Lần này không ít thân tín của Vương Trạch Vinh ở Tỉnh Giang Sơn được đề bạt.
Thấy Vương Trạch Vinh đến Tỉnh Giang Sơn một chuyến, Tỉnh Giang Sơn lại biến hoá nhiều như vậy; mọi người thế mới phát hiện mặc dù Tỉnh Giang Sơn có nhiều nhân viên Uông hệ như vậy nhưng những người này giống như nghe lời Vương Trạch Vinh. Trong lúc nhất thời thực lực của Vương Hệ ở Tỉnh Giang Sơn tăng mạnh.
Uông Nhật Thần thấy Tỉnh Giang Sơn biến hoá như vậy, ông vui vẻ nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, chính trị biến ảo, cháu có phát hiện ra không, chỉ cần có một chủ tướng thì quân lính sẽ không tản đi.
Uông Nhật Thần đến Tỉnh Giang Sơn thấy Uông hệ rất nguy hiểm, nhưng bây giờ có Vương Trạch Vinh dẫn đầu thì lập tức sống lại.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Bố Tiểu Kiều không có thay đổi gì sao ông?
Nhắc đến Uông Chính Phong, Uông Nhật Thần cười nói;
- Anh ta cũng được, chuẩn bị làm Tham mưu trưởng.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, Uông Chính Phong đúng là giỏi, đã đến chức đó.
Uông Nhật Thần không nhắc đến Uông Chính Phong nữa mà nói:
- Tiểu Kiều cũng không dễ dàng, bây giờ gần như là ly thân.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này cháu đúng là không thể xen vào.
Uông Nhật Thần hút một hơi thuốc rồi nói:
- Bỏ đi, chuyện này cháu không lo được.
- Bố Tiểu Phỉ có phát triển không ông?
Uông Nhật Thần lắc đầu nói;
- Chính Côn quá thẳng, chỉ thích nghiên cứu.
Vương Trạch Vinh thầm tiếc cho ông bố vợ này. Uông Chính Côn có năng lực nhưng lại quan hệ kém. Lúc này Uông Phỉ và Uông Kiều dắt tay nhau cười cười đi tới.
Thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó, hai cô đều vui vẻ. Uông Kiều nói:
- Trạch Vinh, lần này anh thành Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng, có cảm tưởng gì không?
Uông Nhật Thần cười nói:
- Điều này có gì chứ. Nếu không phải do tuổi tác không đủ thì Trạch Vinh sớm thành Ủy viên dự khuyết, lần này là việc đương nhiên. Đáng tiếc không thể thành Ủy viên trung ương đảng. Nếu có thể vào Ủy viên trung ương đảng thì sẽ được xếp hàng.
Uông Phỉ cười cười ngồi bên Vương Trạch Vinh, cầm tay hắn mà nói:
- Được rồi ông, Trạch Vinh mới hơn 30 tuổi đã thành Ủy viên dự khuyết, người bên ngoài ghen ghét chết được.
Uông Kiều cũng nói:
- Được rồi, nhìn em vui chưa kìa.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lâm Khâm lần này có điều chỉnh gì không?
Uông Kiều cố cười nói:
- Nghe nói anh ta được đề bạt thành Bí thư thị ủy.
Uông Phỉ chu miệng nói:
- Kệ y, không có quan hệ gì với chúng ta.
Uông Nhật Thần lắc đầu.
Hôm trước lúc ở trên giường Vương Trạch Vinh đã hỏi Uông Phỉ về tình hình Uông Kiều và Lâm Khâm. Uông Kiều sau khi nghe hắn kể lại về tâm trạng của Lâm Khâm thì thay đổi nhiều, trước mặt Lâm Khâm đã cố nhịn nhưng không có kết quả gì. Lâm Khâm về Bắc Kinh thì chủ yếu ở ngoài với cô gái y bao.
- Trạch Vinh, mẹ bảo anh tới nhà ông ngoại.
Uông Phỉ cẩn thận nói. Uông Nhật Thần nghe xong cũng gật đầu nói:
- Cháu nên đến chỗ lão Vệ.
Vương Trạch Vinh không biết tình hình nhà mẹ Uông Phỉ, cũng không nghe người Uông gia nhắc tới. Bây giờ đột nhiên bảo hắn tới Vệ gia, hắn đúng là không rõ tình hình.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng từng đoán với tình hình của Uông gia thì Vệ gia cũng phải tương đương. Chẳng qua vì quá bận nên hắn không hỏi được đám thiếu gia về tình hình của Vệ gia. Thấy Vương Trạch Vinh khó hiểu, Uông Nhật Thần hút một hơi thuốc rồi nói:
- Ông và lão Vệ không hòa hợp.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền hiểu ngay. Người có thể là đối đầu với Uông Nhật Thần thì phải có cấp bậc tương đương.
Vương Trạch Vinh chỉ biết Vệ Thục Phương công tác ở văn phòng Bộ Ngoại giao, không biết bà có quan hệ gì với nhân vật lớn ở Bắc Kinh.
- Ông ngoại của Tiểu Phỉ là Vệ Hồng Lâm.
Uông Nhật Thần nói.
Nghe thấy là Vệ Hồng Lâm, Vương Trạch Vinh đúng là biết một chút về người này. Đây là chuyên gia ngoại giao đời trước, ngồi trên chức Bộ trưởng Bộ Ngoại giao nhiều năm, thế lực Vệ gia không kém gì Uông gia. Nhưng Vệ gia có ưu thế hơn Uông gia là có người kế nghiệp mạnh. Đời thứ ba đã thành Phó chủ tịch tỉnh, có mấy người công tác ở cấp bộ.
Uông Phỉ cười hì hì nói:
- Bố mẹ em là tự do yêu đương, lúc ấy ông kiên quyết phản đối, ông ngoại cũng vậy.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền rất kính phục bố mẹ vợ mình. Trong gia tộc lớn mà tự do yêu đương sẽ có áp lực rất lớn.
Uông Nhật Thần không muốn nói về mâu thuẫn với Vệ Hồng Lâm nên nói:
- Bỏ đi, chuyện nhiều năm rồi. Đi gặp lão Vệ thì cũng có tác dụng lớn đối với cháu.
Vương Trạch Vinh có chút do dự vì không biết lấy thân phận gì đi gặp Vệ Hồng Lâm.
Uông gia biết nhưng Vệ gia chưa chắc đã biết.
Uông Phỉ nói:
- Mẹ nói anh đang trong thời kỳ lên chức nên có thêm một con đường sẽ tốt hơn. Vì thế mẹ đã đi gặp ông ngoại.
Uông Kiều nói:
- Bọn họ đã nhiều năm không về nhà.
Uông Nhật Thần thở dài một tiếng rồi nói:
- Vệ gia tuy thế lực chủ yếu ở địa phương nhưng lão Vệ rất có sức ảnh hưởng ở Bắc Kinh, cháu đi gặp ông ta cũng tốt.
Uông Phỉ lay lay vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bố mẹ đã nhiều năm không về nhà ngoại, nhân cơ hội này giảng hòa cũng được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chuyện của chúng ta thì ông ngoại em biết chưa?
- Mẹ đã nói, ông ngoại muốn gặp anh.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Uông Nhật Thần thì thấy ông gật đầu.
Thấy Vương Trạch Vinh đã đồng ý, Uông Phỉ vui vẻ nói:
- Em gọi cho mẹ. Mẹ đang ở Bắc Kinh.
- Trạch Vinh, mẹ Tiểu Phỉ cũng không dễ dàng gì. Ông bây giờ đã hiểu rõ nhưng vì thể diện nên làm khổ bọn họ, thiếu chút nữa làm nỡ mối duyên tình. Cháu gặp lão Vệ thì cố nhịn. Lão già này đối với người nước ngoài thì tốt, nhưng đối với người nhà mình lại khác hẳn.
Vệ Thục Phương nhận được điện của Uông Phỉ liền lập tức trở về.
Vệ Thục Phương nhìn Uông Phỉ rồi nói:
- Đừng ra gió nhiều, chú ý sức khỏe.
Bà nhìn bụng Uông Phỉ.
Uông Phỉ ôm mẹ mà nói:
- Con vừa nói với Trạch Vinh bảo anh ấy đi gặp ông ngoại. Trạch Vinh đã đồng ý.
Vệ Thục Phương nói với Vương Trạch Vinh:
- Mẹ vừa liên lạc, chúng ta đi thôi.
Vương Trạch Vinh biết Vệ Thục Phương rất bận, không chừng mai bà lại ra nước ngoài. Lần này do Uông Phỉ lái xe, Vệ Thục Phương và Vương Trạch Vinh ngồi trong xe đi tới Vệ gia.
Đây cũng là nơi được bảo vệ rất chu đáo.
Vệ Hồng Lâm rất đẹp lão, mặc dù về hưu nhưng đầu tóc chải chuốt cẩn thận, mặc âu phục.
Khi Vương Trạch Vinh tiến vào, ông lão nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong ánh mắt đầy vẻ sắc bén như có thể nhìn thấu tâm can.
Vệ Hồng Lâm ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
- Vương Trạch Vinh, nam, 36 tuổi, người huyện Khai Hà….
Ông lão dùng tiếng Anh nói tiểu sử của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, ông lão này đúng là thú vị, đây là thử tiếng Anh của mình.
Vệ Hồng Lâm nói xong, Vương Trạch Vinh nói bằng tiếng Anh.
- Ông nói thiếu một điểm, cháu đã là cháu rể của ông.
Đối mặt với ông lão biết rõ tình hình của mình như vậy, Vương Trạch Vinh không cần khách khí.
Vệ Hồng Lâm đầu tiên là ngẩn ra sau đó gật đầu nói:
- Bảo sao lão Uông lại chọn cậu, đúng là tính cách khó ngửi như ông ta.
- Bố.
Vệ Thục Phương nhíu mày nói.
- Cậu muốn gì từ Vệ gia?
Vệ Hồng Lâm nói tiếp bằng tiếng Anh.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Nói thật trước khi đến cháu còn không biết có ông, chỉ là do lễ phép mà tới thăm ông, cũng không muốn gì từ ông. Ông cũng nghiên cứu tình hình về cháu. Đúng, cháu phát triển thì cần cấp trên ủng hộ nhưng chủ yếu do cố gắng của cháu. Cháu không cần gì từ ông, cháu tin vào năng lực của mình.
Vệ Hồng Lâm nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh và nói:
- Cậu có nghĩ tôi có rất nhiều thân tín ở Bắc Kinh, chỉ cần động một chút là cho cậu một bài học. Nếu như lộ chuyện của cậu và Tiểu Phỉ ra thì cậu sẽ xong đời.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng vì Vệ Hồng Lâm muốn dùng khí thế chèn ép mình:
- Nếu không có việc gì khác thì cháu về. Cháu còn không ít việc phải làm.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Vệ Hồng Lâm cười phá lên nói:
- Ha ha, thú vị.
Lần này Vệ Hồng Lâm dùng tiếng Trung Quốc.
- Thục Phương, rót trà cho Tiểu Vương.
Vệ Hồng Lâm cười nói.
Thấy ông bố mình như vậy, Vệ Thục Phương mới yên tâm. Bà định đứng lên thì Uông Phỉ đã nhảy lên nói:
- Con đi rót trà, mọi người nói chuyện.