Sau khi có được nhiều tiền, suy nghĩ của Vương Trạch Vinh liền thay đổi. Nếu như có thể lợi dụng tốt năng lực này thì muốn kiếm nhiều hơn nữa cũng không phải việc khó. Nhưng con người luôn có mục tiêu theo đuổi của mình. Vương Trạch Vinh vẫn có một giấc mơ đó là phải làm thật tốt trong chốn quan trường. Từ sau khi biết được quan khí, giấc mơ của hắn càng lúc càng mãnh liệt hơn. Hắn hy vọng có thể thấy mình đi được bao xa trong chốn quan trường.
Về đến khách sạn, chuyện Vương Trạch Vinh chọn đá kiếm được 7 triệu rất nhanh truyền ra, điều này khiến khá nhiều người đến hỏi chuyện Vương Trạch Vinh.
Nghe Vương Trạch Vinh kể lại, mọi người đều hâm mộ vì hắn quá may mắn.
Ngâm mình trong nước nóng, tâm trạng Vương Trạch Vinh vô cùng kích động. Tắm xong hắn ra ngoài cầm điện thoại di động gọi cho Lữ Hàm Yên.
Im lặng nghe Vương Trạch Vinh nói xong chuyện ngày hôm nay, Lữ Hàm Yên cũng thấy vui thay Vương Trạch Vinh. Nhưng nàng không quá để ý Vương Trạch Vinh có bao tiền mà chỉ quan tâm nói:
- Trạch Vinh, thời tiết phía Nam khác chỗ chúng ta, anh nhớ giữ sức khỏe, không được ăn đồ lạnh đâu đó.
Lời này của Lữ Hàm Yên làm người nghe ấm áp trong lòng, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh không phải trẻ con nữa mà, không yếu như vậy đâu.
- Em nhớ anh.
Lữ Hàm Yên nhìn thấy trong phòng làm việc không có ai liền nhỏ giọng nói.
- Ở đâu nhớ?
Trong lòng Vương Trạch Vinh lập tức nóng lên.
- Cả người đều nhớ, đều muốn.
Lữ Hàm Yên nói đến đây càng nhỏ giọng hơn nữa:
- Mấy ngày anh không ở nhà, tối em không ngủ ngon, toàn nhớ đến anh thôi.
Lời này của nàng càng làm Vương Trạch Vinh hạnh phúc, hắn ngọt ngào nói:
- Em chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe nếu không sao có thể nhận được hình phạt của anh.
Nghe lời nói đầy ý khiêu khích của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên liền lén nhìn ra ngoài cửa một chút. Nàng cảm thấy bên dưới của mình hơi ướt.
Lữ Hàm Yên đỏ mặt nói:
- Ai sợ ai.
Hai người rất nhanh chuyển sang đề tài trên giường.
Bỏ điện thoại làm cho máu trong người dồn lên, Vương Trạch Vinh vội vàng vào trong toilet giải phóng chút cấp bách đang dồn nén trong người, một cảm giác thoải mái tràn ngập cơ thể hắn.
Đúng lúc này Vương Trạch Vinh nghe thấy có người gõ cửa phòng.
Vương Trạch Vinh chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài mở cửa thì thấy Diệp Ny Na ăn mặc rất đẹp đứng đó.
- Vương ca, chúng ta ra ngoài dạo phố chứ?
Diệp Ny Na vừa cười vừa nói.
- Sao thế, kiếm được tiền nên muốn điên cuồng mua sắm sao?
Vương Trạch Vinh trêu Diệp Ny Na.
- Anh đoán đúng rồi. Hôm nay tôi rất vui, lãi được hơn trăm ngàn, mà tiền này lại đột nhiên mà có nếu không tiêu thì trong lòng rất khó chịu.
Diệp Ny Na yêu kiều cười nói.
Vương Trạch Vinh vừa nãy bị Lữ Hàm Yên kích động lửa dục, bây giờ lại bị nụ cười ngọt ngào của Diệp Ny Na làm xúc động hơn nữa. Hắn chỉ có thể thầm mắng định lực của mình quá kém:
- Cô không mệt sao mà còn muốn ra ngoài.
- Đi đi mà, nơi này lạ mà nên tôi hy vọng anh bảo vệ.
Diệp Ny Na ra vẻ yếu ớt mà nói.
Nhìn Diệp Ny Na một chút, Vương Trạch Vinh lẩm bẩm một tiếng:
- Vậy thì đi.
Diệp Ny Na cũng không gọi ai khác mà hai người ra khỏi khách sạn rồi từ từ đi dạo. Vừa đi, Diệp Ny Na rất tự nhiên khoác tay Vương Trạch Vinh, miệng nàng còn không ngừng gọi Vương ca đầy thân thiết.
Vương Trạch Vinh không ngờ Diệp Ny Na lại thoáng như vậy, hắn hơi muốn co tay ra.
Dùng sức giữ tay Vương Trạch Vinh lại, Diệp Ny Na nhỏ giọng nói vào tai hắn:
- Dù sao ở đây không có ai nhận ra hai chúng ta, tôi mượn tay anh dùng một lát mà.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh một chút rồi thầm nghĩ người ta là con gái còn không sợ, mình là một thằng đàn ông có mẹ gì phải sợ. Vì thế hắn không tránh nữa.
Thực ra trong lòng Diệp Ny Na lúc này đang rất khẩn trương. Khoác tay Vương Trạch Vinh, nàng cũng không biết tại sao làm như vậy. Nàng cảm thấy mình khoác tay Vương Trạch Vinh rất thích. Theo thời gian, nàng càng thêm thích và chờ mong được khoác tay Vương Trạch Vinh để đi trên đường.
Sau khi Diệp Ny Na tốt nghiệp liền đến huyện Khai Hà. Thông qua cố gắng không ngừng của bản thân kết hợp với gia thế, nàng nhanh chóng lên giữ chức bí thư huyện đoàn. Mặc dù hầu hết đều dựa vào cố gắng của nàng, nhưng mỗi lần quay về thành phố thấy đám bạn học của mình hiện nay thì Diệp Ny Na đều có cảm giác mất mát.
Đặc biệt thấy từng người từng người bạn học dần dần lăn lộn tốt lên, nàng càng thêm khó chịu. Diệp Ny Na là người háo thắng, nàng hy vọng ở mọi mặt mình đều hơn đám bạn học. Sau khi lên làm bí thư huyện đoàn, trong lòng nàng cũng thăng bằng hơn. Trước mặt người khác, Diệp Ny Na cũng có chút tự hào. Nhưng khi nhắc đến chuyện tình cảm, nàng lại không thể đối mặt với thực tế. Người trong huyện thì Diệp Ny Na không để mắt đến ai, trên thành phố mặc dù có không ít người theo đuổi ví dụ như tên Điền Tân Sinh kia. Nhưng những người này cũng không thể lọt vào mắt xanh của nàng.
Đối với Vương Trạch Vinh, Diệp Ny Na ban đầu cũng không coi trọng mấy, chỉ muốn tạo quan hệ bình thường mà thôi. Nhưng khi địa vị của Vương Trạch Vinh ở trong huyện dần tăng lên, đặc biệt khi cùng nhau tham gia đoàn giao lưu đến Vân Nam, nàng càng lúc càng coi trọng Vương Trạch Vinh. Vẻ trầm tĩnh của Vương Trạch Vinh, phong thái bình tĩnh khi Vương Trạch Vinh đứng phát biểu ở hội trường không biết từ lúc nào đã in sâu vào trong lòng Diệp Ny Na. Một ngôi sao chính trị mới đang dâng lên và có quan hệ với lãnh đạo tỉnh ủy, một người có mấy triệu trong tay. Hơn nữa Vương Trạch Vinh cũng không xấu mà, ba nội dung này kết hợp làm một khiến cho Vương Trạch Vinh thành một ngôi sao sáng rực trong lòng Diệp Ny Na.
Hai người lặng lẽ đi trên đường phố Vân Nam, đưa mắt nhìn cảnh tượng hai bên đường. Hai người lúc này như một đôi tình nhân vậy.
Diệp Ny Na rất thích cảm giác này.
Cùng đi dạo với Diệp Ny Na, Vương Trạch Vinh lại có tâm trạng khác hẳn. Hắn là người đã trải qua tình yêu nam nữ, lại đã có quan hệ xác thịt nên bây giờ mình đang khoác tay một cô gái xinh đẹp đầy quyến rũ, tay không ngừng tiếp xúc với cơ thể cô gái đó. Việc này khiến ngọn lửa dục trong lòng hắn đang bốc rất cao.
Bầu trời Vân Nam rất quang đãng, không có một gợn mây. Diệp Ny Na mặc chiếc váy càng đẹp hơn. Da dẻ trắng nõn, chiếc cổ hơi thấp làm Vương Trạch Vinh có thể thấy được một khe rãnh rất sâu chạy thẳng xuống dưới. Tất cả tạo ra sức hấp dẫn quá lớn đối với Vương Trạch Vinh.
- Cảm giác này thật thích, nếu mỗi ngày đều như vậy thì tốt biết bao.
Diệp Ny Na thở dài một tiếng rồi nói.
Diệp Ny Na nói như vậy làm Vương Trạch Vinh cảm thấy xấu hổ. Mình là người có bạn gái rồi mà, sao đột nhiên lại suy nghĩ miên man như vậy.
Vương Trạch Vinh mỉm cười không biết nói gì tiếp mới tốt. Trong lời nói của Diệp Ny Na chứa không ít tình cảm.
- Tôi thật hâm mộ Hàm Yên.
Diệp Ny Na đột nhiên nói.
- Ha ha, cô bây giờ đã là bí thư huyện đoàn, có rất nhiều người hâm mộ cô đó.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Nếu như tôi là Hàm Yên, tôi tình nguyện không là gì hết, chỉ ở trong nhà chăm lo cho chồng con.
Diệp Ny Na đột nhiên nói như vậy.
Vương Trạch Vinh biết không thể tiếp tục đề tài này nữa. Nếu còn tiếp tục không biết chừng hắn sẽ phạm sai lầm.
Vương Trạch Vinh chỉ vào một cửa hàng hoa quả phía trước rồi nói:
- Có muốn ăn hoa quả không?
Diệp Ny Na đang nói thì bị cắt ngang. Diệp Ny Na giận dỗi đạp chân hắn một cái.
- Không ăn.
Diệp Ny Na nhẹ nhàng nói.
Nhìn vẻ chật vật của Vương Trạch Vinh, Diệp Ny Na cười nói:
- Được rồi, tôi muốn ăn mía.
- Không sợ ăn mía làm hỏng răng sao?
Vương Trạch Vinh nở nụ cười. Đi cùng một cô gái xinh đẹp như vậy đúng là làm người ta thoải mái.
Hai người mua mấy tấm mía rồi ngồi xuống mà ăn.
Trong ngày cuối cùng, Vương Trạch Vinh gặp được không ít cán bộ từ thành phố Hà và thành phố Hoa Khê, không ngờ thành phố Hà lại phái ra nhiều cán bộ như vậy. Nhìn thấy đám lãnh đạo các cấp nói chuyện không ngừng, đặc biệt là rất nhiều cán bộ Hoa Khuê yêu cầu báo cáo công tác đứng chờ ngoài cửa phòng Thôi Minh Hà, Vương Trạch Vinh lại cảm thấy sức mạnh của quyền lực, từ lúc đến thành phố Hà, rồi lại trở lại Hoa Khê, chứng kiến lãnh đạo đến nhiều như vậy, bọn họ nhất định phải nắm được cơ hội này để tăng cường quan hệ với lãnh đạo rồi.
Đoàn giao lưu nhanh chóng lại quay trở về thành phố Hoa Khê, nhân tiện xe trong huyện tới đón người, Vương Trạch Vinh về tới Khai Hà.
Bởi vì lần này chỉ đi chơi mà kiếm được món tiền lớn nên điều đầu tiên Vương Trạch Vinh nghĩ đến chính là cải thiện đời sống của cha mẹ.
Cha mẹ Vương Trạch Vinh đều là nhân viên nhà máy khuôn đúc huyện Khai Hà về hưu, trong nhà Vương Trạch Vinh rất đơn giản. Hắn là con trai độc nhất, gia đình thuộc loại không có căn cơ gì, gia đình như Vương Trạch Vinh có thể nói có quá nhiều trong nước, đều thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội, khi còn trong nhà máy khuôn đúc, nhà bọn họ cũng rất là bình thường, không quyền không thế.
Trước kia Vương Trạch Vinh đã từng hỏi qua bố mẹ mình, lúc ấy hắn nghĩ xem mình có họ hàng với quan chức nào hay không, kết quả là lần mò tất cả quan hệ thì hình như cũng chỉ có hắn là có tiền đồ một ít, đó là tới ủy ban xã làm việc, việc này khiến hắn buồn chán suốt một thời gian dài. Mất gần cả ngày tìm mà cuối cùng mình lại chính là người có tiền đồ nhất! Có lúc hắn từng nghĩ rằng, với tình hình gia đình mình như này, có thể vào làm trong ủy ban thì chắc cũng là nhờ phúc của phần mộ tổ tiên.
Nghĩ đến bố mẹ mình vẫn còn ở trong căn nhà nhỏ bé do nhà máy cấp, Vương Trạch Vinh liền cảm thấy mình rất có lỗi, công tác bao năm rồi mà hắn không chỉ chưa báo đáp được công dưỡng dục mà ngược lại thỉnh thoảng còn tới chỗ bố mẹ cầm vài thứ đồ đi, theo như lời mẹ hắn nói, tiền tích trữ trong nhà để dành cho hắn sau này kết hôn.
Lần này trong người có 7 triệu, Vương Trạch Vinh nghĩ nhất định phải mua cho bố mẹ mình một căn nhà tốt ở trong huyện. Hiện giờ ở trong nhà máy, có không ít nhà có tiền đều lần lượt mua một căn nhà ở trong tiểu khu thương phẩm, trước kia không có tiền, giờ thì có thể làm việc này rồi.
Không thông báo tới Hương Thượng, Vương Trạch Vinh định về thăm nhà trước.
Xe taxi đưa Vương Trạch Vinh về thẳng đến khu dân cư.
- Tiểu Vinh đã về à?
Bác Vương nhiệt tình chào hỏi.
- Ồ, bao lớn bao nhỏ, Vương Trạch Vinh có lộc rồi!
Lưu Đại cười tủm tỉm nói.
Dọc đường đi đều thấy mọi người nhiệt tình, lớn lên từ nhỏ tại nhà máy này, tất cả mọi người đều hiểu rõ. Nghe thấy tiếng chào hỏi của mọi người, nhìn tất cả những thứ quen thuộc này, tuy rằng mấy tháng trước vừa trở về, nhưng tâm tình hôm nay phảng phất như khác trước rất nhiều.
Thấy mẹ mở cửa, Vương Trạch Vinh đột nhiên có một loại cảm giác là tìm được tổ ấm, mỗi ngày ở bên ngoài đều là đấm đá với nhau, chỉ có khi trở về nhà với bố mẹ mình thì mới có thể tìm lại được cảm giác ấm áp này.
- Sao về mà không gọi điện thoại hả, sớm biết con về thì mẹ đã mua nhiều món ăn rồi.
Bà mẹ Tiền Thanh Phân oán trách nói. Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt thì vô cùng vui mừng. Mấy tháng đều ở Hương Thượng, tuy rằng thỉnh thoảng có gọi điện về dưới nhà, nhưng Vương Trạch Vinh lại rất ít nói về công việc, trong nhà chỉ biết là hắn đang làm ở đó, cũng không biết hắn hiện giờ đã là bí thư một xã.
Vội vàng đón lấy thứ gì đó trên tay Vương Trạch Vinh, Tiền Thanh Phân không ngừng nhìn nhìn kiểm tra con trai.
- Công việc vẫn thuận lợi chứ?
Đợi sau khi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, bố hắn Vương Đại Hải đang xem TV hỏi. Vương Đại Hải là một người công nhân thành thật, tính tình rất là điềm đạm.