ thì nhất định phải cân nhắc về yếu tố này.
Trong lòng Vương Trạch Vinh cũng nghĩ đến việc này, thấy Trịnh Chí Minh dí con dao về mình một cách không minh bạch thì trong bụng cũng rất cú. Biết rõ phòng tài chính là nơi có tính chuyên nghiệp cao, khả năng Tiểu Giang đi vào cũng không lớn. Vì tất cả mọi người đều nói ra chuyện trong phòng tài chính, e là cũng không hi vọng đoạt được phòng tài chính từ trong tay Trịnh Chí Minh. Từ khi đảm nhiệm thường vụ phó chủ tịch huyện tới nay, hắn cũng cảm thấy mình sử dụng Thiệu Quốc Chí cũng không thuận lợi, nói:
- Nói tới chuyện phòng tài chính còn thiếu một phó phòng, tôi thấy có một ứng cử viên. Đó là đồng chí Lôi Đức Bình trưởng ban tài chính xã Hoàn Hành là một người rất được, đã có nhiều năm công tác trong chuyện này, năng lực thì mọi người đều đã thấy. Tôi đề nghị để đồng chí ấy đến đảm nhiệm phó phòng tài chính đi.
Vương Trạch Vinh vừa dứt lời, bí thư đảng ủy Công an huyện Quách Khải Quốc gật đầu nói:
- Đồng chí Lôi Đức Bình tôi cũng khá rõ, năng lực nghiệp vụ rất giỏi, hoàn toàn thích hợp đảm nhiệm công việc phó phòng tài chính. Tôi đồng ý ý kiến của đồng chí Vương Trạch Vinh.
Phó chủ tịch huyện Lữ Khai Trung cũng nói:
- Công việc phòng tài chính hết sức trọng yếu, nhanh chóng bổ nhiệm hoàn chỉnh bộ máy là việc nên làm, tôi đồng ý ý kiến phó chủ tịch Vương.
Việc này đột nhiên biến thành như vậy khiến cho Trịnh Chí Minh có chút bị động. Nhoằng cái đã có ba thường vụ đồng ý để Lôi Đức Bình ở xã Hoàn Thành đảm nhiệm phó trưởng phòng tài chính. Nếu như việc này mà thành, phòng tài chính không phải đã xắt ra một miếng cho Vương Trạch Vinh ư.
Lý Duy Hà vốn đã muốn khuấy nước, dù sao mình cũng không thể nắm giữ được phòng tài chính, Vương Trạch Vinh có thể nắm giữ thì đối với bên mình cũng không phải là chuyện xấu, cười nói:
- Xem ra vừa nãy tôi còn chưa thỏa đáng. Tôi cũng đồng ý để đồng chí Lôi Đức Bình đảm nhiệm phó trưởng phòng tài chính huyện.
Thấy Lý Duy Hà cười tủm tỉm, Trương Thuận Tường cũng cười nói:
- Là người phụ trách chủ yếu của ủy ban, việc phát triển công tác phòng tài chính tốt xấu gì cũng có quan hệ với cơm ăn của mọi người. Tôi vẫn luôn xem nhẹ vấn đề này. Nếu mọi người đều cho rằng cần phải nghiên cứu việc này thì tôi thấy đề xuất của đồng chí Vương Trạch Vinh rất được. Tin chắc rằng đồng chí Lôi Đức Bình có thể đảm nhiệm công việc này. Tôi cũng đồng ý với ý kiến của đồng chí Vương Trạch Vinh.
Vừa nhìn số người tán thành, Trịnh Chí Minh thầm tính toán tình hình, dù sao Thiết Cương kia cũng bỏ phiếu trắng, bên mình cộng thêm Chu Lâm thì cũng chỉ năm phiếu, kết quả cuối cùng cũng không giải quyết được gì, nghĩ một lúc Trịnh Chí Minh cười nói:
- Xem ra mọi người đều coi trọng công tác tài chính của huyện, bổ sung một phó trưởng phòng tài chính mà cũng đã phải cấp bách như vậy, vậy thì cùng bàn đi.
Việc đã tới nước này, không bàn cũng không được.
Vương Trạch Vinh thấy tình hình hội nghị đã biến thành như vậy, biết Lôi Đức Bình có thể không thuận lợi lên làm phó trưởng phòng tài chính do còn kém một phiếu rồi, cũng âm thầm tính toán một chút, hắn đoán chừng một phiếu cũng đừng nghĩ có được, trừ phi có biến hóa gì lớn.
Quả nhiên, người bên Trịnh hệ bắt đầu phản kích, Tả Chính nói đầu tiên:
- Đồng chí Lôi Đức Bình dù sao vẫn chỉ làm ở xã, đối với công tác tài chính toàn huyện vẫn còn thiếu kinh nghiệm mà, tôi đề nghị hay là đề bạt một người từ ngay trong phòng tài chính hiện giờ đi.
Cổ Kiến Quân nói:
- Công tác tài chính là một ban ngành trọng yếu của toàn huyện, đối với việc đề bạt phó trưởng phòng, tôi đề nghị nên suy xét cẩn trọng, tôi không tán thành nếu không nghiên cứu sâu sắc mà đã vội vàng đề bạt, điều này là vô trách nhiệm trong công việc.
Sự phản kích của bọn họ cũng không ngoài dự liệu của mọi người, Trương Thuận Tường và Lý Duy Hà biết rõ khả năng thất bại của việc này rất lớn, nên kẻ thì ngồi hút thuốc lá, người thì uống trà, cũng không có nói gì thêm.
Trong lòng Vương Trạch Vinh liền nghĩ thầm ngay, nếu như lúc này có thêm một phiếu của người bên mình thì việc này cơ bản là thành rồi. Có khả năng nhất chính là Chu Lâm, thế nhưng con mụ đàn bà thối này lại nhảy sang bên Trịnh Chí Minh một cách khó giải thích, nên không có khả năng mụ bỏ phiếu cho bên mình.
Nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh liền quan sát quan khí của Chu Lâm ngồi bên cạnh mình.
Hôm nay khi họp thì Chu Lâm ngồi ở ghế bên cạnh Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh chỉ cần tựa vào ghế là có thể nhìn thẳng lưng của Chu Lâm.
Quan khí của Chu Lâm quả nhiên là hướng về bên Trịnh Chí Minh, nói vậy lát nữa mụ sẽ tán thành ý kiến của Trịnh Chí Minh.
Nếu ép được quan khí của mụ về bên mình thì quá tốt! Nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh thật sự hi vọng quan khí của mình có thể ép quan khí của mụ qua.
Chuyện kỳ quái thực sự đã xảy ra, ngay khi Vương Trạch Vinh vừa có ý nghĩ như vậy, chỉ thấy quan khí của mình liền dài ra một chút.
Quan khí dài ra!
Chỉ trong nháy mắt, không ngờ quan khí lại thực sự hướng về phía trên đầu Chu Lâm.
Vương Trạch Vinh thấy biến hóa như vậy vừa mừng vừa sợ, quan khí của mình vừa thò sang đã quấn quanh quan khí của Chu Lâm, sau đó một bộ phận quan khí của Chu Lâm đang hướng về quan khí của Trịnh Chí Minh bị “cưỡng bức” về phía quan khí của Vương Trạch Vinh.
Bởi vì quan khí vươn sang cũng không nhiều, so sánh ra thì cũng chỉ có thể kéo được một nửa quan khí của Chu Lâm sang, Vương Trạch Vinh hi vọng quan khí của mình có thể tăng mạnh thêm một ít, nhưng mà dù cho hắn có dùng ý niệm chỉ huy như thế nào thì quan khí của mình cũng không có biến hóa thì lớn hơn.
Xem ra lực ảnh hưởng còn quá nhỏ, đây chính sức mạnh quan khí lớn nhất của mình hiện nay.
Tả Chính cũng đã phát ngôn rồi, hắn cũng phản đối Lôi Đức Bình làm phó trưởng phòng tài chính.
Thiết Cương cũng không ngoài đoán định, cũng tỏ vẻ bỏ phiếu trắng.
Bây giờ ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Lâm, chỉ cần người phụ nữ này nói một câu, đề nghị thảo luận này e là cũng không giải quyết được gì, ai cũng biết mụ đứng về phe Trịnh Chí Minh.
Chu Lâm thấy tất cả mọi người nói xong, liếc mắt nhìn Trịnh Chí Minh một cái, vừa cười vừa nói:
- Về việc có nên bổ nhiệm đồng chí Lôi Đức Bình làm phó trưởng phòng tài chính hay không, ý kiến của tôi là...
Chu Lâm vừa định nói: “Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Viên Chí Minh” thì không ngờ lời ra khỏi miệng thì lại biến thành “tôi bỏ phiếu trắng“.
Lời vừa mới ra, không chỉ có Trịnh Chí Minh mà ngày cả Trương Thuận Tường và Lý Duy Hà đều ngẩn người.
Lữ Khai Trung đang uống trà vì vốn không ôm hi vọng gì thì đột nhiên nghe được lời này liền sặc nước ho sặc sụa.
Sao lai xuất hiện tình hình như này! Chu Lâm nói ra xong cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, sao mình lại nói là bỏ phiếu trắng được nhỉ?
Lúc này Vương Trạch Vinh lại cảm thấy toàn thân trở nên yếu ớt, quan khí trở về rõ ràng yếu đi một ít, khống chế một nửa quan khí của Chu Lâm làm hắn tổn thất không ít.
Sắc mặt của Trịnh Chí Minh trong nháy mắt cực kỳ khó coi, hắn dù thế nào cũng không ngờ được con mụ đàn bà thối Chu Lâm này lại giở trò vào đúng thời khắc quan trọng, chẳng lẽ là bởi vì lần trước chồng mụ không được trở thành chủ nhiệm khu khai phát nên bất mãn sao? Không phải mình đã tự đáp ứng với mụ một ít điều kiện để bồi thường rồi ư, sao còn làm như vậy!
Trương Thuận Tường cười nói:
- Xem ra ý kiến của đại đa số đồng chí là đồng ý để đồng chí Lôi Đức Bình làm phó trưởng phòng tài chính. Bí thư Chí Minh, việc này có phải quyết định như vậy rồi hay không?
Mặc dù là hỏi, nhưng Trịnh Chí Minh đương nhiên không thể bác bỏ ý kiến của đại đa số đồng chí trong hội nghị thường vụ, đành phải mỉm cười nói:
- Nếu đại đa số đồng chí đã đồng ý việc này thì tôi cũng đồng ý, việc này cứ quyết định như vậy đi.
Lý Duy Hà cũng cười nói:
- Nghiên cứu chuyện của Giang Anh Hà mãi còn chưa xong thì lại thành chọn người làm phó trưởng phòng tài chính trước! Đối với công tác của đồng chí Giang Anh Hà, tôi có một ý kiến, đồng chí ấy đã từng làm ở văn phòng Đảng chính, bây giờ áp lực công việc tuyên truyền ở trong huyện là rất lớn. Không bằng trước tiên cứ để đồng chí ấy đến ban Tuyên giáo huyện ủy làm chánh văn phòng đi, đổi chỗ với Hầu Tiến Ba một chút, mọi người thấy thế nào?
Bây giờ chẳng còn ai có tâm trạng tranh cãi chuyện của Giang Anh Hà nữa. Tâm trạng của Chu Lâm lúc này rất xấu, ả nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao mình lại bỏ phiếu trắng. Giờ có kêu mình nói nhầm thì cũng không được. Nếu thực sự như vậy thì mọi người sẽ xem thường mình, đối với uy tín của mình sẽ ảnh hưởng rất lớn, cũng không dám nhìn về phía Trịnh Chí Minh. Ả chỉ đành thầm than một tiếng trong lòng, e là do tối qua xem kịch liên tục tới khuya.
Lúc này Thiết Cương có lời muốn nói:
- Về chuyện của đồng chí Giang Anh Hà, tôi tin cô ấy cùng với đồng chí Vương Trạch Vinh hẳn là không có chuyện quá mức. Thế nhưng vì để cho chuyện không phức tạp thêm, tôi đồng ý điều đồng chí ấy đến ban Tuyên giáo, rời khỏi văn phòng ủy ban, việc này hẳn là có thể diệt sạch hết suy đoán của mọi người. Hơn nữa, vừa rồi đồng chí Vương Trạch Vinh cũng nói rằng sẽ đi đăng ký kết hôn rồi. Kết hợp hai sự kiện này lại thì lời đồn sẽ không còn chỗ đứng.
Hiện tại lão Thiết vẫn rất có hảo cảm với Giang Anh Hà. Nghĩ đến nếu con mình có thể lấy được cô gái này thì coi như là rất đẹp. Thời điểm mấu chốt hắn vẫn giúp Tiểu Giang một chút, hắn cũng không hi vọng chỉ vì lời đồn mà phá hoại cô gái này.
Thiết Cường vừa nói, Trịnh Chí Minh lại càng không muốn tranh luận về việc này, dù sao cũng chỉ là một chánh văn phòng ban Tuyên giáo, hơn nữa Hầu Tiến Ba cũng không tính là người của mình, cứ để cho bọn họ điều chỉnh một chút đi.
- Tôi đồng ý với ý kiến của lão Thiết, lời đồn là căn cứ vào việc Vương Trạch Vinh làm cùng với Giang Anh Hà ở ủy ban huyện, giờ điều chỉnh công tác của cô ấy thì sẽ rất có lợi cho đồng chí Vương Trạch Vinh triển khai công việc, cũng có thể tránh được những lời đồn không cần thiết. Nếu như không ai có ý kiến gì thì việc này cứ quyết định như vậy đi.
Trịnh Chí Minh biết rõ chỉ cần Thiết Cương nói thì khả năng thông qua có thể đạt được 100% nên tỏ vẻ tán thành ý kiến của Thiết Cương.
Mặc dù trên hội nghị Chu Lâm có phần không tình nguyện thế nhưng cũng không quá phản đối, nghĩ rằng chuyện này cũng không cần phải đắc tội với Vương Trạch Vinh nên liền quyết định đồng ý.
Hiện giờ Vương Trạch Vinh căn bản là không để ý đến nội dung hội nghị, hắn đã sớm đắm chìm trong việc phát hiện các vận dụng quan khí rồi. Vừa rồi trong lúc mọi người nghị luận, hắn lại làm một thí nghiệm nữa, muốn xem quan khí của mình có ảnh hưởng trong khoảng cách bao nhiêu. Thế nhưng kết quả thí nghiệm làm hắn nhụt chí, lấy năng lực của hắn hiện tại thì cũng chỉ có thể ảnh hưởng trong khoảng cách 1m, nếu hơn thì bất lực. Đồng thời cái loại ảnh hưởng bằng quan khí hiện hữu của mình cũng chỉ có thể đủ ảnh hưởng đến một nửa quan khí của lãnh đạo đồng cấp.
Hiệu quả không lý tưởng! Vương Trạch Vinh cảm thấy quan khí của mình vẫn còn quá yếu!
Lữ Hàm Yên vừa đến phòng đăng ký kết hôn thì trưởng phòng Dân chính là Trác Quý Hải không biết nghe tin từ đâu đã chạy tới.
- Phó chủ tịch Vương, ngài đến kiểm tra công việc sao?
Trác Quý Hải cười ha ha đưa hai tay ra bắt.
Vương Trạch Vinh cũng bắt tay nói:
- Trưởng phòng Trác bận rộn thật. Hôm nay không phải đến kiểm tra công việc. Tôi với Hàm Yên đến đây đăng ký kết hôn. Được nói là phải làm kiểm tra sức khỏe. Đang chuẩn bị đây.
- Chúc mừng phó chủ tịch Vương. Đám cấp dưới sao lại làm thế được. Thân thể của hai người đều tốt như vậy còn kiểm tra cái gì. Đúng là không biết nhìn gì cả. Để tôi sẽ phê bình bọn họ. Phục vụ công việc không hoàn thành. Lãnh đạo phê bình.
- Tôi sẽ bảo bọn họ làm ngay lập tức.
Trác Quý Hải hết sức nhiệt tình chạy tới chỗ bàn đăng ký giao cho đồng chí ở đó làm nhanh lên.
Đối với việc Trác Quý Hải đến thì do hắn là người của Trương Thuận Tường. Hiện giờ Trương Thuận Tường thân cận với Vương Trạch Vinh như vậy nên cũng muốn tăng cường quan hệ với Vương Trạch Vinh. Hôm nay trong lúc vô ý đứng ở cửa sổ thì phát hiện thấy Vương Trạch Vinh từ trong xe bước xuống. Còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra nên vội vàng chạy xuống.
Nhân viên làm chứng cũng không biết Vương Trạch Vinh do mới tới làm việc không lâu. Liền hỏi Quý Hải:
- Trưởng phòng Trác, bọn anh còn bắt phải tham gia khóa học học tập trước hôn nhân hay không?
Trác Quý Hải nhìn Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đứng ở xa. Mắng:
- Mấy tên đầu đất này, còn học tập cái gì chứ?
Trong lòng Quý Hải thì thầm nói, phần lớn mục đích của lớp học đó chỉ là để kiếm thêm một chút tiền mà thôi. Để phó chủ tịch thường trực huyện tới tham gia lớp đào tạo tiền hôn nhân! Cái này có nghĩ cũng không nên nghĩ.
Thấy trưởng phòng vội vội vàng vàng chạy xuống, cái tên làm chứng kia thầm mắng trong lòng:
- Người nào mà trâu như vậy!
Nhận lấy giấy đăng ký kết hôn. Vương Trạch Vinh mỉm cười với Trác Quý Hải:
- Phiền trưởng phòng Trác rồi.
- Sao có thể nói phiền toái chứ. Phó chủ tịch Vương có thể đến phòng Dân chính để làm giấy kết hôn chính là vinh dự của đại đa số cán bộ chúng tôi.
Biểu tình của Trác Quý Hải hết sức thành khẩn, giống như là Vương Trạch Vinh có thể đến phòng Dân chính đăng ký kết hôn thật sự là vinh dự cho nơi đây.
Nghe lời này Vương Trạch Vinh khá ngạc nhiên! Xem ra tên trưởng phòng Trác này cũng khá có trình độ!
Tâm trạng Lữ Hàm Yên vô cùng tốt, khoác tay Vương Trạch Vinh, đầu cũng dựa vào hắn.
- Cảm ơn trưởng phòng Trác. Tôi còn có một cuộc họp.
Vương Trạch Vinh đi ra phía xe của mình.
Mặc dù khá béo nhưng động tác của Trác Quý Hải cũng không chậm. Chạy chạy vài bước tới mở cửa xe. Cánh tay mập mạp sớm đã đỡ nóc xe, sợ đầu Vương Trạch Vinh va vào.
- Chúng ta đã là người một nhà rồi.
Lữ Hàm Yên ngồi bên Vương Trạch Vinh nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chúng ta hiện giờ đã có giấy kết hôn rồi!
Đưa Lữ Hàm Yên quay về đi làm rồi Vương Trạch Vinh vội vàng phóng về phòng làm việc.
Từ trước tới nay Vương Trạch Vinh vẫn do dự chuyện kết hôn. Sợ có lỗi với Tiểu Giang, bây giờ xem như đã nghĩ thông rồi. Bất kể thế nào thì mình cũng muốn có một quyết định cuối cùng. Việc này mà càng kéo dài thì lại càng tổn thương tới cả hai nàng. Tiểu Giang nếu thích mấy loại tiền, quyền thì cho nàng 5 triệu để sử dụng. Coi như là giao cho nàng. Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ của mình mà thôi, bước tiếp theo vẫn phải suy tính đường đi nước bước là hơn.
Mới vừa ngồi xuống chưa nóng đít, Hầu Tiến Ba đi vào nói với Vương Trạch Vinh:
- Phó chủ tịch Vương, tôi tới trình diện.
Hai người đều là người quen cũ. Trước kia Vương Trạch Vinh cũng không ít lần được Hầu Tiến Ba chiếu cố. Thấy hắn đi vào nên Vương Trạch Vinh vội vàng đứng lên. Chìa tay ra chủ động bắt tay với Hầu Tiến Ba nói:
- Lão Hầu và tôi đều là người quen cũ, sao còn xưng hô như vậy.
Hầu Tiến Ba sớm đã cảm khái tốc độ thăng quan của Vương Trạch Vinh. Trước kia ở trước mặt Vương Trạch Vinh thì còn có thể bày ra cái tư cách thâm niên, giờ thì không dám, cung kính nói:
- Tình cảm là tình cảm. Có một số việc tôi vẫn phải chú ý.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ cách ý của Hầu Tiến Ba, cười nói:
- Tùy anh vậy. Chẳng qua tôi vẫn xem anh là lão đại ca. Sau này có chuyện gì muốn kịp thời thì cứ nói với tôi.
Khi nói chuyện ánh mắt Vương Trạch Vinh lộ vẻ chân thành.
Vừa nghe lời này, Hầu Tiến Ba đột nhiên có cảm giác tìm được chỗ đứng. Vất vả lắm hắn mới móc nối được quan hệ với Cố Hồng Quân. Ai ngờ đột nhiên Cố Hồng Quân lại xảy ra chuyện như vậy. Điều này khiến cho hắn vẫn chỉ làm cái đuôi trong ban Tuyên giáo. Cũng may chuyện mình đầu nhập về phía Cố Hồng Quân cũng không có người biết. Nếu không còn không biết sẽ bị đày đi tận đâu. Bây giờ Vương Trạch Vinh có thể đối đãi với mình như vậy chứng tỏ hắn không coi mình là người ngoài.